Label Cloud

Sunday, December 31, 2006

Tất niên - 2006


[ 31.12.2006 ]

Hôm nay là ngày cuối cùng của năm 2006. Năm nay là một năm nhiều sự kiện, nhiều cảm xúc. Nhìn lại thời gian 365 ngày qua, thấy thật nhiều niềm vui và nỗi khổ. Để mình nhớ lại xem nào, năm nay mình đã kết thúc 1 năm rưỡi của cấp cuối. Năm nay mình đã chính thức delete cái tên Minh Quân ra khỏi đầu, sau những gì mà MQ đã làm. Năm nay, đã có thật nhiều bạn mới, tiêu biểu nhất có lẽ là Bi, và những người bạn cũ, tiêu biểu là Hạnh và không thể thiếu được một ngừơi bạn được lên chức best girl của mình, miss Thúy Anh. Năm nay, mình đã có 5 bà vợ rưỡi (trên lớp ấy mà). Năm nay mình đã cao thêm 2cm và nặng thêm 3kg. Năm nay, chủ nghĩa độc thân của mình cũng bị chính mình làm sụp đổ bằng những tình cảm không kìm nén được trong vài ngày cuối năm. Năm nay, kết quả học tập của mình đã có nhiều tiến bộ... Một năm đã qua, năm mới sắp đến, chúc bà con, ai đang bỏ chút thời gian để đọc những lời này, một năm 2007 thật đặc biệt, tràn đầy niềm vui và hạnh phúc. Chúc bản thân mình 365 ngày sắp tới là 365 ngày thành công và hạnh phúc, 365 ngày được lấp đầy bởi những kỷ niệm (không phân biệt buồn vui).

Trước khi có thể bước qua một năm mới, trước cả giây phút giao thừa, ai cũng cần có và phải có một ngày tất niên, quây quần, thổi đi cái xui xẻo, đem đến niềm vui cho nhau. Ngày tất niên năm nay của mình thật là thú vị. Theo lịch, thì sáng nay, mình cùng gần 30 bạn khác trong tập thể Amotizen sẽ có một cuộc biểu diễn văn nghệ. Mọi người đã cũng nhau tập trong nhiều ngày, hy vọng hôm nay nó sẽ thật thành công, để mình có thêm một niềm vui cho ngày cuối năm. Mình đã sms, rủ Ngọc đi, nhưng hình như Ngọc không mặn mà cho lắm. Đến trường, đúng giờ, mình mới biết một tin vô cùng đau xót, buổi diễn bị hoãn lại tới chiều. Chà thế là lê lết trong trường cho tới 1:30. Trong cái đoạn thời gian tưởng chừng vô tận đó, mình với ku Khôi đánh vài trận bóng bàn, đá cầu cùng mấy thằng trong lớp, rồi lại cùng nhau ăn bữa trưa mà cô chuẩn bị. Tội nghiệp nhất là vợ năm - Triết, mặc cái áo dài suốt cả ngày, đuối luôn quá. Thế rôi thì buổi diễn cũng tới, 30 phút tập lại mấy lần trước khi bắt đầu diễn. Trong hội trường càng lúc càng đông, hình như mọi người đều đến, chỉ thiếu mỗi một người. Nhưng không vì thế mà mình biểu diễn thất bại được. Mình đã có một buổi diễn khá thành công. Thế là xong, chỉ đợi tới ngày 9-1 lên diễn trước cả trường nữa thôi.

Sau buổi diễn, ra đá cấu với ku Sơn, Khôi, Nhàn, Hải rồi cùng đám con gái đi Karaoke (có thêm thằng Khôi là con trai nữa). Mình nghĩ ra cái trò, cược coi, hát xong điểm chẵn hay lẻ để tìm ra người góp tiền. Nhưng mà cái máy nó cứ ra chẵn liên tục, một hồi, không còn ai đóng tiền nữa. Thế là nghĩ ra cái trò chia ba dư mấy. Từ đó, tiền (góp) vô như nước, chả mấy chốc đã có 40k. Vừa đủ trả tiền phòng. Trước lúc chia tay, ra tâm sự với thằng Khôi và K.Anh. Rồi lên Bến Thành mua vé xe buýt cho tháng 1-2007 cho mình vào cho Thúy Anh. Rồi về, ăn thật no và ngủ thật sâu, thế mới đủ sức mà tối nay tận hưởng một cái Giao thừa chứ. Ngọc online, quả thật là như không, như một tảng băng trôi càng lúc càng lạnh, và xa. Gượng gạo vài câu rồi chỉ để lại 1 cái mess ẩn ý (mà tới bây giờ, mình vẫn chưa hiểu chính xác).

Chỉ ít phút nữa là đến 12:00, mình phải online, tới lúc đó, để có một cái giao thừa online, cùng những người bạn của mình, và còn phải kiểm chứng những gì mình đoán nữa. lời cuối HAPPY NEW YEAR


itshardtome


u74jcdkK9AW2C3bcwM5e6pekousnIXtx9Ke6GXt5JlVsCNqbpAgXDkb+X+t9pbVCTV85faiNn2/30zX04GH9xeVooHZhXfckMoyIAHlYGpBZNrHCrJNnI8+YXHd0CnaZIaf4fokl63ASyFPigOSeXgIsC0UnPHfk7pQJN5kguNNmPuJTdPuWn7Ix4k7KvZ5oVC83sHw2W037PrKkV+998YPNaTG5FEfG/a+liuctqqVAr+/skWY1yUjM6eKoCq1pCN8Y2/gaQKERq4zs6q6JBbJCXqJ876L9lLAFMb8SMJo8XpgVuOrti0Bm7lsvbecoUU7zlgF9Z7dRNra4W8JQeW6uY8COLc5ZPSRQ4TDOZ5PLm/u6TDhdinFq9rxDBJwN0OXLEBdrOB3cH0QlUTo7z2uLNBUvG2E2/CKWZO9hEZAB811buZHucDddV0M7eIdeEFn9KI+0ctccUVJrbLAQ0uJ9/Iz0gtrZ+2jiiMzaMUj91Cpebwe4qGl0Y0hPl0lh/NN8GJ82LRop/ZLDtc8vleIQA7SO0OEMOso3xRevQkPrRpoW+ZjqkHTUfcx535L2p1dGR9IXelwg0jYfGwpE8w11eZhkAVNjb5LrMGKibcRLykQFb7mafpJ+lWCvi6/WvcgQoVXtM7OQNx0ByvAiP7uWdfszU2dwTkufKn+0T9FC9fkHc/+SMVSwlycag1wIOcbUPRAlznk5hklap9jBZG9U8lvxo3M2oNnSguBYVVgsZ31S6++ItRQFOs5CSyfUFk6kvgD0/CpxQtQVvLr1vnXUN8l5X+WntEbF5mNLHGJoZFCKAPnuDtUHDb5cGVuadYoUbOF4vWZNnVEjvCgjVAI5+PKHe+Q0+vuPrB3qKUV0KvuiyyiqOVFZjlukfW9sZzbR6aCeshsBzycsfLa6cPCb5vKk+yDSP0vvnmwaEyZHV+uN+zyJcOCay/esNALhY4J2Rek9uj0uSdml93PQJ6gcSegWUO+OCmddBrx4SbukPMqi61lkyoYJdroN046vfyvRs41wxEwVIVPwl/ycRq+8m0w796rfyM/6BbcIslCDGvTWSo0KLU+ilKDKCX9M2y567yjs5gkQN7aSxyz9VGzeeWgCiJsuPYAdGNgyXB2YoNvCrrQkrRnB086JtVg5hepnWNK71zIWXFELlt5PdpHDHE9S1f7zZP0vlYuBOyyyJxY8ENCXEt+WdUCT7JOBs+jwY7ptknsElrJHcZLwhqY6JClipf0LZhaTnZI/a1vLXHpc/Tm3CFqcUZGbB0l0X21yatYo2S/qIjtDbJOmw67sY2l9L+dBEYgiaKlOnyEmhugOVw6/r4Xu+aybCGPCZ4f/Y9sSBXFeLcfV0QuwtawjWFjSMtmAxLSSQYnflxdgQINO0ZynEf06PYvQB1IXX8VDPCFoHhj1Y1OBbvhuqphQEE8TLEE3bfAizbnhlPDRnC/pjX5Cxk1htAGCCXcgaD/4Z0mXhTRWcJ0qpPzWwA==

Tất niên - 2006


[ 31.12.2006 ]

Hôm nay là ngày cuối cùng của năm 2006. Năm nay là một năm nhiều sự kiện, nhiều cảm xúc. Nhìn lại thời gian 365 ngày qua, thấy thật nhiều niềm vui và nỗi khổ. Để mình nhớ lại xem nào, năm nay mình đã kết thúc 1 năm rưỡi của cấp cuối. Năm nay mình đã chính thức delete cái tên Minh Quân ra khỏi đầu, sau những gì mà MQ đã làm. Năm nay, đã có thật nhiều bạn mới, tiêu biểu nhất có lẽ là Bi, và những người bạn cũ, tiêu biểu là Hạnh và không thể thiếu được một ngừơi bạn được lên chức best girl của mình, miss Thúy Anh. Năm nay, mình đã có 5 bà vợ rưỡi (trên lớp ấy mà). Năm nay mình đã cao thêm 2cm và nặng thêm 3kg. Năm nay, chủ nghĩa độc thân của mình cũng bị chính mình làm sụp đổ bằng những tình cảm không kìm nén được trong vài ngày cuối năm. Năm nay, kết quả học tập của mình đã có nhiều tiến bộ... Một năm đã qua, năm mới sắp đến, chúc bà con, ai đang bỏ chút thời gian để đọc những lời này, một năm 2007 thật đặc biệt, tràn đầy niềm vui và hạnh phúc. Chúc bản thân mình 365 ngày sắp tới là 365 ngày thành công và hạnh phúc, 365 ngày được lấp đầy bởi những kỷ niệm (không phân biệt buồn vui).

Trước khi có thể bước qua một năm mới, trước cả giây phút giao thừa, ai cũng cần có và phải có một ngày tất niên, quây quần, thổi đi cái xui xẻo, đem đến niềm vui cho nhau. Ngày tất niên năm nay của mình thật là thú vị. Theo lịch, thì sáng nay, mình cùng gần 30 bạn khác trong tập thể Amotizen sẽ có một cuộc biểu diễn văn nghệ. Mọi người đã cũng nhau tập trong nhiều ngày, hy vọng hôm nay nó sẽ thật thành công, để mình có thêm một niềm vui cho ngày cuối năm. Mình đã sms, rủ Ngọc đi, nhưng hình như Ngọc không mặn mà cho lắm. Đến trường, đúng giờ, mình mới biết một tin vô cùng đau xót, buổi diễn bị hoãn lại tới chiều. Chà thế là lê lết trong trường cho tới 1:30. Trong cái đoạn thời gian tưởng chừng vô tận đó, mình với ku Khôi đánh vài trận bóng bàn, đá cầu cùng mấy thằng trong lớp, rồi lại cùng nhau ăn bữa trưa mà cô chuẩn bị. Tội nghiệp nhất là vợ năm - Triết, mặc cái áo dài suốt cả ngày, đuối luôn quá. Thế rôi thì buổi diễn cũng tới, 30 phút tập lại mấy lần trước khi bắt đầu diễn. Trong hội trường càng lúc càng đông, hình như mọi người đều đến, chỉ thiếu mỗi một người. Nhưng không vì thế mà mình biểu diễn thất bại được. Mình đã có một buổi diễn khá thành công. Thế là xong, chỉ đợi tới ngày 9-1 lên diễn trước cả trường nữa thôi.

Sau buổi diễn, ra đá cấu với ku Sơn, Khôi, Nhàn, Hải rồi cùng đám con gái đi Karaoke (có thêm thằng Khôi là con trai nữa). Mình nghĩ ra cái trò, cược coi, hát xong điểm chẵn hay lẻ để tìm ra người góp tiền. Nhưng mà cái máy nó cứ ra chẵn liên tục, một hồi, không còn ai đóng tiền nữa. Thế là nghĩ ra cái trò chia ba dư mấy. Từ đó, tiền (góp) vô như nước, chả mấy chốc đã có 40k. Vừa đủ trả tiền phòng. Trước lúc chia tay, ra tâm sự với thằng Khôi và K.Anh. Rồi lên Bến Thành mua vé xe buýt cho tháng 1-2007 cho mình vào cho Thúy Anh. Rồi về, ăn thật no và ngủ thật sâu, thế mới đủ sức mà tối nay tận hưởng một cái Giao thừa chứ. Ngọc online, quả thật là như không, như một tảng băng trôi càng lúc càng lạnh, và xa. Gượng gạo vài câu rồi chỉ để lại 1 cái mess ẩn ý (mà tới bây giờ, mình vẫn chưa hiểu chính xác).

Chỉ ít phút nữa là đến 12:00, mình phải online, tới lúc đó, để có một cái giao thừa online, cùng những người bạn của mình, và còn phải kiểm chứng những gì mình đoán nữa. lời cuối HAPPY NEW YEAR


itshardtome


u74jcdkK9AW2C3bcwM5e6pekousnIXtx9Ke6GXt5JlVsCNqbpAgXDkb+X+t9pbVCTV85faiNn2/30zX04GH9xeVooHZhXfckMoyIAHlYGpBZNrHCrJNnI8+YXHd0CnaZIaf4fokl63ASyFPigOSeXgIsC0UnPHfk7pQJN5kguNNmPuJTdPuWn7Ix4k7KvZ5oVC83sHw2W037PrKkV+998YPNaTG5FEfG/a+liuctqqVAr+/skWY1yUjM6eKoCq1pCN8Y2/gaQKERq4zs6q6JBbJCXqJ876L9lLAFMb8SMJo8XpgVuOrti0Bm7lsvbecoUU7zlgF9Z7dRNra4W8JQeW6uY8COLc5ZPSRQ4TDOZ5PLm/u6TDhdinFq9rxDBJwN0OXLEBdrOB3cH0QlUTo7z2uLNBUvG2E2/CKWZO9hEZAB811buZHucDddV0M7eIdeEFn9KI+0ctccUVJrbLAQ0uJ9/Iz0gtrZ+2jiiMzaMUj91Cpebwe4qGl0Y0hPl0lh/NN8GJ82LRop/ZLDtc8vleIQA7SO0OEMOso3xRevQkPrRpoW+ZjqkHTUfcx535L2p1dGR9IXelwg0jYfGwpE8w11eZhkAVNjb5LrMGKibcRLykQFb7mafpJ+lWCvi6/WvcgQoVXtM7OQNx0ByvAiP7uWdfszU2dwTkufKn+0T9FC9fkHc/+SMVSwlycag1wIOcbUPRAlznk5hklap9jBZG9U8lvxo3M2oNnSguBYVVgsZ31S6++ItRQFOs5CSyfUFk6kvgD0/CpxQtQVvLr1vnXUN8l5X+WntEbF5mNLHGJoZFCKAPnuDtUHDb5cGVuadYoUbOF4vWZNnVEjvCgjVAI5+PKHe+Q0+vuPrB3qKUV0KvuiyyiqOVFZjlukfW9sZzbR6aCeshsBzycsfLa6cPCb5vKk+yDSP0vvnmwaEyZHV+uN+zyJcOCay/esNALhY4J2Rek9uj0uSdml93PQJ6gcSegWUO+OCmddBrx4SbukPMqi61lkyoYJdroN046vfyvRs41wxEwVIVPwl/ycRq+8m0w796rfyM/6BbcIslCDGvTWSo0KLU+ilKDKCX9M2y567yjs5gkQN7aSxyz9VGzeeWgCiJsuPYAdGNgyXB2YoNvCrrQkrRnB086JtVg5hepnWNK71zIWXFELlt5PdpHDHE9S1f7zZP0vlYuBOyyyJxY8ENCXEt+WdUCT7JOBs+jwY7ptknsElrJHcZLwhqY6JClipf0LZhaTnZI/a1vLXHpc/Tm3CFqcUZGbB0l0X21yatYo2S/qIjtDbJOmw67sY2l9L+dBEYgiaKlOnyEmhugOVw6/r4Xu+aybCGPCZ4f/Y9sSBXFeLcfV0QuwtawjWFjSMtmAxLSSQYnflxdgQINO0ZynEf06PYvQB1IXX8VDPCFoHhj1Y1OBbvhuqphQEE8TLEE3bfAizbnhlPDRnC/pjX5Cxk1htAGCCXcgaD/4Z0mXhTRWcJ0qpPzWwA==

Saturday, December 30, 2006

Học kỳ I chính thức kép lại


[ 30.12.2006 ]

Úi chà, hôm nay đã là 30 rồi đó sao. Thời gian trôi qua như một cái xe trượt dốc. Càng lúc mình thấy nó qua đi càng nhanh. Càng lúc mình càng thấy cần phải trân trọng thời gian còn lại. Hôm nay đến lớp, nhận thêm 2 môn nữa, Toàn và Sinh. Xong hai môn này, là cũng chính thức đánh dấu chấm hết cho HKI năm 11 này. Chà, mình đã học lớp 11 rồi đó sao. Cấp ba, lớp 11 có lẽ là thời gian đẹp nhất đời người. Mình chỉ muốn kéo cái kim đồng hồ dừng lại, nhưng mình không đủ sức. Cái đồng hồ sẽ tiếp tục quay, thời gian sẽ đi mãi, mình sẽ lớn, sẽ phải xa dần cái đoạn thời gian không thể nào quên này.
Mình bắt đầu những ngày cuối năm bằng những chuyện vui buồn xen kẽ. Hôm nay, Thúy Anh qua nhà mình, hẹn mình 12:00 là phải will have been ở cái trạm xe buýt. Dù rất cố gắng nhưng mình vẫn ra trễ, may mà chưa có xe nào qua cả. Định hôm nay ra, để tiếp túc cùng Thúy Anh bàn tính chiến thuật cho "cuộc chiến không cân sức" mà mình đã tự nhận vào mình. Cuối cùng lên xe buýt, không có chỗ, phải ngồi với Đăng, nói chuyện bóng rổ vậy. Vào lớp, đã thấy Ngọc rồi, vẫn tiếp tục đánh caro với mấy đứa trong lớp. Giải caro này, mình chắc chắn là bị loại rồi, nhưng vẫn phải hoàn thành một trận nữa với Hoàng. Và mình đã thắng. Lâu lắm mới có một trận thắng như vậy. Tiếp tục là 2 trận bất bại nữa Khôi, 1 trận với Ky (sau khi thua 2), 1 trận với Sơn, 1 trận với Hằng. Quả thật hôm nay tinh thần phấn chấn, đánh đâu thắng đó :)). Mãi tiết hai, thầy sinh mới vào. Sinh là một trong những môn mình là khá tốt, đạt 8,5. Vài phút sau thì ông Cương cùng sấp bài Toán vào lớp. Cuối cùng thì ông này cũng bước vào và reo rắc đau thương. Mình choáng khi bài mình chỉ có 7đ. Hồi đó, nhớ là làm bài tốt lắm mà, cứ nghĩ là 8-9, ai ngờ. Thì ra mình toàn sai nhảm nhảm, cuối cùng, mất cả 1,5 vì nhưng cái nhỏ nhặt đó, và... 7đ. Xét điểm thi, Toán-Lý-Hóa của mình là 25 điểm, giả sử thi đại học cũng vậy, thì mình có vào được ngôi trường mơ ước không (dù mơ ước rất nhiều trường)?. Điểm trung bình Toán Lý Hóa là 8,0. Ban A mà thế là tạm ổn. Cuối cùng, mình tính lại, điểm trung bình của mình là 8,16 làm tròn là 8,2 (gần đúng thôi nha, tin học chưa biết điểm nữa, nhưng mà Tin có xê dịch 1 phẩy, cũng chỉ ảnh hưởng 1/16 vào điểm trung bình à, không đáng kể.
Hết giờ ra chơi thứ nhất, theo lệnh của cô Hà, bày đàn Amotizen dắt tay nhau lên phòng văn nghệ, để sinh hoạt lớp và tập lại mấy lần cuối trước buổi biểu diễn ngày mai. Trên đường lên, thấy Hương khóc, chắc là tại vụ điểm số. Hỏi ra mới biết, Hương thi bị dưới trung bình Toán. Thì cũng đành vậy thôi chứ sao, chuyện đã rồi mà, HKII còn đó, cố gắng là được. Hôm nay thì bước đi của mình đã dần dần có nét, lúc đó có cả 5 vợ coi, phải làm cho tốt chứ. Lúc ra tập mệt quá, nhờ Ngọc mua nước dùm, tin tưởng, đưa nguyên cái ví cho Ngọc. Tập cho tới tiết 5, cô trò là di chuyển xuống hội trường, nơi mà mai mình sẽ làm tượng trên sân khấu. Cô dẫn tụi múa hát lên đây là để ráp vào sân khấu, coi cần chỉnh sửa cái gì không. Mình chỉ ấn tượng bới cái trượt chân của chính mình. Cái dép mới, trơn, sàn cũng trơn nên té thôi. Tranh thủ được phút nào, là chạy ra sân liền, ở đó vừa có đám đá cầu, vừa có "người xem", mình cũng phải thể hiện chứ. Tập xong, chưa về, tại "người xem" chưa về mà. Ở lại đá cầu, nhặt cầu, thẩy cầu cho "người xem". Nhưng mà sao mình thấy vô vọng quá. Lúc mình (định) về, mình có chào hỏi đàng hoàng. Một lúc sau quay lại, vẫn còn đó, đứng đó đá cầu tiếp, quay lại, bốc hơi rồi (w/out saying anything). Thế là đi chơi GB với thằng Duệ luôn. Tội nghiệp nó, không được giỏi mà cuối năm còn bị bà CN phết 2 dấu trừ vào hạnh kiểm.
Về nhà, vừa ăn, vừa coi chương trình Gặp nhau cuối năm. Cái chương trình này thật là quá đáng. Coi từ đầu tới cuối, mình không ngừng cười. Ai ngờ, cảnh cuối không có hậu, con tàu niềm vui đã phải dừng lại (dựa theo cốt Titanic). Thế là Gặp nhau cuối tuần từ nay không còn nữa. Mình đã xem cái này từ ngày đầu tiên tới giờ, đã 7 năm. Trong tivi, người ta khóc, trước tivi, mình cũng mém khóc. Những may là cầm được cảm xúc, cần phải để giành nước mắt vào những thứ khác đáng khóc hơn. Cái cảnh chia ly đó, làm mình nghĩ đến cái lúc ra trường, ngày tốt nghiệp cấp III có lẽ sẽ là ngày mình phải khóc thật. Mình mong sao nó sẽ đến thật chậm. Muốn làm điều đó không hề khó, chỉ cần ta lấp đầy những chuỗi ngày bằng những kỷ niệm mà thôi, không hề khó tí nào.

Học kỳ I chính thức kép lại


[ 30.12.2006 ]

Úi chà, hôm nay đã là 30 rồi đó sao. Thời gian trôi qua như một cái xe trượt dốc. Càng lúc mình thấy nó qua đi càng nhanh. Càng lúc mình càng thấy cần phải trân trọng thời gian còn lại. Hôm nay đến lớp, nhận thêm 2 môn nữa, Toàn và Sinh. Xong hai môn này, là cũng chính thức đánh dấu chấm hết cho HKI năm 11 này. Chà, mình đã học lớp 11 rồi đó sao. Cấp ba, lớp 11 có lẽ là thời gian đẹp nhất đời người. Mình chỉ muốn kéo cái kim đồng hồ dừng lại, nhưng mình không đủ sức. Cái đồng hồ sẽ tiếp tục quay, thời gian sẽ đi mãi, mình sẽ lớn, sẽ phải xa dần cái đoạn thời gian không thể nào quên này.
Mình bắt đầu những ngày cuối năm bằng những chuyện vui buồn xen kẽ. Hôm nay, Thúy Anh qua nhà mình, hẹn mình 12:00 là phải will have been ở cái trạm xe buýt. Dù rất cố gắng nhưng mình vẫn ra trễ, may mà chưa có xe nào qua cả. Định hôm nay ra, để tiếp túc cùng Thúy Anh bàn tính chiến thuật cho "cuộc chiến không cân sức" mà mình đã tự nhận vào mình. Cuối cùng lên xe buýt, không có chỗ, phải ngồi với Đăng, nói chuyện bóng rổ vậy. Vào lớp, đã thấy Ngọc rồi, vẫn tiếp tục đánh caro với mấy đứa trong lớp. Giải caro này, mình chắc chắn là bị loại rồi, nhưng vẫn phải hoàn thành một trận nữa với Hoàng. Và mình đã thắng. Lâu lắm mới có một trận thắng như vậy. Tiếp tục là 2 trận bất bại nữa Khôi, 1 trận với Ky (sau khi thua 2), 1 trận với Sơn, 1 trận với Hằng. Quả thật hôm nay tinh thần phấn chấn, đánh đâu thắng đó :)). Mãi tiết hai, thầy sinh mới vào. Sinh là một trong những môn mình là khá tốt, đạt 8,5. Vài phút sau thì ông Cương cùng sấp bài Toán vào lớp. Cuối cùng thì ông này cũng bước vào và reo rắc đau thương. Mình choáng khi bài mình chỉ có 7đ. Hồi đó, nhớ là làm bài tốt lắm mà, cứ nghĩ là 8-9, ai ngờ. Thì ra mình toàn sai nhảm nhảm, cuối cùng, mất cả 1,5 vì nhưng cái nhỏ nhặt đó, và... 7đ. Xét điểm thi, Toán-Lý-Hóa của mình là 25 điểm, giả sử thi đại học cũng vậy, thì mình có vào được ngôi trường mơ ước không (dù mơ ước rất nhiều trường)?. Điểm trung bình Toán Lý Hóa là 8,0. Ban A mà thế là tạm ổn. Cuối cùng, mình tính lại, điểm trung bình của mình là 8,16 làm tròn là 8,2 (gần đúng thôi nha, tin học chưa biết điểm nữa, nhưng mà Tin có xê dịch 1 phẩy, cũng chỉ ảnh hưởng 1/16 vào điểm trung bình à, không đáng kể.
Hết giờ ra chơi thứ nhất, theo lệnh của cô Hà, bày đàn Amotizen dắt tay nhau lên phòng văn nghệ, để sinh hoạt lớp và tập lại mấy lần cuối trước buổi biểu diễn ngày mai. Trên đường lên, thấy Hương khóc, chắc là tại vụ điểm số. Hỏi ra mới biết, Hương thi bị dưới trung bình Toán. Thì cũng đành vậy thôi chứ sao, chuyện đã rồi mà, HKII còn đó, cố gắng là được. Hôm nay thì bước đi của mình đã dần dần có nét, lúc đó có cả 5 vợ coi, phải làm cho tốt chứ. Lúc ra tập mệt quá, nhờ Ngọc mua nước dùm, tin tưởng, đưa nguyên cái ví cho Ngọc. Tập cho tới tiết 5, cô trò là di chuyển xuống hội trường, nơi mà mai mình sẽ làm tượng trên sân khấu. Cô dẫn tụi múa hát lên đây là để ráp vào sân khấu, coi cần chỉnh sửa cái gì không. Mình chỉ ấn tượng bới cái trượt chân của chính mình. Cái dép mới, trơn, sàn cũng trơn nên té thôi. Tranh thủ được phút nào, là chạy ra sân liền, ở đó vừa có đám đá cầu, vừa có "người xem", mình cũng phải thể hiện chứ. Tập xong, chưa về, tại "người xem" chưa về mà. Ở lại đá cầu, nhặt cầu, thẩy cầu cho "người xem". Nhưng mà sao mình thấy vô vọng quá. Lúc mình (định) về, mình có chào hỏi đàng hoàng. Một lúc sau quay lại, vẫn còn đó, đứng đó đá cầu tiếp, quay lại, bốc hơi rồi (w/out saying anything). Thế là đi chơi GB với thằng Duệ luôn. Tội nghiệp nó, không được giỏi mà cuối năm còn bị bà CN phết 2 dấu trừ vào hạnh kiểm.
Về nhà, vừa ăn, vừa coi chương trình Gặp nhau cuối năm. Cái chương trình này thật là quá đáng. Coi từ đầu tới cuối, mình không ngừng cười. Ai ngờ, cảnh cuối không có hậu, con tàu niềm vui đã phải dừng lại (dựa theo cốt Titanic). Thế là Gặp nhau cuối tuần từ nay không còn nữa. Mình đã xem cái này từ ngày đầu tiên tới giờ, đã 7 năm. Trong tivi, người ta khóc, trước tivi, mình cũng mém khóc. Những may là cầm được cảm xúc, cần phải để giành nước mắt vào những thứ khác đáng khóc hơn. Cái cảnh chia ly đó, làm mình nghĩ đến cái lúc ra trường, ngày tốt nghiệp cấp III có lẽ sẽ là ngày mình phải khóc thật. Mình mong sao nó sẽ đến thật chậm. Muốn làm điều đó không hề khó, chỉ cần ta lấp đầy những chuỗi ngày bằng những kỷ niệm mà thôi, không hề khó tí nào.

Friday, December 29, 2006

Tai nạn


[ 28.12.2006 ]


Bắt đầu một ngày mới. Sáng nay mình phải lên trường. Để chi? để tập văn nghệ chứ chi? Khổ thân tôi, chủ nhật là diễn rồi, mà mình vẫn không làm được mấy cái động tác đó, và hầu hết cũng thật sự chưa ổn. Thế nên mới có thêm buổi tập sáng nay. Ngồi xe buýt hơn 20 phút, tưởng mọi chuyện diễn ra suôn sẻ. Ai ngờ, "chuyện đó đã xảy ra":

Khi mình vừa đứng lên, chưa kịp bám và chưa định bán vào bất kỳ cái gì đó hay người nào đó, thì bác tài "iu vấu của chúng ta" tác dụng một lực đẩy lên bàn phanh, sinh ra một lực ma sát vào bánh xe, làm cản trở chuyển động quay quanh trục của bánh. Gây ra hiện tượng mất vận tốc đột ngột. Mà ta đã biết, gia tốc của xe trước khi phanh đã sinh ra một lục tác động khá lớn, làm cho mình chuyển động cùng vận tốc với xe. Vì thế, mình đang có một vận tốc. Xe dừng, vận tốc hiện có của mình trờ thành vận tốc đầu, đẩy mình tiếp tục về phía trước, tiến tới và va chạm đàn hồi gần tuyệt đối vào cái cột trên xe. Va chạm đó đã làm đứt một số mao mạch nhỏ li ti trên mặt mình dẫn tới việc nó đỏ lên và chuyển dần sang màu tím. Nói chung là mình bị đập mắt vào cái cột khi xe thắng gấp.

Tới trường, cũng hơi trễ rồi, gần 9 giờ. Vào trong đó, cũng chỉ mới thấy có vài móng. Cũng may là mình có đem theo báo, ngồi đọc chờ tụi nó tới. Vì tụi nó tới trễ nên 12 giờ mình mới được thả về, nhưng thứ bảy lại phải vào tập tiếp. Bữa này Ngọc về, định rủ vào trường chơi mà thôi. Ngọc mới về, ở nhà nghỉ là hơn. Mai đi học lại, thiếu gì cơ hội nói chuyện.

Hôm nay có cả một buổi chiều tự do, ngồi hoàn thành các bài Day log bị bỏ dở vì ăn chơi. Buổi tối, ku Đảo thách thức mình hack được password của nó. Chắc nó không ngờ là mình hack thiệt, luộc được 3/4 cái Gmail của nó. Chỉ còn cái Trickyken nữa thôi. Rồi còn câu hỏi của K.Minh về một câu trắc nghiệm Tâm lý nữa. Ngày hôm nay thế là xong, không mấy nổi trội.

Tai nạn


[ 28.12.2006 ]


Bắt đầu một ngày mới. Sáng nay mình phải lên trường. Để chi? để tập văn nghệ chứ chi? Khổ thân tôi, chủ nhật là diễn rồi, mà mình vẫn không làm được mấy cái động tác đó, và hầu hết cũng thật sự chưa ổn. Thế nên mới có thêm buổi tập sáng nay. Ngồi xe buýt hơn 20 phút, tưởng mọi chuyện diễn ra suôn sẻ. Ai ngờ, "chuyện đó đã xảy ra":

Khi mình vừa đứng lên, chưa kịp bám và chưa định bán vào bất kỳ cái gì đó hay người nào đó, thì bác tài "iu vấu của chúng ta" tác dụng một lực đẩy lên bàn phanh, sinh ra một lực ma sát vào bánh xe, làm cản trở chuyển động quay quanh trục của bánh. Gây ra hiện tượng mất vận tốc đột ngột. Mà ta đã biết, gia tốc của xe trước khi phanh đã sinh ra một lục tác động khá lớn, làm cho mình chuyển động cùng vận tốc với xe. Vì thế, mình đang có một vận tốc. Xe dừng, vận tốc hiện có của mình trờ thành vận tốc đầu, đẩy mình tiếp tục về phía trước, tiến tới và va chạm đàn hồi gần tuyệt đối vào cái cột trên xe. Va chạm đó đã làm đứt một số mao mạch nhỏ li ti trên mặt mình dẫn tới việc nó đỏ lên và chuyển dần sang màu tím. Nói chung là mình bị đập mắt vào cái cột khi xe thắng gấp.

Tới trường, cũng hơi trễ rồi, gần 9 giờ. Vào trong đó, cũng chỉ mới thấy có vài móng. Cũng may là mình có đem theo báo, ngồi đọc chờ tụi nó tới. Vì tụi nó tới trễ nên 12 giờ mình mới được thả về, nhưng thứ bảy lại phải vào tập tiếp. Bữa này Ngọc về, định rủ vào trường chơi mà thôi. Ngọc mới về, ở nhà nghỉ là hơn. Mai đi học lại, thiếu gì cơ hội nói chuyện.

Hôm nay có cả một buổi chiều tự do, ngồi hoàn thành các bài Day log bị bỏ dở vì ăn chơi. Buổi tối, ku Đảo thách thức mình hack được password của nó. Chắc nó không ngờ là mình hack thiệt, luộc được 3/4 cái Gmail của nó. Chỉ còn cái Trickyken nữa thôi. Rồi còn câu hỏi của K.Minh về một câu trắc nghiệm Tâm lý nữa. Ngày hôm nay thế là xong, không mấy nổi trội.

Thursday, December 28, 2006

Cắt tóc


[ 27.12.2006 ]

Chà, mới sáng sớm, mở mắt ra, nghe ông bà nói cái gì mà sóng thần tùm lum, rồi kỷ niệm 2 năm ngày sóng thần đập vào Indonexia chả hiểu gì cả. Coi báo mới biết, đêm qua, lúc mình ngủ sớm, tại Đài Loan có vụ động đất hơn 7 độ Rít-te (Richter scale). Họ còn báo động có thể có sóng thần vào biển Việt Nam. Lúc đầu cái chuyện đó tưởng chừng chả ảnh hưởng gì tới mình, ai ngờ... có nhiều tác động tiêu cực sâu xa (mà cũng chả sâu xa mấy) tác động vào cái PC của mình (nói chung). Đó chính là vị cái chấn động khỉ gió đó làm đứt cáp quang dưới đáy biển, từ đó mà toàn bộ mạng lưới internet từ châu Á sang châu Mỹ bị tê liệt trong một thời gian dài. Gã khổng lồ Google không bị ảnh hưởng nhiều, nhưng các dịch vụ của Yahoo! chẳng hạn như Messenger, Mail hay 360 độ thì không còn một tí tín hiệu nào. Ảnh hưởng đầu tiên của nó lên mình là mấy cái mess trong cả một ngày hôm qua đã trôi ra đại dương rộng lớn. Khốn khổ cái thân tôi.
Thôi, dẹp qua một bên, hôm nay mình còn phải đi cắt tóc nữa. Tóc tai dài quá rồi, nhìn mất hình tượng lắm. Mà cũng bực mình ghê, lúc đầu tiệm nó cắt dài quá, mình bảo, cao liên một tí, nó phạt cho một cái, mém thành đầu đinh luôn. Xong thì về nhà, tắm rửa, ăn cơm.
Hôm nay cô bảo vào sớm, từ 2 giờ. Nhưng cái giờ đó thì khó có thể vào được, mà giả sử mình có vào sớm thì người khác đâu có sớm, người Việt Nam mà, đâu có lạ. Thế nên mình cứ từ từ ung dung bước vào trường. Chỉ đến trễ có 15' thôi, thế mà vẫn phải ngồi đợi, tại mấy cái thằng cầm đĩa, nó vào trễ. Thực ra là tụi nó đi coi phim từ trưa. Mình cũng rất muốn đi với tụi nó, nhưng mà cái giờ đó thì lười quá, sao lên nổi. Tới tận hôm nay Kim Anh - một trong những thành viên được mong đợi nhất - mới vào, cả thằng Thiện nữa, ngày thứ Hai nó mổ mà hôm này vẫn cố lết vào (Triết có đi tập mà ;;)). Mình cứ phải làm đi làm lại cái động tác, chạy, quay, châm (đuốc), nặn (tượng)... mãi tới 5 giờ hơn. Tội nghiệp thằng Vương, cứ bị thằng Thanh chọc, rồi còn bị nguyên đám con trai, bay vào bứt... lông chân =)).
Cuối cùng cũng được về nhà, hôm nay không kẹt xe, nên mình về từ sớm. Trước cái cửa nhà bác Thiệu, hình như số "vật thể" được treo lên tăng theo cấp số nhân, bây giờ nó đó hoàn toàn kín mít, không còn một lỗ hổng nào. Theo lịch trình, hôm nay mình vẫn tiếp tục học chị Nhi. Học sang Ankan, Ankyl, có mấy cái tên mới, may mà mình có xem trong Oxford về mấy cái số đếm kiểu La mã này nên tiếp thu nhanh.
+wm4zFsgnk6toshl1u33PxLM1VU7xqOIOsozMTY2yR3pPStDT5uXxIbtFR0YKAIhFAWcFPBicXH90q9d6jsIB2By+EJfFfry+dPh7hER38tacwhHB4Ine79Skx3pfv4m6fmuwFQLSN6DMLF/hbO/SkzKgTghTRtwNdWpMnZAMjrLwP0pwWefmdH5sz8Bn6qH4cmUIc9wNXF+42AFhs+B4APz2r8vxyCB96nd4MBDJPAwx8WwiBMfigaxOTj02+Q2z2CnOV42gJcEfbTmcgrON1jMKic0hYXIdWdBWtL//pFvXF1FaLLm0PeGzZJT59tiPoRzBsbE/x2zMaxoAADCnVreDfCQSqkmyDG2NIib+5uuePoeDDmoOh5tUgJv7wksoZyWapuBAQm1hfbbri12nUXUP5FxxdW9i+sswRv6UeZixnZVH0bXiXyKJVwjoDd2a1f6by7x8mkO9eyxae8ityZXMhwdw4SAf4WpSVqFhaQ=

Cắt tóc


[ 27.12.2006 ]

Chà, mới sáng sớm, mở mắt ra, nghe ông bà nói cái gì mà sóng thần tùm lum, rồi kỷ niệm 2 năm ngày sóng thần đập vào Indonexia chả hiểu gì cả. Coi báo mới biết, đêm qua, lúc mình ngủ sớm, tại Đài Loan có vụ động đất hơn 7 độ Rít-te (Richter scale). Họ còn báo động có thể có sóng thần vào biển Việt Nam. Lúc đầu cái chuyện đó tưởng chừng chả ảnh hưởng gì tới mình, ai ngờ... có nhiều tác động tiêu cực sâu xa (mà cũng chả sâu xa mấy) tác động vào cái PC của mình (nói chung). Đó chính là vị cái chấn động khỉ gió đó làm đứt cáp quang dưới đáy biển, từ đó mà toàn bộ mạng lưới internet từ châu Á sang châu Mỹ bị tê liệt trong một thời gian dài. Gã khổng lồ Google không bị ảnh hưởng nhiều, nhưng các dịch vụ của Yahoo! chẳng hạn như Messenger, Mail hay 360 độ thì không còn một tí tín hiệu nào. Ảnh hưởng đầu tiên của nó lên mình là mấy cái mess trong cả một ngày hôm qua đã trôi ra đại dương rộng lớn. Khốn khổ cái thân tôi.
Thôi, dẹp qua một bên, hôm nay mình còn phải đi cắt tóc nữa. Tóc tai dài quá rồi, nhìn mất hình tượng lắm. Mà cũng bực mình ghê, lúc đầu tiệm nó cắt dài quá, mình bảo, cao liên một tí, nó phạt cho một cái, mém thành đầu đinh luôn. Xong thì về nhà, tắm rửa, ăn cơm.
Hôm nay cô bảo vào sớm, từ 2 giờ. Nhưng cái giờ đó thì khó có thể vào được, mà giả sử mình có vào sớm thì người khác đâu có sớm, người Việt Nam mà, đâu có lạ. Thế nên mình cứ từ từ ung dung bước vào trường. Chỉ đến trễ có 15' thôi, thế mà vẫn phải ngồi đợi, tại mấy cái thằng cầm đĩa, nó vào trễ. Thực ra là tụi nó đi coi phim từ trưa. Mình cũng rất muốn đi với tụi nó, nhưng mà cái giờ đó thì lười quá, sao lên nổi. Tới tận hôm nay Kim Anh - một trong những thành viên được mong đợi nhất - mới vào, cả thằng Thiện nữa, ngày thứ Hai nó mổ mà hôm này vẫn cố lết vào (Triết có đi tập mà ;;)). Mình cứ phải làm đi làm lại cái động tác, chạy, quay, châm (đuốc), nặn (tượng)... mãi tới 5 giờ hơn. Tội nghiệp thằng Vương, cứ bị thằng Thanh chọc, rồi còn bị nguyên đám con trai, bay vào bứt... lông chân =)).
Cuối cùng cũng được về nhà, hôm nay không kẹt xe, nên mình về từ sớm. Trước cái cửa nhà bác Thiệu, hình như số "vật thể" được treo lên tăng theo cấp số nhân, bây giờ nó đó hoàn toàn kín mít, không còn một lỗ hổng nào. Theo lịch trình, hôm nay mình vẫn tiếp tục học chị Nhi. Học sang Ankan, Ankyl, có mấy cái tên mới, may mà mình có xem trong Oxford về mấy cái số đếm kiểu La mã này nên tiếp thu nhanh.
+wm4zFsgnk6toshl1u33PxLM1VU7xqOIOsozMTY2yR3pPStDT5uXxIbtFR0YKAIhFAWcFPBicXH90q9d6jsIB2By+EJfFfry+dPh7hER38tacwhHB4Ine79Skx3pfv4m6fmuwFQLSN6DMLF/hbO/SkzKgTghTRtwNdWpMnZAMjrLwP0pwWefmdH5sz8Bn6qH4cmUIc9wNXF+42AFhs+B4APz2r8vxyCB96nd4MBDJPAwx8WwiBMfigaxOTj02+Q2z2CnOV42gJcEfbTmcgrON1jMKic0hYXIdWdBWtL//pFvXF1FaLLm0PeGzZJT59tiPoRzBsbE/x2zMaxoAADCnVreDfCQSqkmyDG2NIib+5uuePoeDDmoOh5tUgJv7wksoZyWapuBAQm1hfbbri12nUXUP5FxxdW9i+sswRv6UeZixnZVH0bXiXyKJVwjoDd2a1f6by7x8mkO9eyxae8ityZXMhwdw4SAf4WpSVqFhaQ=

Thứ Ba - Shopping


[ 26.12.2006 ]


Mại mới có một ngày tự do thoải mái, nghỉ ngơi ở nhà. Và cũng thật may là mẹ mình cũng thế. Nhân cơ hội này, 2 mẹ con đi shopping. Hehe, kế hoạch này đã được lên từ mấy tuần trước nhưng thời gian không cho phép thực hiện. Lần này, mình quyết phải mua ít nhất là một đôi dép và cái cặp đi học mới.

Điểm đến đầu tiên: chợ Tân Bình. Ghé ngay vào khu bán balo, cặp, vali. Ngay gian hàng đầu tiên, thằng cha chủ tiệm, đưa ra cho mình một cái cặp, bảo là 55k ~ cái cũ. Nhìn bên ngoài, có chữ adidas là được à, còn lại nói chung là cùi bắp. Bên trong, bình thường như bao cái cặp khác. Như thế là không được, đã là cặp của Gman thì phải có phong cách riêng chớ. Thấy mình bảo cho xem thêm cái nữa, lão lấy một cái khác ra. Bảo là hàng Trung Quốc, hãng Polo. Bền ngoài tạm được, còn bên trong thì,... quá tuyệt vời. Tổng cộng là 6 ngăn, 1 cái QuickLaunch ở ngoài cùng, 2 cái ngăn ngoài có zipper khác. Bên trong có hẳn một ngăn rộng, nhiều túi để cái loại dụng cụ học tập, như là Control Panel vậy. Trong đó có 2 cái túi lưới, mình cỏ thế nhét vào mấy cái USB, máy tính, điện thoại,.. nói chung là hitek, để giảm shock. Bên kia là cái ngăn rộng, để đựng sách vở. Nó được chia ra làm phần bới một cái "tường lửng". Nói chung, cái cặp này quá đã, rất tiện nghi, mình hốt liền. Giá cả cũng hợp lý, chỉ có 85k.

Xong 1/2, bây giờ là cái dép, mẹ mình định tìm cái dép trong cái chợ Tân Bình này sao. Nhưng biết chắc rằng, lục cả cái chợ này cũng không thế kiếm được đối dép nào vừa ở đó. Quả thật là thế. Hết hàng này tới hàng khác, không ở đâu có bán một đôi số 44-45 cả, 43 là hết đát. Hôm qua nghe mẹ nói mẹ ra siêu thị Cộng Hòa tìm dép, người bán hàng còn tỏ ra ngạc nhiên và khẳng định không có ai đi giầy số 44 được : bó tay. Vòng vèo một lát trong chợ mà không thấy dép, mình bảo mẹ trở lại cái chỗ Hoàng Long để mua. Đi xe buýt. Cũng may mà vừa ra trạm là có xe ngay. Đi chuyến 94 qua ĐH Bách Khoa rôi dừng lại ở đường 3/2. Nhân tiện mẹ con ra rút thêm tiền. Cái máy ATM đó nóng như cái lò, chảy hết mồ hôi mới rút đựơc tiền. Tiếp tục chuyến hành trình mua dẹp trên xe 27. Mình bảo với mụ tiếp viên là xuống Nguyễn Đình Chiểu, thế mà nó cho xe chạy tới Ngã Sáu luôn, làm phải đi bộ lại. Sau đó còn phải mò sang bên Nguyễn Đình Chiểu. Trên đường đói quá, ghé vào một tiệp bánh mì, lúc đầu bảo bà bán hàng, cho 1 ổ (5k), rồi một lát nghĩ lại, mình còn khát nữa, nói ông bán hàng cho 1 hộp sâm bí đao (chả biết bao nhiêu). Hai ông bà vửa làm, vừa nói chuyện tâm tình, thế nên lúc trả tiền, mình đưa 20k và nhận lại tất cả là 15k. Thôi im lặng, đi cho nhanh khỏi chỗ đó. Đi xe ôm lên khúc Bà Huyện Thanh Quan, 10k nữa. Mỗi lần đi mua nó tốn kém thế nên mình quyết định mua 2 đôi luôn. Vào trong tiệm, bà chủ và anh bán hàng nhận ngay ra mẹ con mình, VIP mà. Ngồi ghế, đợi ảnh đi tìm 2 chiếc da lớn nhất. Đi thử thấy vừa ý nên mua luôn. Bà chủ còn cho ngồi lại, ăn cho hết và uống nước nghỉ mệt nữa.

Lúc đầu cũng chỉ định xe ôm ra tới chỗ Nhà khách chính phủ rồi bus về nhà. Nhưng mẹ nghe ổng nói thế nào, để ông chở về nhà luôn. Ngồi xe ôm, vừa mệt, vừa nóng, vừa đắt, trái ngược với xe bus. Về nhà, lăn ra nghỉ, rồi cơm nước chè cháo, chuẩn bị le7n trừơng để tập văn nghệ tiếp. Vào trường, lên thằng trên phòng văn nghệ. Công nhận cô cũng giỏi. Xí được cái phòng hàng đầu, chứ mấy lớp khác toàn tập ngoài sảnh. Còn sớm nên mình với đám bạn ngồi giỡn. Thằng Đảo giỡn thế nào mà phang vào mặt mình một cái, xịt cả máu ra. Làm lại phải bò xuống lầu 1 để rửa mặt. Tay dính máu mà phải cầm vào cái dép mới mua, quả là không gì đau hơn. Bữa nay mình đã bị lôi vào "vòng xoáy nghiệt ngã" - mình phải múa... :((. Hix, múa đuốc đó các bạn, tuy chỉ xuất hiện trong khoảng 1/2 "thời lượng chương trình", nhưng mình phải bay nhảy và làm tượng :((, không đau vì quá đau. Thôi đành chấp nhận vậy.

Về nhà, chuẩn bị học chị Nhi. Lâu lắm rồi mới bắt đầu học lại, mà lại là mấy bài đầu tiên của phần Hữu cơ. Cảm thấy đã bắt nhịp được với chương trình mới, nhưng mình lại thấm mệt sau cả một ngày dài lăm lội ngoài đường. Thế nên chỉ học tới 9:30 rồi lăn ra ngủ, không online luôn. Thế mà vẫn ráng sms cho vợ một tin...

Thứ Ba - Shopping


[ 26.12.2006 ]


Mại mới có một ngày tự do thoải mái, nghỉ ngơi ở nhà. Và cũng thật may là mẹ mình cũng thế. Nhân cơ hội này, 2 mẹ con đi shopping. Hehe, kế hoạch này đã được lên từ mấy tuần trước nhưng thời gian không cho phép thực hiện. Lần này, mình quyết phải mua ít nhất là một đôi dép và cái cặp đi học mới.

Điểm đến đầu tiên: chợ Tân Bình. Ghé ngay vào khu bán balo, cặp, vali. Ngay gian hàng đầu tiên, thằng cha chủ tiệm, đưa ra cho mình một cái cặp, bảo là 55k ~ cái cũ. Nhìn bên ngoài, có chữ adidas là được à, còn lại nói chung là cùi bắp. Bên trong, bình thường như bao cái cặp khác. Như thế là không được, đã là cặp của Gman thì phải có phong cách riêng chớ. Thấy mình bảo cho xem thêm cái nữa, lão lấy một cái khác ra. Bảo là hàng Trung Quốc, hãng Polo. Bền ngoài tạm được, còn bên trong thì,... quá tuyệt vời. Tổng cộng là 6 ngăn, 1 cái QuickLaunch ở ngoài cùng, 2 cái ngăn ngoài có zipper khác. Bên trong có hẳn một ngăn rộng, nhiều túi để cái loại dụng cụ học tập, như là Control Panel vậy. Trong đó có 2 cái túi lưới, mình cỏ thế nhét vào mấy cái USB, máy tính, điện thoại,.. nói chung là hitek, để giảm shock. Bên kia là cái ngăn rộng, để đựng sách vở. Nó được chia ra làm phần bới một cái "tường lửng". Nói chung, cái cặp này quá đã, rất tiện nghi, mình hốt liền. Giá cả cũng hợp lý, chỉ có 85k.

Xong 1/2, bây giờ là cái dép, mẹ mình định tìm cái dép trong cái chợ Tân Bình này sao. Nhưng biết chắc rằng, lục cả cái chợ này cũng không thế kiếm được đối dép nào vừa ở đó. Quả thật là thế. Hết hàng này tới hàng khác, không ở đâu có bán một đôi số 44-45 cả, 43 là hết đát. Hôm qua nghe mẹ nói mẹ ra siêu thị Cộng Hòa tìm dép, người bán hàng còn tỏ ra ngạc nhiên và khẳng định không có ai đi giầy số 44 được : bó tay. Vòng vèo một lát trong chợ mà không thấy dép, mình bảo mẹ trở lại cái chỗ Hoàng Long để mua. Đi xe buýt. Cũng may mà vừa ra trạm là có xe ngay. Đi chuyến 94 qua ĐH Bách Khoa rôi dừng lại ở đường 3/2. Nhân tiện mẹ con ra rút thêm tiền. Cái máy ATM đó nóng như cái lò, chảy hết mồ hôi mới rút đựơc tiền. Tiếp tục chuyến hành trình mua dẹp trên xe 27. Mình bảo với mụ tiếp viên là xuống Nguyễn Đình Chiểu, thế mà nó cho xe chạy tới Ngã Sáu luôn, làm phải đi bộ lại. Sau đó còn phải mò sang bên Nguyễn Đình Chiểu. Trên đường đói quá, ghé vào một tiệp bánh mì, lúc đầu bảo bà bán hàng, cho 1 ổ (5k), rồi một lát nghĩ lại, mình còn khát nữa, nói ông bán hàng cho 1 hộp sâm bí đao (chả biết bao nhiêu). Hai ông bà vửa làm, vừa nói chuyện tâm tình, thế nên lúc trả tiền, mình đưa 20k và nhận lại tất cả là 15k. Thôi im lặng, đi cho nhanh khỏi chỗ đó. Đi xe ôm lên khúc Bà Huyện Thanh Quan, 10k nữa. Mỗi lần đi mua nó tốn kém thế nên mình quyết định mua 2 đôi luôn. Vào trong tiệm, bà chủ và anh bán hàng nhận ngay ra mẹ con mình, VIP mà. Ngồi ghế, đợi ảnh đi tìm 2 chiếc da lớn nhất. Đi thử thấy vừa ý nên mua luôn. Bà chủ còn cho ngồi lại, ăn cho hết và uống nước nghỉ mệt nữa.

Lúc đầu cũng chỉ định xe ôm ra tới chỗ Nhà khách chính phủ rồi bus về nhà. Nhưng mẹ nghe ổng nói thế nào, để ông chở về nhà luôn. Ngồi xe ôm, vừa mệt, vừa nóng, vừa đắt, trái ngược với xe bus. Về nhà, lăn ra nghỉ, rồi cơm nước chè cháo, chuẩn bị le7n trừơng để tập văn nghệ tiếp. Vào trường, lên thằng trên phòng văn nghệ. Công nhận cô cũng giỏi. Xí được cái phòng hàng đầu, chứ mấy lớp khác toàn tập ngoài sảnh. Còn sớm nên mình với đám bạn ngồi giỡn. Thằng Đảo giỡn thế nào mà phang vào mặt mình một cái, xịt cả máu ra. Làm lại phải bò xuống lầu 1 để rửa mặt. Tay dính máu mà phải cầm vào cái dép mới mua, quả là không gì đau hơn. Bữa nay mình đã bị lôi vào "vòng xoáy nghiệt ngã" - mình phải múa... :((. Hix, múa đuốc đó các bạn, tuy chỉ xuất hiện trong khoảng 1/2 "thời lượng chương trình", nhưng mình phải bay nhảy và làm tượng :((, không đau vì quá đau. Thôi đành chấp nhận vậy.

Về nhà, chuẩn bị học chị Nhi. Lâu lắm rồi mới bắt đầu học lại, mà lại là mấy bài đầu tiên của phần Hữu cơ. Cảm thấy đã bắt nhịp được với chương trình mới, nhưng mình lại thấm mệt sau cả một ngày dài lăm lội ngoài đường. Thế nên chỉ học tới 9:30 rồi lăn ra ngủ, không online luôn. Thế mà vẫn ráng sms cho vợ một tin...

Bạn tốt

[ 25.12.2006 ]


Helu ngày mới, hôm này là ngày thứ Hai cùng là ngày thứ 2 trong chuỗi ngày dài gôm ăn và chơi. Sau ngày noel dài và mệt mỏi, ngày 25 ngày hứa hẹn nhiều niềm vui hơn. Sáng, có lịch hẹn với bà Hạnh và bà Tuyền. Dậy trễ, vội vội vàng vàng lên trường. Dù rất cố gắng những vẫn phải để Hạnh phải đợi. Sau đó cả 2 người cùng đợi bà Tuyền trong 1' laughing. Vài giây chào hỏi, cộng thêm quyết định đi đâu. Và cả đán rút ra kết luận như sau:
. Đi ăn kém + uống nước
. Đi nhà sách cho thức ăn tiêu hóa
. Quay lại kiếm chỗ ăn trưa rồi bà Hạnh về NK, còn lại thì về nhà.
Theo lịch trình, 3 người ra tiệm kem gần trường, quất hiệp I. Đúng cái giờ mà mấy anh chị học Quân sự trong trường tan ra, thế nên cái tiệm kem kín mít. May mắn là 3 đứa tìm được một chỗ ngồi, tuy là trong "hang sâu ngõ tối". Kêu tất cả là 3 cây kem, 10 viên cá viên chiên, 1 ly hồng trà chân châu, rất tiết kiệm, mà lại đủ no laughing. Kem thì mỗi người một cây, nước thì mỗi người một ngụm, vòng wa vòng lại, cuối cùng bà Tuyền uống nhiều nhất. Còn 10 viên cá chiên kia thì đúng ra, mình 4, 2 bà kia là 3:3, thế mà bà Tuyền làm luôn cái thứ 4 của mình. Hạnh còn chụp lại một tấm kỷ niệm trận đánh này.
7Rc2insC8E2PmYjVb+ziyWvigdsyIxdMOmwdGRXjJGjAyxL7pAPOvxcdLZsw/NTO+CtJ5Duzf9yaCV6L6FdAj6pFqK78hLwlYlk1B6cPAQvvt9q8yK1J3IJockY8qmnR3UZw5+8dqBayAap2qFvGeXs1MCOFPP5xTCgVHGyyq/Sk6lWdDRcViN84t2mRlQ3preb4iOHMkV/EMtse5AqWKd//vlmLeWBjIOVjZSTd6pjkL3r9AK2+5aYPM5iWafbm2zyJWGugouQDrZy7mg9YRzRh4Ih/92MGg3rt+HO/NiPQe2uAy2tae/CiAghEHK4GF+a9fTxA9ps8qD7m0QlluMXcYY14k5Dd8qj9hzUd1EkJU/4DbfrU3sFHjHCJLRI6dGVE3/UaC56Ndnd1RymCj2E4q40WfaZTdlhfhUK738g0OnHk/VPM06aJzmcpSFWlEjgoMCVLwfF5B7dsMULRBOSi6ooioAO2n9u8lJgzXT0BNZiSMBNhYmaMEeE19UuleCBWbm5gCe+6PP5PaSLh7F4ETR5vtN9N7K7fgO9kdKy/K/RY208MVEsS2Wq8jlQrz+ipEDfJa+efnjGgIBt2g5H4bGAfQcVTCkK94g4DVzalD4tTlQdOo+J+QoH2Ig6uuBkF6gLFCy0e86USRx8S1qVE+lwY4q8XIaQUYJFgNTDNzspfBZal8PFosdbmE6w69Wfs4zFstRXpdCFYRLIkBpCs0RLMqe4nKhZQaqhxovrjUkN3F9JoTsAcH87NCJjPU19uqk7aI74lcd/l7xJGzRFUMt5VJgwWYgFj/VU171cQi05mcP/+i1iWqkPsz9ex

Ăn no, 3 đứa quyết định sang nhà sách Nguyễn Văn Cừ bên kia đường. Bà Hạnh vẫn không dám qua đường, lại bắt mình dẫn sang. Khổ ghê, bà này nhí nhảnh quá. Vào nhà sách, gửi đồ xong, đi vào coi sách, thấy mình và bà H toàn coi mấy cái sách khoa học vui, câu đó tùm lum nên bà Tuyền cáo lui về trước, để mình với Hạnh ở lại. Trong đó với bà Hạnh, mình với bả hùn tiền, mua môt cuốn trong bộ "Kiến thức thật hấp dẫn", mình đã có 4-5 cuốn rồi, nhưng mình vẫn thích. Mình còn tặng bả một cục gôm (theo yêu cầu) nhân dịp noel (muộn) vì không có thiệp. Thanh toán xong, qua bên siêu thị (chả biết có phải là siêu thị không nữa, thấy toàn đồ ăn) mua 2 cái bánh flăng (đúng không nhỉ) 1 cái zero-G và 1 cái sữa cam chai mới. Mua vậy là để củng cố dạ dày, trưa khỏi đói.
xItkmRX+S1mOLZhZJp9bqVnKCy/hRwb6s16dhcADy9OT/ZW0b3Mfrz+dncO9V2kFQCnvZHed6bSnv7sL9NRZTzO22lTUwup4ixFVmfM5F/quRFg8V85qW1ZiXIHpfKFItQik+xVp20XIDSfYc0JHWpgCmN3JrPsEv3e8Om3WJZpoCFrvA8y+b786LDWnKISqnDXq+YwTaM2QKNPbECu4FL7lQ59hu/7xTPMjt4UYdTZ15PxbjmD3ZoCVdbqIDvQEQOn44BGtwoLHjsrF5n4z+VObWhJ4/0VM/BcrwGLnU1EIDilQ0PgcCnXQ9Vs1SBCNBeIqjwzRVoacf/0lfRccY0hs0/SR+s+ajJ+KXK7mLhmKpTgwyziYzCHQITkMyLLh3XRPN/HXVM08/AFke0Enk9Wo96lsIcpTENigU47qTAXTjP2i64Y9HjcB8EeaXaU7qKc50lhwcE9Vl89AmZSlv1+ErhLUBFggHpnn0MxlCc8slzhHKSYvApJ8egAkHiLoZEJm3lybQCu1l5+3Fo24/O6IelYKFynbREAtOHqPIFKbEAlstss/iy45jGmz9sYKS4mAC/CTuPEgQohqGtbKghK5Ldz5VRe9td1Oa7gUNrk=

Cầm bịch đồ ăn, mình và Hạnh vừa đi vừa tính lại số tiền đã sử dụng. Mình thích bà Hạnh ở cái tính sòng phẳng, mượn bao nhiêu là trả liền. Dẫn bả vào trong khu canteen của trường Thực nghiệm. Đây là lần đầu bà Hạnh vào đây, lên lấy cơm canh về ăn. Ăn xong, tiếp tục với cái bành flang và mỗi người một loại sữa đã mua từ trước. Đúng là "một bữa no", sợ trễ giờ học nên mình dẫn bà Hạnh theo đường tắt ra An Dương Vương để đón xe về PTNK. Bả còn bắt mình đợi đến lúc xe đến. Mãi nó mới đến, bắt tay để chia tay hee hee, ai đi đường nấy.
Về tới nhà là khoảng 1 giờ, chả ngủ được gì đã phải chuẩn bị lên đường tới trường. Hôm nay cô bắt lên để tập văn nghệ. Lần này mình đi xe đạp thẳng lên trường. Một phần là do trễ, một phần là vì hôm bữa thấy chú Đỗ và chú Tống tống 3 với Ngọc, đi xe đạp để có gì giảm tải cho cái xe đó. Sau 25 phút, mình đã đến trường (19kmph batting eyelashes nhanh không.).
Vào trường, theo cô và tụi nó lên trên lầu 2 khu thực nghiệm. Học ở đây 1 năm rưỡi rồi mà mình mới biết trường này có cả một phòng gọi là phòng Văn nghệ, với đầy đủ tiện nghi, không khác mấy so với những phòng tập ba lê trên ti vi. Tiết mục mà cô dàn dựng là liên khúc 3 bài mà mình thậm chí còn không nhớ tên. Buổi tập ngày hôm này chỉ có nghe và hát cho nó nớ nhạc thôi, mai mới ráp vào múa. Chán, chả có vợ nào đến cả, vợ 4 cũng thế, uổng công mình đạp xe. Vì thế, sau khi tập xong, mình theo tụi nó sang bên Lam Sơn chơi bi da. Mấy ngày chơi trên game thấy 8 bi dễ lắm mà, hôm nay vào chơi thật mới thấy nó khó làm sao.
+RdndFwfVaPFa4cOzbrFs5bwoPSgU4NZwWFXNqU8+hEonhZwwxVtxXzONKGx6Jv/mO2pT3x9vfXY6fvdENEqbbUSL94z9YrFWqau7LY6iEIo+kx87bWOf2Lf+M2wxFZJK5lmCpSVi7HmoBbOt6mVxi2/KDn+N/FxWunqcjLHNZOcnhWyNNcIsfiakTTwexCgVd//DK0cei19BumcyXh8cOky5nY4UMYgTb5ydxEUwgnqIm+1ZbGafV8s2gfsKVFeoPLu4qACgRq/HsqJvAyEYdNkoacCibTTB35YSKLtP5qHgVAq2Qpa/CJbgAzzJsIO3WMpovB4+N6+HM60jfQ3GXNc1Tn2Bl9ijKrCSo+B1LXhjgBpJY8h0sin5sRGIeuZ/CHadkEJqribNgdFndXcmSdnQ7wnQ+oywZUGCI9P+W5bvOeKPjd7qOcurZPwH4dlqN/qS7SVuTIvmeAiLJMMyCVIDrLUX31nWOfb/oadJTfhLZzN/ouMV4TBHvFK9gUe+WxM5hWGL63laVRmZOUI9AYtPrCRoLhiy02dIRpJgw76rmM6KRdLhuOl/xHPZ4s3dwxj47Dmna8hHg7d+T0si8GulLS4MQHf13iGqsgkApEBHe+dbvEF0809lo7mgN2nCDKTGSmlJakb562db8Iip4Rw0juja102duCaCvgV6Vik9xxYsQnzcbsrP101r+/J+KEOEZnNTCgLn8AR60zXXsQQYLPXWJSfZKkAIHreKcRy5dyy5L18uqEyhLxCRVLf78XYK/+aRiOqQmQ3Ny8WfccTKmNA69IyjrNuTeE3MTQUrOzIoKi9QCGKSr4A5D/Pt5BSUEHvefbXaP1nE1hNKenR47zKbTttHB7c4jA35sCYuTZ+ECivJ6ZiD6vhJkPp3Lujs47vZqQCo8wNuZ2wzR5TRPM+AriDzZFu6LG5+4wqLUHp3ewmTXBR+tF74g08FS5qp/0FoG318qNu8C6q07YUT4rtz4jyaODDZK4fcZqpnvcwpZ14RQSviIg4dIGsLEC1eaCHynlrwETv+o3PXxc8cCfEZAHHjNMMv8Ed0nwRGueZdc61AYpJiQF3aDq8aEudLveZcXzeNUXxOTdXXhNoCn+/6iVqYZ2xxjE5EckZfUiU+Xseb9dJxqD6RS3QFmYka3UYPiN0oHfq1PTlDA==

Bạn tốt

[ 25.12.2006 ]


Helu ngày mới, hôm này là ngày thứ Hai cùng là ngày thứ 2 trong chuỗi ngày dài gôm ăn và chơi. Sau ngày noel dài và mệt mỏi, ngày 25 ngày hứa hẹn nhiều niềm vui hơn. Sáng, có lịch hẹn với bà Hạnh và bà Tuyền. Dậy trễ, vội vội vàng vàng lên trường. Dù rất cố gắng những vẫn phải để Hạnh phải đợi. Sau đó cả 2 người cùng đợi bà Tuyền trong 1' laughing. Vài giây chào hỏi, cộng thêm quyết định đi đâu. Và cả đán rút ra kết luận như sau:
. Đi ăn kém + uống nước
. Đi nhà sách cho thức ăn tiêu hóa
. Quay lại kiếm chỗ ăn trưa rồi bà Hạnh về NK, còn lại thì về nhà.
Theo lịch trình, 3 người ra tiệm kem gần trường, quất hiệp I. Đúng cái giờ mà mấy anh chị học Quân sự trong trường tan ra, thế nên cái tiệm kem kín mít. May mắn là 3 đứa tìm được một chỗ ngồi, tuy là trong "hang sâu ngõ tối". Kêu tất cả là 3 cây kem, 10 viên cá viên chiên, 1 ly hồng trà chân châu, rất tiết kiệm, mà lại đủ no laughing. Kem thì mỗi người một cây, nước thì mỗi người một ngụm, vòng wa vòng lại, cuối cùng bà Tuyền uống nhiều nhất. Còn 10 viên cá chiên kia thì đúng ra, mình 4, 2 bà kia là 3:3, thế mà bà Tuyền làm luôn cái thứ 4 của mình. Hạnh còn chụp lại một tấm kỷ niệm trận đánh này.
7Rc2insC8E2PmYjVb+ziyWvigdsyIxdMOmwdGRXjJGjAyxL7pAPOvxcdLZsw/NTO+CtJ5Duzf9yaCV6L6FdAj6pFqK78hLwlYlk1B6cPAQvvt9q8yK1J3IJockY8qmnR3UZw5+8dqBayAap2qFvGeXs1MCOFPP5xTCgVHGyyq/Sk6lWdDRcViN84t2mRlQ3preb4iOHMkV/EMtse5AqWKd//vlmLeWBjIOVjZSTd6pjkL3r9AK2+5aYPM5iWafbm2zyJWGugouQDrZy7mg9YRzRh4Ih/92MGg3rt+HO/NiPQe2uAy2tae/CiAghEHK4GF+a9fTxA9ps8qD7m0QlluMXcYY14k5Dd8qj9hzUd1EkJU/4DbfrU3sFHjHCJLRI6dGVE3/UaC56Ndnd1RymCj2E4q40WfaZTdlhfhUK738g0OnHk/VPM06aJzmcpSFWlEjgoMCVLwfF5B7dsMULRBOSi6ooioAO2n9u8lJgzXT0BNZiSMBNhYmaMEeE19UuleCBWbm5gCe+6PP5PaSLh7F4ETR5vtN9N7K7fgO9kdKy/K/RY208MVEsS2Wq8jlQrz+ipEDfJa+efnjGgIBt2g5H4bGAfQcVTCkK94g4DVzalD4tTlQdOo+J+QoH2Ig6uuBkF6gLFCy0e86USRx8S1qVE+lwY4q8XIaQUYJFgNTDNzspfBZal8PFosdbmE6w69Wfs4zFstRXpdCFYRLIkBpCs0RLMqe4nKhZQaqhxovrjUkN3F9JoTsAcH87NCJjPU19uqk7aI74lcd/l7xJGzRFUMt5VJgwWYgFj/VU171cQi05mcP/+i1iWqkPsz9ex

Ăn no, 3 đứa quyết định sang nhà sách Nguyễn Văn Cừ bên kia đường. Bà Hạnh vẫn không dám qua đường, lại bắt mình dẫn sang. Khổ ghê, bà này nhí nhảnh quá. Vào nhà sách, gửi đồ xong, đi vào coi sách, thấy mình và bà H toàn coi mấy cái sách khoa học vui, câu đó tùm lum nên bà Tuyền cáo lui về trước, để mình với Hạnh ở lại. Trong đó với bà Hạnh, mình với bả hùn tiền, mua môt cuốn trong bộ "Kiến thức thật hấp dẫn", mình đã có 4-5 cuốn rồi, nhưng mình vẫn thích. Mình còn tặng bả một cục gôm (theo yêu cầu) nhân dịp noel (muộn) vì không có thiệp. Thanh toán xong, qua bên siêu thị (chả biết có phải là siêu thị không nữa, thấy toàn đồ ăn) mua 2 cái bánh flăng (đúng không nhỉ) 1 cái zero-G và 1 cái sữa cam chai mới. Mua vậy là để củng cố dạ dày, trưa khỏi đói.
xItkmRX+S1mOLZhZJp9bqVnKCy/hRwb6s16dhcADy9OT/ZW0b3Mfrz+dncO9V2kFQCnvZHed6bSnv7sL9NRZTzO22lTUwup4ixFVmfM5F/quRFg8V85qW1ZiXIHpfKFItQik+xVp20XIDSfYc0JHWpgCmN3JrPsEv3e8Om3WJZpoCFrvA8y+b786LDWnKISqnDXq+YwTaM2QKNPbECu4FL7lQ59hu/7xTPMjt4UYdTZ15PxbjmD3ZoCVdbqIDvQEQOn44BGtwoLHjsrF5n4z+VObWhJ4/0VM/BcrwGLnU1EIDilQ0PgcCnXQ9Vs1SBCNBeIqjwzRVoacf/0lfRccY0hs0/SR+s+ajJ+KXK7mLhmKpTgwyziYzCHQITkMyLLh3XRPN/HXVM08/AFke0Enk9Wo96lsIcpTENigU47qTAXTjP2i64Y9HjcB8EeaXaU7qKc50lhwcE9Vl89AmZSlv1+ErhLUBFggHpnn0MxlCc8slzhHKSYvApJ8egAkHiLoZEJm3lybQCu1l5+3Fo24/O6IelYKFynbREAtOHqPIFKbEAlstss/iy45jGmz9sYKS4mAC/CTuPEgQohqGtbKghK5Ldz5VRe9td1Oa7gUNrk=

Cầm bịch đồ ăn, mình và Hạnh vừa đi vừa tính lại số tiền đã sử dụng. Mình thích bà Hạnh ở cái tính sòng phẳng, mượn bao nhiêu là trả liền. Dẫn bả vào trong khu canteen của trường Thực nghiệm. Đây là lần đầu bà Hạnh vào đây, lên lấy cơm canh về ăn. Ăn xong, tiếp tục với cái bành flang và mỗi người một loại sữa đã mua từ trước. Đúng là "một bữa no", sợ trễ giờ học nên mình dẫn bà Hạnh theo đường tắt ra An Dương Vương để đón xe về PTNK. Bả còn bắt mình đợi đến lúc xe đến. Mãi nó mới đến, bắt tay để chia tay hee hee, ai đi đường nấy.
Về tới nhà là khoảng 1 giờ, chả ngủ được gì đã phải chuẩn bị lên đường tới trường. Hôm nay cô bắt lên để tập văn nghệ. Lần này mình đi xe đạp thẳng lên trường. Một phần là do trễ, một phần là vì hôm bữa thấy chú Đỗ và chú Tống tống 3 với Ngọc, đi xe đạp để có gì giảm tải cho cái xe đó. Sau 25 phút, mình đã đến trường (19kmph batting eyelashes nhanh không.).
Vào trường, theo cô và tụi nó lên trên lầu 2 khu thực nghiệm. Học ở đây 1 năm rưỡi rồi mà mình mới biết trường này có cả một phòng gọi là phòng Văn nghệ, với đầy đủ tiện nghi, không khác mấy so với những phòng tập ba lê trên ti vi. Tiết mục mà cô dàn dựng là liên khúc 3 bài mà mình thậm chí còn không nhớ tên. Buổi tập ngày hôm này chỉ có nghe và hát cho nó nớ nhạc thôi, mai mới ráp vào múa. Chán, chả có vợ nào đến cả, vợ 4 cũng thế, uổng công mình đạp xe. Vì thế, sau khi tập xong, mình theo tụi nó sang bên Lam Sơn chơi bi da. Mấy ngày chơi trên game thấy 8 bi dễ lắm mà, hôm nay vào chơi thật mới thấy nó khó làm sao.
+RdndFwfVaPFa4cOzbrFs5bwoPSgU4NZwWFXNqU8+hEonhZwwxVtxXzONKGx6Jv/mO2pT3x9vfXY6fvdENEqbbUSL94z9YrFWqau7LY6iEIo+kx87bWOf2Lf+M2wxFZJK5lmCpSVi7HmoBbOt6mVxi2/KDn+N/FxWunqcjLHNZOcnhWyNNcIsfiakTTwexCgVd//DK0cei19BumcyXh8cOky5nY4UMYgTb5ydxEUwgnqIm+1ZbGafV8s2gfsKVFeoPLu4qACgRq/HsqJvAyEYdNkoacCibTTB35YSKLtP5qHgVAq2Qpa/CJbgAzzJsIO3WMpovB4+N6+HM60jfQ3GXNc1Tn2Bl9ijKrCSo+B1LXhjgBpJY8h0sin5sRGIeuZ/CHadkEJqribNgdFndXcmSdnQ7wnQ+oywZUGCI9P+W5bvOeKPjd7qOcurZPwH4dlqN/qS7SVuTIvmeAiLJMMyCVIDrLUX31nWOfb/oadJTfhLZzN/ouMV4TBHvFK9gUe+WxM5hWGL63laVRmZOUI9AYtPrCRoLhiy02dIRpJgw76rmM6KRdLhuOl/xHPZ4s3dwxj47Dmna8hHg7d+T0si8GulLS4MQHf13iGqsgkApEBHe+dbvEF0809lo7mgN2nCDKTGSmlJakb562db8Iip4Rw0juja102duCaCvgV6Vik9xxYsQnzcbsrP101r+/J+KEOEZnNTCgLn8AR60zXXsQQYLPXWJSfZKkAIHreKcRy5dyy5L18uqEyhLxCRVLf78XYK/+aRiOqQmQ3Ny8WfccTKmNA69IyjrNuTeE3MTQUrOzIoKi9QCGKSr4A5D/Pt5BSUEHvefbXaP1nE1hNKenR47zKbTttHB7c4jA35sCYuTZ+ECivJ6ZiD6vhJkPp3Lujs47vZqQCo8wNuZ2wzR5TRPM+AriDzZFu6LG5+4wqLUHp3ewmTXBR+tF74g08FS5qp/0FoG318qNu8C6q07YUT4rtz4jyaODDZK4fcZqpnvcwpZ14RQSviIg4dIGsLEC1eaCHynlrwETv+o3PXxc8cCfEZAHHjNMMv8Ed0nwRGueZdc61AYpJiQF3aDq8aEudLveZcXzeNUXxOTdXXhNoCn+/6iVqYZ2xxjE5EckZfUiU+Xseb9dJxqD6RS3QFmYka3UYPiN0oHfq1PTlDA==

Wednesday, December 27, 2006

Xmas - Xmas - Day of playing

[ 24.12.2006 ]


Yeah, cuối cùng, sau đúng 365 ngày, ngày Noel cũng quay lại cùng bao nhiêu niềm vui (vui nhất là kết thúc kiểm tra HK I). Hôm nay cũng là ngày đầu tiên trong chuỗi ngày ăn chơi đáng nhờ trong đời. Chỉ vỏn vẹn trong 1 ngày, mình đi an chơi tới 3 show, trong đó show thứ 2 còn có ca 2. Đây là phần tường thuật gián tiếp cuộc vui ngày Xmas.

.:Show 1st:. - .:Ăn sáng:.

Hôm qua đã hẹn chị Nhi, là sáng nay 7:30 khởi hành đi ăn sáng. Mình để đồng hồ từ 6:30. Đúng giờ, đồng hồ reo..., bật dậy, như phản xạ tự nhiên, tắt chuông rồi ngủ tiếp, laughing. Mở mắt lần 2, là đúng 7:05, bật dậy, lần này là bật dậy luôn, chạy đi đánh răng rửa mặt, đón chào ngày mới, hôm nay hẳn sẽ rất dài.

Xong xuôi, anh chàng nhà mình leo lên "tổng hành dinh" chọn một "cánh". Chà, cuối cùng thì đã chọn được một bộ (bộ đầu tiên nhìn thấy, cho nó nhanh). Gắn thêm cái giày khủng bố, cái áo lạnh vào,... úi chà chà, "ấy ấy" phết laughing :">.

Leo lại xuống nhà, đợi mà chả thấy chị ấy đâu. Cuối cùng chị ấy gọi cho mình, bảo mình ra cửa. Thế là 2 người khởi hành đi ăn. Bà chị dẫn ra cái quán bún Ty (chả hiểu sao lại đặt tên là Ty nữa confused). Mình chơi một tô bún cá ngừ laughing chưa bao giờ an nên gọi thử. Tưởng gì, ai ngờ miếng cá có tí xíu, chém bên trái, chém bên phải, chém trên, chém dưới, chả trúng miếng thịt nào :">, chán. Ăn xong chạy ù về nhà, chuẩn bị đi show thứ 2.

.:Show 2nd:. - .:Phú Mỹ Hưng:.

Vào nhà, lấy điện thoại và cái máy chụp hình quăng đại vào balo, chạy tiếp ra trạm xe buýt. Ra tới nơi, chả thấy bóng ma nào cả, gọi điện cho Ú à. Ú à bảo là đang tới, cúp máy. Vài giây sau, thấy nguyên đám mò tới. Chà có mỗi bà Hạnh với bà Tuyền là quen thôi, à, còn ku Thông CTIN và ku Khánh CT nữa.

Vào chuyện trò một lúc thì xe 27 tới, cả bầy leo lên xe, ngồi kế bà Hạnh (để còn nghe Ipod của bả ...mượn nữa chứ ). Sau vài phút làm quen, mình nhận thấy, mình chỉ quen có Lê Mai nữa thôi (cùng dân 5/3, mà sao mình cũng chả nhớ trời ). Hôm nay gặp phải bà tiếp viên xe buýt khó tính, làm mất cả vui. Đến Bến Thành, nguyên bầy lại có thêm một pha hành động, nhảy lên cái xe 102 ra Phú Mỹ Hưng. Xe đang vội, không nhanh thì ở lại luôn. Chả hiểu tại sao, cái ve xe nó lên tới 4k lận. Trên xe, thấy ai cũng nói chuyện ăn chơi, có mỗi mình mình với bà Hạnh ngồi kế nhau, nói chuyện Lý Hóa ko : khó hiểu thật.

Tới PMH, ngay toàn nhà Lawrence S'ting, xe buýt dừng lại, cả bầy kéo nhau xuống. Xuống dưới đã thấy bà Phương chờ sẵn. Sau màn chào hỏi, là màn kêu taxi. Hai chiếc, 4 và 7 chỗ, vừa đúng 11 người. Chà, ông tài xế làm việc ở đây mà còn không biết đường mới ghê. Lòng vòng một hồi cũng tới được nhà Nam Phương. Nhà thì đẹp, to, cao, nhưng rất tiếc, xung wanh đồng không mông quạnh, chán chết, nhà lại nhiều ruồi nữa. Vào phòng của Nam Phương thấy choáng ngợp bởi cái kiểu đồ làm đẹp của bả. Máy vi tính trông thì đẹp, nhưng không biết xài cũng bằng không.

Nghỉ ngơi tí xíu ở nhà Nam Phương, cả đám kéo nhau ra cái công viên vô danh ở trong PMH, trong này nhà đẹp, đất rộng, chỉ có cái là ít người, nhìn lại nhiều khi tưởng đang ở giữa bãi tha ma hơn là trong một khu đô thị mới. Quậy phá trong công viên tới mức bảo vệ tới bắt dẹp quả bóng mới thôi. Sang phần chụp ảnh, chụp vài tấm rồi lại quay lại nhà Nam Phương. Nhân tiện chỉ cho bà Hạnh mấy cái body language hee hee. Tới nơi, cả đám chuẩn bị ăn trưa. Cái đám này đúng là quậy hết sức, mà cũng rất là vui. Ngồi ăn với chúng nó mà mình cười đứt ruột, chả ăn được nhiêu. Lúc ăn, ngồi kết anh chàng tên Thắng - bf của Phương hee hee. Hồi đó nghe kể về anh chàng này, cứ tưởng là ghê gớm lắm chứ, ai ngờ, không có gì nổi bật.

Ăn no rồi lại ngủ. Nói là ngủ chứ chả ngủ được gì, 11 mạng nhét vào một cái phòng, có chỗ ngồi là quý rồi, đâu ra chỗ ngủ. Đành phải thức mà nghe Ipod với bà Hạnh. Cả buổi chỉ toàn đi với Hạnh, tại thực sự thì mình còn quen ai nữa đâu, Tuyền thì suốt ngày đi theo Phương. "Ngủ" tới 1:30, bày đàn kéo nhau ra SuperMarket chơi. Cả 11 đứa mà đẩy lên 1 cái xe 7 chỗ. Thế mà vừa, tài thật. May là trong PMH ít công an giao thông, nếu không thì chết. Bò ra khỏi xe thấy thật nhẹ nhõm, hít thở tí không khí trong lành trước khi vào bên trong siêu thị.

Trong siêu thị, chán khinh khủng, không có gì có thể thỏa mãn nhu cầu giải trí của mình được, máy chơi game thì vừa đắt vừa cùi bắp. Chả chơi được gì, lại kéo nhau về. Ra tới của siêu thị, có ngay một trạm xe bus, và cũng có hẳn một chiếc bus đang tới. Chỉ có một cái không may là cái xe khốn nạn đó không ngừng lại khi cả bày ngoắc. Thế là ngồi thêm 20' nữa để đợi cái xe tiếp theo lên. Òa, về tới thành phố thấy nhẹ cả người. Vào trung tâm điều hành để mua tem xe buýt tháng sau nhưng chưa có, đành phải về xe về, kết thúc cuộc vui sớm.

Tới Mai Lan, đi cùng Hạnh về nhà mình, uống nước, rồi xách xe đạp chở mụ Hạnh đi mua sinh tố rồi chở bả về luôn. Lần đầu qua nhà bả, đường đi vòng vèo vòng vèo, nhìn là choáng. Đưa bả về xong lại vòng vèo chạy ra. Về tới nhà, gục luôn, chỉ kịp uống li sinh tố mới mua, chưa kịp uống cà phê luôn.
Tỉnh dậy, đầu óc còn oong oong. Xuống bếp, nốc một ly cà phê để tỉnh táo lại, rồi còn đi chơi thêm ca nữa chứ.

.:Show 3rd:. - .:The M.A.D. team:.

Lâu lắm rồi mình mới có cơ hội gặp lại Hiền và Hương, mấy người bạn M.A.D. hee hee (Meet at Đà Lạt). Lúc đầu chỉ tính đi 4 đứa thôi, mà về sau, phát sinh thêm 3 người nữa. Thôi kệ, đông vui mà. Lúc đó không tính tới chuyện, càng đông càng chờ lâu. Hẹn 5:30 mà tới tận gần 6:30 mới có mặt đông đủ.

Lên đường, theo dự định là lên rạp ở Tân Sơn Nhất coi phim. Đường đông, đi lâu wá. Tới nơi thì người ta bảo, 8:00 mới có phim vui. Mà nếu thế thì Hiền và Hương không kịp về, thế nên ...kế hoạch của anh Tùng đã bị phá sản. Cả đám kéo nhau đi ăn, tìm được một cái tiêm tên là BAMI - chuyên bánh mì các loại. Ăn trong đó, tuy hơi đắt, nhưng mà ngon. Ăn cho đã vào, ngồi nói chuyện, lấy sức, để còn tiếp tục đạp xe về. Về nhà, gửi xe vào, rồi cả đám, lại tiếp tục chạy sang nhà thờ để mượn cảnh chụp người. Chưa có tấm nào đàng hoàng, toàn chụp lén, chụp đểu thì máy nó hết pin. Thì ra sáng nay mình cắm lỏng, nên nó không charge được miếng nào. Tiếc ghê, còn nhiềi cảnh đẹp hơn nữa cơ. Nhưng đành phải dắt nhau về.






.:Show 4th:. - .:Đi ngủ:.

laughing Thế là hết một ngày noel dài và vui vẻ

Xmas - Xmas - Day of playing

[ 24.12.2006 ]


Yeah, cuối cùng, sau đúng 365 ngày, ngày Noel cũng quay lại cùng bao nhiêu niềm vui (vui nhất là kết thúc kiểm tra HK I). Hôm nay cũng là ngày đầu tiên trong chuỗi ngày ăn chơi đáng nhờ trong đời. Chỉ vỏn vẹn trong 1 ngày, mình đi an chơi tới 3 show, trong đó show thứ 2 còn có ca 2. Đây là phần tường thuật gián tiếp cuộc vui ngày Xmas.

.:Show 1st:. - .:Ăn sáng:.

Hôm qua đã hẹn chị Nhi, là sáng nay 7:30 khởi hành đi ăn sáng. Mình để đồng hồ từ 6:30. Đúng giờ, đồng hồ reo..., bật dậy, như phản xạ tự nhiên, tắt chuông rồi ngủ tiếp, laughing. Mở mắt lần 2, là đúng 7:05, bật dậy, lần này là bật dậy luôn, chạy đi đánh răng rửa mặt, đón chào ngày mới, hôm nay hẳn sẽ rất dài.

Xong xuôi, anh chàng nhà mình leo lên "tổng hành dinh" chọn một "cánh". Chà, cuối cùng thì đã chọn được một bộ (bộ đầu tiên nhìn thấy, cho nó nhanh). Gắn thêm cái giày khủng bố, cái áo lạnh vào,... úi chà chà, "ấy ấy" phết laughing :">.

Leo lại xuống nhà, đợi mà chả thấy chị ấy đâu. Cuối cùng chị ấy gọi cho mình, bảo mình ra cửa. Thế là 2 người khởi hành đi ăn. Bà chị dẫn ra cái quán bún Ty (chả hiểu sao lại đặt tên là Ty nữa confused). Mình chơi một tô bún cá ngừ laughing chưa bao giờ an nên gọi thử. Tưởng gì, ai ngờ miếng cá có tí xíu, chém bên trái, chém bên phải, chém trên, chém dưới, chả trúng miếng thịt nào :">, chán. Ăn xong chạy ù về nhà, chuẩn bị đi show thứ 2.

.:Show 2nd:. - .:Phú Mỹ Hưng:.

Vào nhà, lấy điện thoại và cái máy chụp hình quăng đại vào balo, chạy tiếp ra trạm xe buýt. Ra tới nơi, chả thấy bóng ma nào cả, gọi điện cho Ú à. Ú à bảo là đang tới, cúp máy. Vài giây sau, thấy nguyên đám mò tới. Chà có mỗi bà Hạnh với bà Tuyền là quen thôi, à, còn ku Thông CTIN và ku Khánh CT nữa.

Vào chuyện trò một lúc thì xe 27 tới, cả bầy leo lên xe, ngồi kế bà Hạnh (để còn nghe Ipod của bả ...mượn nữa chứ ). Sau vài phút làm quen, mình nhận thấy, mình chỉ quen có Lê Mai nữa thôi (cùng dân 5/3, mà sao mình cũng chả nhớ trời ). Hôm nay gặp phải bà tiếp viên xe buýt khó tính, làm mất cả vui. Đến Bến Thành, nguyên bầy lại có thêm một pha hành động, nhảy lên cái xe 102 ra Phú Mỹ Hưng. Xe đang vội, không nhanh thì ở lại luôn. Chả hiểu tại sao, cái ve xe nó lên tới 4k lận. Trên xe, thấy ai cũng nói chuyện ăn chơi, có mỗi mình mình với bà Hạnh ngồi kế nhau, nói chuyện Lý Hóa ko : khó hiểu thật.

Tới PMH, ngay toàn nhà Lawrence S'ting, xe buýt dừng lại, cả bầy kéo nhau xuống. Xuống dưới đã thấy bà Phương chờ sẵn. Sau màn chào hỏi, là màn kêu taxi. Hai chiếc, 4 và 7 chỗ, vừa đúng 11 người. Chà, ông tài xế làm việc ở đây mà còn không biết đường mới ghê. Lòng vòng một hồi cũng tới được nhà Nam Phương. Nhà thì đẹp, to, cao, nhưng rất tiếc, xung wanh đồng không mông quạnh, chán chết, nhà lại nhiều ruồi nữa. Vào phòng của Nam Phương thấy choáng ngợp bởi cái kiểu đồ làm đẹp của bả. Máy vi tính trông thì đẹp, nhưng không biết xài cũng bằng không.

Nghỉ ngơi tí xíu ở nhà Nam Phương, cả đám kéo nhau ra cái công viên vô danh ở trong PMH, trong này nhà đẹp, đất rộng, chỉ có cái là ít người, nhìn lại nhiều khi tưởng đang ở giữa bãi tha ma hơn là trong một khu đô thị mới. Quậy phá trong công viên tới mức bảo vệ tới bắt dẹp quả bóng mới thôi. Sang phần chụp ảnh, chụp vài tấm rồi lại quay lại nhà Nam Phương. Nhân tiện chỉ cho bà Hạnh mấy cái body language hee hee. Tới nơi, cả đám chuẩn bị ăn trưa. Cái đám này đúng là quậy hết sức, mà cũng rất là vui. Ngồi ăn với chúng nó mà mình cười đứt ruột, chả ăn được nhiêu. Lúc ăn, ngồi kết anh chàng tên Thắng - bf của Phương hee hee. Hồi đó nghe kể về anh chàng này, cứ tưởng là ghê gớm lắm chứ, ai ngờ, không có gì nổi bật.

Ăn no rồi lại ngủ. Nói là ngủ chứ chả ngủ được gì, 11 mạng nhét vào một cái phòng, có chỗ ngồi là quý rồi, đâu ra chỗ ngủ. Đành phải thức mà nghe Ipod với bà Hạnh. Cả buổi chỉ toàn đi với Hạnh, tại thực sự thì mình còn quen ai nữa đâu, Tuyền thì suốt ngày đi theo Phương. "Ngủ" tới 1:30, bày đàn kéo nhau ra SuperMarket chơi. Cả 11 đứa mà đẩy lên 1 cái xe 7 chỗ. Thế mà vừa, tài thật. May là trong PMH ít công an giao thông, nếu không thì chết. Bò ra khỏi xe thấy thật nhẹ nhõm, hít thở tí không khí trong lành trước khi vào bên trong siêu thị.

Trong siêu thị, chán khinh khủng, không có gì có thể thỏa mãn nhu cầu giải trí của mình được, máy chơi game thì vừa đắt vừa cùi bắp. Chả chơi được gì, lại kéo nhau về. Ra tới của siêu thị, có ngay một trạm xe bus, và cũng có hẳn một chiếc bus đang tới. Chỉ có một cái không may là cái xe khốn nạn đó không ngừng lại khi cả bày ngoắc. Thế là ngồi thêm 20' nữa để đợi cái xe tiếp theo lên. Òa, về tới thành phố thấy nhẹ cả người. Vào trung tâm điều hành để mua tem xe buýt tháng sau nhưng chưa có, đành phải về xe về, kết thúc cuộc vui sớm.

Tới Mai Lan, đi cùng Hạnh về nhà mình, uống nước, rồi xách xe đạp chở mụ Hạnh đi mua sinh tố rồi chở bả về luôn. Lần đầu qua nhà bả, đường đi vòng vèo vòng vèo, nhìn là choáng. Đưa bả về xong lại vòng vèo chạy ra. Về tới nhà, gục luôn, chỉ kịp uống li sinh tố mới mua, chưa kịp uống cà phê luôn.
Tỉnh dậy, đầu óc còn oong oong. Xuống bếp, nốc một ly cà phê để tỉnh táo lại, rồi còn đi chơi thêm ca nữa chứ.

.:Show 3rd:. - .:The M.A.D. team:.

Lâu lắm rồi mình mới có cơ hội gặp lại Hiền và Hương, mấy người bạn M.A.D. hee hee (Meet at Đà Lạt). Lúc đầu chỉ tính đi 4 đứa thôi, mà về sau, phát sinh thêm 3 người nữa. Thôi kệ, đông vui mà. Lúc đó không tính tới chuyện, càng đông càng chờ lâu. Hẹn 5:30 mà tới tận gần 6:30 mới có mặt đông đủ.

Lên đường, theo dự định là lên rạp ở Tân Sơn Nhất coi phim. Đường đông, đi lâu wá. Tới nơi thì người ta bảo, 8:00 mới có phim vui. Mà nếu thế thì Hiền và Hương không kịp về, thế nên ...kế hoạch của anh Tùng đã bị phá sản. Cả đám kéo nhau đi ăn, tìm được một cái tiêm tên là BAMI - chuyên bánh mì các loại. Ăn trong đó, tuy hơi đắt, nhưng mà ngon. Ăn cho đã vào, ngồi nói chuyện, lấy sức, để còn tiếp tục đạp xe về. Về nhà, gửi xe vào, rồi cả đám, lại tiếp tục chạy sang nhà thờ để mượn cảnh chụp người. Chưa có tấm nào đàng hoàng, toàn chụp lén, chụp đểu thì máy nó hết pin. Thì ra sáng nay mình cắm lỏng, nên nó không charge được miếng nào. Tiếc ghê, còn nhiềi cảnh đẹp hơn nữa cơ. Nhưng đành phải dắt nhau về.






.:Show 4th:. - .:Đi ngủ:.

laughing Thế là hết một ngày noel dài và vui vẻ

Followers

Blog Archive