Label Cloud

Showing posts with label Vietnam. Show all posts
Showing posts with label Vietnam. Show all posts

Saturday, November 15, 2008

MTmini ở Việt Nam

[ 15.11.2008 ]

Vừa từ cái chốn người ta gọi là RMIT về. Hix, nhìn cái trường đó mà thèm ghê 8->. Mình có cảm giác học ở đó 1 tháng chưa đi hết cái trường. Còn ở FU, mới vào 15 phút là đi nát cả nhà vệ sinh :(. Đặc biệt nữa là "con gái". Con gái FU sao mà lác đác quá, sang RMIT, con gái có cả chất lẫn lượng. Haizz, bất hạnh đến tột cùng...

Nguyên ngày hôm nay lăn lộn ngoài đường. Sáng thì đi dự cái GEW - Global Entrepreneurship Week, chiều thì qua RMIT tham dự Barcamp. Mệt thì có mệt nhưng mà thu hoạch đc khá nhiều, nhất là quá =)). Sáng thì không được quà gì, nhưng mà được đọc qua cuốn sách 80/20 principle của Pareto, rồi mua đc 2 cái cartoon art khá là... art! Ngoài ra còn được tham gia (2 lần) cái trò twister :)) ở đó (1 lần mém đc quà).

Twsiter @ GEW

Sau đó sang tạm trú tại nhà thằng Down suốt buổi trưa :D. Ăn uống no say xong tiếp tục con đường thỉnh kinh. Khoảng 1 giờ 30, mình và thằng Đảo đã tới RMIT, vừa kịp tham dự cái presentation về multi-touch device. Cái này gọi là MTmini, chế ra chỉ cần 1 cái hộp giấy, 1 miếng kính, 1 tờ giấy can, 2 cái đèn, và 1 cái webcam hoặc cái máy chụp hình. Cái này là cái thú vị nhất trong buổi hôm nay. Sau khi kết thúc bài thuyết trình này, mình tiếp tục tham gia E-learner Platform (chán tận óc, nghe đc 15 phút out luôn), rồi Social Networks tại VN (vào nói nói vài câu đc tặng cái USB Kingston 2GB :))), cuối cùng là Information Security (cái này nghe tiếng Anh 100%, y chang 1 tiết Listening hơn là tech). Mà cái thằng cha thuyết trình về Information Security, nếu lão bớt cái trò cười nhảm đi thì bài thuyết trình sẽ rất hay. Lão nói tiếng Anh siêu tự tin, cũng chêm bullshit, damn vào như bọn mỹ thật.

Social Networks @ barcamp RMIT

Nói chung hôm nay đúng là đi một ngày đàng học một sàng khôn. 8->

MTmini ở Việt Nam

[ 15.11.2008 ]

Vừa từ cái chốn người ta gọi là RMIT về. Hix, nhìn cái trường đó mà thèm ghê 8->. Mình có cảm giác học ở đó 1 tháng chưa đi hết cái trường. Còn ở FU, mới vào 15 phút là đi nát cả nhà vệ sinh :(. Đặc biệt nữa là "con gái". Con gái FU sao mà lác đác quá, sang RMIT, con gái có cả chất lẫn lượng. Haizz, bất hạnh đến tột cùng...

Nguyên ngày hôm nay lăn lộn ngoài đường. Sáng thì đi dự cái GEW - Global Entrepreneurship Week, chiều thì qua RMIT tham dự Barcamp. Mệt thì có mệt nhưng mà thu hoạch đc khá nhiều, nhất là quá =)). Sáng thì không được quà gì, nhưng mà được đọc qua cuốn sách 80/20 principle của Pareto, rồi mua đc 2 cái cartoon art khá là... art! Ngoài ra còn được tham gia (2 lần) cái trò twister :)) ở đó (1 lần mém đc quà).

Twsiter @ GEW

Sau đó sang tạm trú tại nhà thằng Down suốt buổi trưa :D. Ăn uống no say xong tiếp tục con đường thỉnh kinh. Khoảng 1 giờ 30, mình và thằng Đảo đã tới RMIT, vừa kịp tham dự cái presentation về multi-touch device. Cái này gọi là MTmini, chế ra chỉ cần 1 cái hộp giấy, 1 miếng kính, 1 tờ giấy can, 2 cái đèn, và 1 cái webcam hoặc cái máy chụp hình. Cái này là cái thú vị nhất trong buổi hôm nay. Sau khi kết thúc bài thuyết trình này, mình tiếp tục tham gia E-learner Platform (chán tận óc, nghe đc 15 phút out luôn), rồi Social Networks tại VN (vào nói nói vài câu đc tặng cái USB Kingston 2GB :))), cuối cùng là Information Security (cái này nghe tiếng Anh 100%, y chang 1 tiết Listening hơn là tech). Mà cái thằng cha thuyết trình về Information Security, nếu lão bớt cái trò cười nhảm đi thì bài thuyết trình sẽ rất hay. Lão nói tiếng Anh siêu tự tin, cũng chêm bullshit, damn vào như bọn mỹ thật.

Social Networks @ barcamp RMIT

Nói chung hôm nay đúng là đi một ngày đàng học một sàng khôn. 8->

Saturday, October 4, 2008

Từ Nhân Dân Mà Ra - Võ Nguyên Giáp

Tên: Vũ Việt Tùng
MSSV: 60244

Orientation Report 6
Tuyển tập hồi ký Võ Nguyên Giáp: Từ Nhân Dân Mà Ra

Đại Tướng võ Nguyên Giáp - Tổng Tập Hồi Ký

Nhà xuất bản: Nxb Quân đội nhân dân
Số trang: 1360 Hình thức bìa: Cứng
Kích thước: 19x27 cm Ngày xuất bản: 03-2006
Trọng lượng: 3300 gram Giá bìa: 380.000 VNĐ
Như tên gọi của cuốn sách, đây là tổng tập hồi ký gồm sáu cuốn của Ðại tướng Võ Nguyên Giáp: Từ nhân dân mà ra, Những năm tháng không thể nào quên, Chiến đấu trong vòng vây, Ðường tới Ðiện Biên Phủ, Ðiện Biên Phủ - điểm hẹn lịch sử, Tổng hành dinh trong mùa Xuân toàn thắng.

Ðại tướng Võ Nguyên Giáp tham gia cách mạng từ năm 1925. Năm 1929 tham gia cải tổ Tân Việt cách mạng đảng thành Ðông Dương cộng sản liên đoàn. Năm 1930, bị thực dân Pháp bắt giam. Năm 1936 - 1939 tham gia phong trào Mặt trận dân chủ Ðông Dương, biên tập viên các báo của Ðảng, Chủ tịch Ủy ban báo chí Bắc Kỳ trong phong trào Ðông Dương đại hội. Sau tháng 5-1941, ông xây dựng cơ sở cách mạng ở Cao Bằng, tham gia khởi nghĩa vũ trang ở căn cứ địa Cao - Bắc - Lạng.

Năm 1942, phụ trách Ban xung phong Nam tiến, dùng hoạt động tuyên truyền vũ trang mở đường liên lạc giữa miền núi và đồng bằng Bắc Bộ. Tháng 12-1944, ông được lãnh tụ Nguyễn Ái Quốc (Hồ Chí Minh) giao nhiệm vụ thành lập Ðội Việt Nam tuyên truyền giải phóng quân.

Ngày 4-8-1945, ông được cử giữ chức Ủy viên Ủy ban quân sự cách mạng Bắc Kỳ, Tư lệnh các lực lượng vũ trang thống nhất mang tên Việt Nam giải phóng quân, tham gia Ủy ban chỉ huy lâm thời Khu giải phóng Việt Bắc.

Ông được Hội nghị toàn quốc Ðảng Cộng sản Ðông Dương (tháng 8-1945) cử vào BCH T.Ư và là Ủy viên Thường vụ BCHT.Ư Ðảng, tham gia Ủy ban khởi nghĩa toàn quốc, Ủy ban dân tộc giải phóng Việt Nam, Bộ trưởng Nội vụ trong Chính phủ lâm thời, Chủ tịch Quân sự ủy viên hội trong Chính phủ liên hiệp. Ðược phong quân hàm Ðại tướng năm 1948. Ðại tướng Võ Nguyên Giáp là Tổng tư lệnh Quân đội nhân dân Việt Nam 1946 - 1975, Bộ trưởng Quốc phòng 2-1946 đến 8-1947 và 1948 - 1980 Bí thư Tổng Quân ủy (sau là Quân ủy Trung ương) từ năm 1946 đến năm 1977; Ủy viên BCH T.Ư Ðảng từ khóa II đến khóa VI; Ủy viên Bộ Chính trị BCH T.Ư Ðảng các khóa II, III và IV; Phó Thủ tướng Chính phủ (Phó Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng) từ năm 1955 đến năm 1992.

Ðại tướng Võ Nguyên Giáp là một học trò, một cộng sự xuất sắc của Chủ tịch Hồ Chí Minh vĩ đại, một nhà chiến lược và chỉ huy quân sự lỗi lạc. Những năm đất nước có chiến tranh, cùng với việc tham gia lãnh đạo, chỉ đạo chung, trong kháng chiến chống thực dân Pháp, Ðại tướng đã từng trực tiếp chỉ huy các chiến dịch lớn như Chiến dịch Biên Giới (1950), Chiến dịch Ðiện Biên Phủ (1954)...

Trong kháng chiến chống Mỹ, cứu nước, ông cùng Bộ Chính trị BCH T.Ư Ðảng chỉ đạo các chiến dịch lớn ở miền nam, trong đó có chiến dịch Hồ Chí Minh lịch sử, mùa Xuân 1975, chỉ đạo cuộc chiến tranh nhân dân chống chiến tranh phá hoại bằng không quân và hải quân của đế quốc Mỹ ở miền bắc, điển hình là trận Ðiện Biên Phủ trên không tháng Chạp năm 1972.

Trong quá trình cùng với Bộ Chính trị BCH T.Ư Ðảng chỉ đạo kháng chiến, Ðại tướng Võ Nguyên Giáp đã có nhiều tác phẩm, luận văn chính trị quân sự, bài viết, bài nói... góp phần chỉ đạo quân và dân ta tiến hành hai cuộc kháng chiến.

Ðặc biệt, những thời điểm, những giai đoạn có tính chất bước ngoặt lịch sử của dân tộc, Ðại tướng Võ Nguyên Giáp đều có những tác phẩm hồi ký, được thể hiện toàn bộ trong Tổng tập hồi ký. Ðại tướng Võ Nguyên Giáp đã khẳng định:

"Trong quá trình cách mạng Việt Nam từ khi có Ðảng, ba "cái mốc chói lọi bằng vàng": Tổng khởi nghĩa tháng Tám, Ðiện Biên Phủ và mùa Xuân 1975 đại thắng mãi mãi sáng ngời trong sử sách. Nhân dân Việt Nam đã làm nên câu chuyện thần kỳ tưởng chừng như không thể làm được giữa thế kỷ XX. Lần đầu tiên trong lịch sử, một dân tộc vốn là thuộc địa, nửa phong kiến, kinh tế kém phát triển, đánh thắng những cường quốc đế quốc chủ nghĩa chủ yếu bằng sức mạnh của chính mình, nêu một tấm gương anh dũng, bất khuất, trí tuệ, tài năng trước toàn thế giới.

Vinh quang đời đời thuộc về nhân dân Việt Nam anh hùng, thuộc về Ðảng Cộng sản Việt Nam quang vinh, bộ tham mưu cách mạng dũng cảm, sáng suốt, dạn dày kinh nghiệm đã lãnh đạo chiến tranh đến ngày toàn thắng.

Tổ quốc Việt Nam ghi công các anh hùng liệt sĩ, những người con yêu quý xả thân vì dân, vì nước, "quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh".

Lịch sử ghi nhận công đầu thuộc về Chủ tịch Hồ Chí Minh vĩ đại, người Anh hùng giải phóng dân tộc, nhà chiến lược thiên tài, nhà văn hóa kiệt xuất, người Cha thân yêu của các lực lượng vũ trang nhân dân Việt Nam.

Thắng lợi của nhân dân ta cũng là thắng lợi của nhân dân các nước anh em, của loài người tiến bộ trên toàn thế giới đã nhiệt tình ủng hộ, hết lòng giúp đỡ cuộc chiến đấu chính nghĩa của Việt Nam chống chiến tranh xâm lược của chủ nghĩa đế quốc".

(Tổng tập hồi ký - trang 1.347).

Tổng tập hồi ký được nhà văn Hữu Mai và Ðại tá Phạm Chí Nhân thể hiện với bút pháp nghiêm túc, chân thực, chuẩn xác, mang tính văn học cao, mang lại sự bổ ích và nhiều hứng thú đến cho đông đảo bạn đọc, những nhà nghiên cứu trong và ngoài nước, những người quan tâm lịch sử chiến tranh hiện đại Việt Nam.

Trong những năm qua, rất nhiều bạn đọc đã có trên giá sách của mình từng tác phẩm hồi ký của Ðại tướng Võ Nguyễn Giáp, ở những thời điểm khác nhau. Việc có trong tay trọn bộ Tổng tập hồi ký của Ðại tướng đã và đang trở thành nguyện vọng tha thiết của đông đảo bạn đọc. Ðáp ứng nguyện vọng ấy, Nhà xuất bản Quân đội nhân dân đã tổ chức công trình xuất bản Tổng tập hồi ký của Ðại tướng Võ Nguyên Giáp, phát hành vào mùa xuân năm 2006.

ÐẶNG VIỆT THỦY
(Nhà xuất bản Quân đội Nhân dân)


My Report


Võ Nguyên Giáp là vị Đại tướng đầu tiên của Quân Đội Nhân dân Việt Nam. Ông đã dành trọn cuộc đời mình đã cho sự nghiệp giải phóng dân tộc. Năm 1954, trận Điện Bên Phủ đã đưa tên tuổi của ông cũng như của đất nước Việt Nam lên trang nhất của tất cả các tờ báo trên thế giới. Ông cũng là một trong 10 vị tướng tài giỏi nhất trong lịch sử. Là đại tướng đầu tiên, Võ Nguyên Giáp xứng đáng với danh hiệu "anh cả của Quân Đội Nhân Dân Việt Nam.

Tuyển tập hồi ký của ông như một bằng chứng sống kể lại sự thật về 2 cuộc chiến oanh liệt của dân tộc chống lại Đế Quốc Mỹ và Thực dân Pháp. Trong đó tập Từ Nhân Dân Mà Ra chú yếu nói về những năm tháng đầu thành lập Đội Việt Nam Tuyên Truyền Giải Quân và thành công của cuộc nội dậy tháng tám năm 1945.

Lần lượt cá sự kiện trong giai đoạn chuẩn bị và tiến hành cuộc Cách Mạng Tháng 8 dưới con mắt của Đại Tướng Võ Nguyên Giáp, được sắp xếp theo trình tự thời gian để đưa vào tập hồi ký. Mở đầu là sự kiện đại tướng lên đưòng sang Côn Minh, Trung Quốc để học tập và nghiên cứu con đường giải phóng dân tộc. Tại đây ông sống trong một gia đình Trung Quốc và đựoc nghe rất nhiều câu truyện về Nguyễn Ái Quốc dưói con mắt kính phục của ngưòi dân.

Các chương tiếp theo kể về hoạt động Cách mạng của Võ Nguyên Giáp cũng như của Đảng Cộng sản Việt Nam. Đảng Cộng sản Việt Nam và Đảng Cộng sản Trung Quốc tại Côn Minh kết hợp chắt chẽ dưói màu cờ đỏ của Quốc Tế Cộng sản. Điều này được minh chứng bằng các hành động giúp đỡ của các cán bộ và cả của nhân dân Trung Quốc cho các các bộ Việt Nam. Cung trong các chưong này, Bác đã chỉ rõ bộ mặt xấu xa của Quốc dân đảng mà đứng đầu là Tưởng Giới Thạch. Quân Tưởng một mặt ra sức hỗ trợ lực lượng ta, một mặt âm thầm phá hoại con đưòng Cộng sản chủ nghĩa của Đảng Cộng sản Việt Nam cũng như Trung Quốc.

Từ chương V, các cuộc đấu tranh chính trị đã được đẩy lên thành các cuộc đấu tranh vũ trang và tiêu biểu nhất là cuộc nổi dậy ở Bắc Sơn tháng 9 năm 1940. Tuy cuộc khởi nghĩa sớm bị đàn áp, nhưng phong trào giải phóng dânt tộc vẫn không trùng xuống. Các tờ báo đựơc ra đời để làm cơ quan ngôn luận cho Đảng.

Bị qua mặt trong một thời gian dài, bọn Tưởng Giới Thạch cũng đã phát hiện ra ta là kẻ thù, buộc Bác cùng các đồng đội phải chuyển địa điểm hoạt động về Cao Bằng. Cao Bằng vốn là một tỉnh có phong trào Cách mạng phát triển mạnh, lại thêm sự trở về của Bác và các anh em đồng chí, tinh thần của quân và dân ta ở đây được tăng thêm gấp bội. Dù vậy, tại đây cũng tồn tại một khó khăn trong việc tuyên truyền Cách mạng đó là đại đa số dân tộc thiểu số vùng này đều không biết đọc biết viết. Nhưng với những các thức sáng tạo như giảng bài bằng cách đặt tên hay vẽ hình viết bài hát, dịch cả sang tiếng dân tộc, phong trào Cách mạng ngày càng đi sâu rộng vào lòng dân.

Không lâu sau, số lượng nhân dân tham gia vào các hội cứu quốc tăng nhanh không ngừng. Đồn bốt của địch nay trở thành đồn canh của ta. Có sống lượng đông nhưng lại thiếu vũ khí cho nên lực lượng ta phải tổ chức tự rèn quân trang binh khí với nguồn nguyên liệu cũng đựơc hỗ trợ từ phía nhân dân.
Việc xây dựng lực lượng không thể chí vòng quanh một tỉnh, nó cần đựơc lan rộng ra toàn quốc và bắt đầu từ phía nam. Nhân dân ở tổng Kim Mã, nơi cách mạng vừa lan tới đã ủng hộ phong trào rất mạnh mẽ. Và tiếp đó, cách mạng lan sang các vùng lân cận, bất kể vùng cao hay đồng bằng. Có sự tuyên truyền, nhân dân thức tỉnh và giác ngộ Cách mạng, trở thành nơi bảo bọc, che chở cho các cán bộ ta làm việc và hoạt động trứơc sự rà soát của lính giặc. Có những người dân thậm chí bỏ các gia đình vợ con mà đi theo Cách mạng, nhưng đồng chí Lạc, Khánh.

Tình quân dân như cá với nứơc. Dù bị đàn áp, khủng bố nhưng ngưòi dân vẫn quyết tâm một lòng theo Cách mạng, không khai ra nơi làm việc của lực lượng ta. Địch bắt đầu nhận ra không thể tiêu diệt ta khi còn mối liên hệ với nhân dân, cho nên chúng cắt mọi liên lạc giữa ngưòi dân và Cách mạng. Nhưng ban đêm, nhân dân vẫn bí mật tiếp tế cho các cán bộ. Phong trào Cách mạng giai đoạn này cũng tạm lắng xuống.

Ở chương XIV, Đại tướng có nhắc đến chiến thắng quan trọng của Liên Xô tại Xtalingrát. Chiến thắng đó đã là một niềm động viên to lớn cho phong trào Cách mạng tại Việt Nam. Đẩy mạnh tiến trình hành quân Nam Tiến. Địch khủng bố ngày càng mạnh, quân số thương vong của ta ngày càng cao. Nhiều đồng chí đã chán nản, bỏ cuộc. Vào lúc này công tác động viên nhân dân, cán bộ tin tưởng ở sự chỉ đạo của Đảng là vô cùng cần thiết. Các lớp quân sự, chính trị, các tờ báo lần lựơt ra đời.

Giai đoạn cần kề năm 1945, Chiến tranh thế giới thứ 2 diễn ra theo chiều hướng tốt đẹp, Phát xít dần bị đẩy lùi, lại đựơc tin Bác sắp về nứơc, ta quyết định thành lập một lực lượng vũ trang để chống lại sự khủng bố của địch. Và Đội tuyên truyền giải phóng quân đựơc thành lập với 34 đồng chí do Hoàng Sâm làm tiểu đội trưởng ngày 22/12/1944. Đội tuyên thệ trứơc Đảng và nhân dân bằng 10 lời thề. Chiến thằng đầu tiên của Đội là trận Khe Phắt, giết Tây, chiếm vũ khí của chúng để đáp ứng nhu cầu đạn dựơc của chúng ta. Tuy nhiên vẫn chưa thể đủ vì càng lúc quân số của đội càng tăng. Đối tượng tấn công của đội là đánh thẳng vào các đội trại của địch, mà do đó cần nhóm trinh sát thông thuộc binh tình. Ngưòi đó không ai khác phải là người dân ở vùng địch đóng quân.

Đội Việt Nam tuyên truyền giải phóng quân không chủ đích tấn công anh em ngưòi Việt bị bắt đi lính, đội luôn dành một con đưòng hướng thiện và cải tạo họ thành ngưòi của Cách Mạng. Thâm chí còn cung cấp ít tiền cho họ về quê. Cuộc sống và sinh hoạt dù khó khăn, nhưng với tinh thần ngưòi lính, tất cả đều không kêu ca, một lòng vì vận mệnh nứơc nhà, một lòng vì nhân dân. Không lấy bất kỳ chiến lợi phẩm nào ngoài súng đạn cho riêng mình, mà trả hết cho nhân dân. Nhân dân cũng đáp lại lòng tốt của người bộ đội, bằng cách hết lòng che chở, và tình nguyện nhập ngũ với phong trào "Đi giải phóng". Các chiến dịch liên tục dành thắng lợi, nhưng nó cũng đi kèm hy sinh mất mát như sự hy sinh của đồng chí Xuân Trường. Chưa từng mất mát về quân số, đây là một quả tạ tâm lý đè nặng lên tinh thần của mọi người.

Trên thế giới, phe Đồng Minh đã dành thế áp đảo Phát Xít Đức. Còn phát xít Nhật tiến hành đảo chính, đánh đuổi quân Pháp. Pháp không những không hề chống trả mà còn chạy trốn, bỏ vũ khí. Quân ta đựơc lệnh không tấn công lính Pháp rút lui mà khuyên họ theo phe ta kháng Nhật. Tháng 3/1945, Trường Chinh triệu tập Hội nghị quân sự Bắc Kỳ vài ngày sau khi Đảng ra chỉ thị Nhật-Pháp đánh nhau và hành động của chúng ta. Lúc này nạn đói cũng đang hoành hành ở Hà Nội, ngày ngày xe rác chở toàn xác ngưòi nhặt trên các đường phố.

Tại liên tỉnh uỷ Cao-Bắc-Lạng, khu giải phóng đã đựơc mở rộng, trở thành căn cứ địa vững chắc về mọi mặt, làm bàn đạp cho công cuộc giải phóng toàn quốc. Giờ đây mỗi xã đều có một hội cứu quốc, mọi người ai cũng lo bàn bạc việc chung. Mỗi cán bộ trở thành một chính trị viên, là ngưòi giáo dục đoàn kết đon8 vị, phải làm công tác chính trị trở thành công tác quần chúng.

Công cuộc chiến đấu chống phát xít Pháp-Nhật ngày càng vang dội khắp đất nước. Lúc này thì Mỹ đã coi mặt trận Việt Minh là một thế lực đồng minh kháng Nhật. Nhưng chính chúng cũng đã có kế hoạch chùng Quốc dân đảng chíêm gọn Đông Dương sau khi đã gạt Pháp-Nhật khỏi chiến trường quân sự.

"Lúc này thời cơ thuận lợi đã tới, dù hy sinh tới đâu, dù phải đốt cháy cả dãy Trường Sơn cũng phải kiên quyết giành cho đựơc Độc lập". Theo lời Bác dặn, các cán bộ giải phóng tích cực hoạt động chuẩn bị cho cuộc tổng khởi nghĩa. Khởi nghĩa nổ ra, tiếng đạn tiếng súng không làm nhân dân khiếp sợ mà càng làm hăng ý chí của quân dân ta. Chỉ sau 7 ngày, quân đội Nhật đã phải chấp nhận các điều kiện của ta. Tuy nhiên hoà bình chỉ kéo dài ít lâu cho đới khi Pháp quay lại miền Nam, quân đội và nhà nứơc mới của ta bắt đầu chuẩn bị cho hành trình Nam tiến, thống nhất đất nứơc.

Qua 30 chương của tâp hồi ký "Từ nhân dân mà ra", ta có thể thấy chiến thắng của Đảng và quân đội ta không thể có đựơc mà thiếu sự giúp đỡ của nhân dân. Từng ngưòi dân đã như từng người lính, che chở bảo vệ cho quân đội và các bộ ta hoạt động chính trị và quân sự trong suốt những năm dài. Nếu thiếu đi sự hỗ trợ của các bà mẹ, các bé Hồng, các thanh niên tích cực tham gia Hội tuyên truyền giải phóng quân ngày trứơc thì có lẽ không bao giờ ta lấy lại đựoc chủ quyền quốc gia.

Tình đoàn kết cũng là một bài học quý báu mà ta học đựơc qua tập hồi ký. Đó là tính đoàn kết quân dân, tình đoàn kết của các chiến sĩ và đoàn kết của các người anh em Trung Quốc với cán bộ ta. Sức mạnh của tình đoàn kết cộng thêm sự đồng lòng quyết tâm đánh giặc của tất cả những con ngưòi tham gia vào cuộc chiến là một sức mạnh vô địch mà không kẻ thù nào chiến thắng đựơc.

Từ Nhân Dân Mà Ra - Võ Nguyên Giáp

Tên: Vũ Việt Tùng
MSSV: 60244

Orientation Report 6
Tuyển tập hồi ký Võ Nguyên Giáp: Từ Nhân Dân Mà Ra

Đại Tướng võ Nguyên Giáp - Tổng Tập Hồi Ký

Nhà xuất bản: Nxb Quân đội nhân dân
Số trang: 1360 Hình thức bìa: Cứng
Kích thước: 19x27 cm Ngày xuất bản: 03-2006
Trọng lượng: 3300 gram Giá bìa: 380.000 VNĐ
Như tên gọi của cuốn sách, đây là tổng tập hồi ký gồm sáu cuốn của Ðại tướng Võ Nguyên Giáp: Từ nhân dân mà ra, Những năm tháng không thể nào quên, Chiến đấu trong vòng vây, Ðường tới Ðiện Biên Phủ, Ðiện Biên Phủ - điểm hẹn lịch sử, Tổng hành dinh trong mùa Xuân toàn thắng.

Ðại tướng Võ Nguyên Giáp tham gia cách mạng từ năm 1925. Năm 1929 tham gia cải tổ Tân Việt cách mạng đảng thành Ðông Dương cộng sản liên đoàn. Năm 1930, bị thực dân Pháp bắt giam. Năm 1936 - 1939 tham gia phong trào Mặt trận dân chủ Ðông Dương, biên tập viên các báo của Ðảng, Chủ tịch Ủy ban báo chí Bắc Kỳ trong phong trào Ðông Dương đại hội. Sau tháng 5-1941, ông xây dựng cơ sở cách mạng ở Cao Bằng, tham gia khởi nghĩa vũ trang ở căn cứ địa Cao - Bắc - Lạng.

Năm 1942, phụ trách Ban xung phong Nam tiến, dùng hoạt động tuyên truyền vũ trang mở đường liên lạc giữa miền núi và đồng bằng Bắc Bộ. Tháng 12-1944, ông được lãnh tụ Nguyễn Ái Quốc (Hồ Chí Minh) giao nhiệm vụ thành lập Ðội Việt Nam tuyên truyền giải phóng quân.

Ngày 4-8-1945, ông được cử giữ chức Ủy viên Ủy ban quân sự cách mạng Bắc Kỳ, Tư lệnh các lực lượng vũ trang thống nhất mang tên Việt Nam giải phóng quân, tham gia Ủy ban chỉ huy lâm thời Khu giải phóng Việt Bắc.

Ông được Hội nghị toàn quốc Ðảng Cộng sản Ðông Dương (tháng 8-1945) cử vào BCH T.Ư và là Ủy viên Thường vụ BCHT.Ư Ðảng, tham gia Ủy ban khởi nghĩa toàn quốc, Ủy ban dân tộc giải phóng Việt Nam, Bộ trưởng Nội vụ trong Chính phủ lâm thời, Chủ tịch Quân sự ủy viên hội trong Chính phủ liên hiệp. Ðược phong quân hàm Ðại tướng năm 1948. Ðại tướng Võ Nguyên Giáp là Tổng tư lệnh Quân đội nhân dân Việt Nam 1946 - 1975, Bộ trưởng Quốc phòng 2-1946 đến 8-1947 và 1948 - 1980 Bí thư Tổng Quân ủy (sau là Quân ủy Trung ương) từ năm 1946 đến năm 1977; Ủy viên BCH T.Ư Ðảng từ khóa II đến khóa VI; Ủy viên Bộ Chính trị BCH T.Ư Ðảng các khóa II, III và IV; Phó Thủ tướng Chính phủ (Phó Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng) từ năm 1955 đến năm 1992.

Ðại tướng Võ Nguyên Giáp là một học trò, một cộng sự xuất sắc của Chủ tịch Hồ Chí Minh vĩ đại, một nhà chiến lược và chỉ huy quân sự lỗi lạc. Những năm đất nước có chiến tranh, cùng với việc tham gia lãnh đạo, chỉ đạo chung, trong kháng chiến chống thực dân Pháp, Ðại tướng đã từng trực tiếp chỉ huy các chiến dịch lớn như Chiến dịch Biên Giới (1950), Chiến dịch Ðiện Biên Phủ (1954)...

Trong kháng chiến chống Mỹ, cứu nước, ông cùng Bộ Chính trị BCH T.Ư Ðảng chỉ đạo các chiến dịch lớn ở miền nam, trong đó có chiến dịch Hồ Chí Minh lịch sử, mùa Xuân 1975, chỉ đạo cuộc chiến tranh nhân dân chống chiến tranh phá hoại bằng không quân và hải quân của đế quốc Mỹ ở miền bắc, điển hình là trận Ðiện Biên Phủ trên không tháng Chạp năm 1972.

Trong quá trình cùng với Bộ Chính trị BCH T.Ư Ðảng chỉ đạo kháng chiến, Ðại tướng Võ Nguyên Giáp đã có nhiều tác phẩm, luận văn chính trị quân sự, bài viết, bài nói... góp phần chỉ đạo quân và dân ta tiến hành hai cuộc kháng chiến.

Ðặc biệt, những thời điểm, những giai đoạn có tính chất bước ngoặt lịch sử của dân tộc, Ðại tướng Võ Nguyên Giáp đều có những tác phẩm hồi ký, được thể hiện toàn bộ trong Tổng tập hồi ký. Ðại tướng Võ Nguyên Giáp đã khẳng định:

"Trong quá trình cách mạng Việt Nam từ khi có Ðảng, ba "cái mốc chói lọi bằng vàng": Tổng khởi nghĩa tháng Tám, Ðiện Biên Phủ và mùa Xuân 1975 đại thắng mãi mãi sáng ngời trong sử sách. Nhân dân Việt Nam đã làm nên câu chuyện thần kỳ tưởng chừng như không thể làm được giữa thế kỷ XX. Lần đầu tiên trong lịch sử, một dân tộc vốn là thuộc địa, nửa phong kiến, kinh tế kém phát triển, đánh thắng những cường quốc đế quốc chủ nghĩa chủ yếu bằng sức mạnh của chính mình, nêu một tấm gương anh dũng, bất khuất, trí tuệ, tài năng trước toàn thế giới.

Vinh quang đời đời thuộc về nhân dân Việt Nam anh hùng, thuộc về Ðảng Cộng sản Việt Nam quang vinh, bộ tham mưu cách mạng dũng cảm, sáng suốt, dạn dày kinh nghiệm đã lãnh đạo chiến tranh đến ngày toàn thắng.

Tổ quốc Việt Nam ghi công các anh hùng liệt sĩ, những người con yêu quý xả thân vì dân, vì nước, "quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh".

Lịch sử ghi nhận công đầu thuộc về Chủ tịch Hồ Chí Minh vĩ đại, người Anh hùng giải phóng dân tộc, nhà chiến lược thiên tài, nhà văn hóa kiệt xuất, người Cha thân yêu của các lực lượng vũ trang nhân dân Việt Nam.

Thắng lợi của nhân dân ta cũng là thắng lợi của nhân dân các nước anh em, của loài người tiến bộ trên toàn thế giới đã nhiệt tình ủng hộ, hết lòng giúp đỡ cuộc chiến đấu chính nghĩa của Việt Nam chống chiến tranh xâm lược của chủ nghĩa đế quốc".

(Tổng tập hồi ký - trang 1.347).

Tổng tập hồi ký được nhà văn Hữu Mai và Ðại tá Phạm Chí Nhân thể hiện với bút pháp nghiêm túc, chân thực, chuẩn xác, mang tính văn học cao, mang lại sự bổ ích và nhiều hứng thú đến cho đông đảo bạn đọc, những nhà nghiên cứu trong và ngoài nước, những người quan tâm lịch sử chiến tranh hiện đại Việt Nam.

Trong những năm qua, rất nhiều bạn đọc đã có trên giá sách của mình từng tác phẩm hồi ký của Ðại tướng Võ Nguyễn Giáp, ở những thời điểm khác nhau. Việc có trong tay trọn bộ Tổng tập hồi ký của Ðại tướng đã và đang trở thành nguyện vọng tha thiết của đông đảo bạn đọc. Ðáp ứng nguyện vọng ấy, Nhà xuất bản Quân đội nhân dân đã tổ chức công trình xuất bản Tổng tập hồi ký của Ðại tướng Võ Nguyên Giáp, phát hành vào mùa xuân năm 2006.

ÐẶNG VIỆT THỦY
(Nhà xuất bản Quân đội Nhân dân)


My Report


Võ Nguyên Giáp là vị Đại tướng đầu tiên của Quân Đội Nhân dân Việt Nam. Ông đã dành trọn cuộc đời mình đã cho sự nghiệp giải phóng dân tộc. Năm 1954, trận Điện Bên Phủ đã đưa tên tuổi của ông cũng như của đất nước Việt Nam lên trang nhất của tất cả các tờ báo trên thế giới. Ông cũng là một trong 10 vị tướng tài giỏi nhất trong lịch sử. Là đại tướng đầu tiên, Võ Nguyên Giáp xứng đáng với danh hiệu "anh cả của Quân Đội Nhân Dân Việt Nam.

Tuyển tập hồi ký của ông như một bằng chứng sống kể lại sự thật về 2 cuộc chiến oanh liệt của dân tộc chống lại Đế Quốc Mỹ và Thực dân Pháp. Trong đó tập Từ Nhân Dân Mà Ra chú yếu nói về những năm tháng đầu thành lập Đội Việt Nam Tuyên Truyền Giải Quân và thành công của cuộc nội dậy tháng tám năm 1945.

Lần lượt cá sự kiện trong giai đoạn chuẩn bị và tiến hành cuộc Cách Mạng Tháng 8 dưới con mắt của Đại Tướng Võ Nguyên Giáp, được sắp xếp theo trình tự thời gian để đưa vào tập hồi ký. Mở đầu là sự kiện đại tướng lên đưòng sang Côn Minh, Trung Quốc để học tập và nghiên cứu con đường giải phóng dân tộc. Tại đây ông sống trong một gia đình Trung Quốc và đựoc nghe rất nhiều câu truyện về Nguyễn Ái Quốc dưói con mắt kính phục của ngưòi dân.

Các chương tiếp theo kể về hoạt động Cách mạng của Võ Nguyên Giáp cũng như của Đảng Cộng sản Việt Nam. Đảng Cộng sản Việt Nam và Đảng Cộng sản Trung Quốc tại Côn Minh kết hợp chắt chẽ dưói màu cờ đỏ của Quốc Tế Cộng sản. Điều này được minh chứng bằng các hành động giúp đỡ của các cán bộ và cả của nhân dân Trung Quốc cho các các bộ Việt Nam. Cung trong các chưong này, Bác đã chỉ rõ bộ mặt xấu xa của Quốc dân đảng mà đứng đầu là Tưởng Giới Thạch. Quân Tưởng một mặt ra sức hỗ trợ lực lượng ta, một mặt âm thầm phá hoại con đưòng Cộng sản chủ nghĩa của Đảng Cộng sản Việt Nam cũng như Trung Quốc.

Từ chương V, các cuộc đấu tranh chính trị đã được đẩy lên thành các cuộc đấu tranh vũ trang và tiêu biểu nhất là cuộc nổi dậy ở Bắc Sơn tháng 9 năm 1940. Tuy cuộc khởi nghĩa sớm bị đàn áp, nhưng phong trào giải phóng dânt tộc vẫn không trùng xuống. Các tờ báo đựơc ra đời để làm cơ quan ngôn luận cho Đảng.

Bị qua mặt trong một thời gian dài, bọn Tưởng Giới Thạch cũng đã phát hiện ra ta là kẻ thù, buộc Bác cùng các đồng đội phải chuyển địa điểm hoạt động về Cao Bằng. Cao Bằng vốn là một tỉnh có phong trào Cách mạng phát triển mạnh, lại thêm sự trở về của Bác và các anh em đồng chí, tinh thần của quân và dân ta ở đây được tăng thêm gấp bội. Dù vậy, tại đây cũng tồn tại một khó khăn trong việc tuyên truyền Cách mạng đó là đại đa số dân tộc thiểu số vùng này đều không biết đọc biết viết. Nhưng với những các thức sáng tạo như giảng bài bằng cách đặt tên hay vẽ hình viết bài hát, dịch cả sang tiếng dân tộc, phong trào Cách mạng ngày càng đi sâu rộng vào lòng dân.

Không lâu sau, số lượng nhân dân tham gia vào các hội cứu quốc tăng nhanh không ngừng. Đồn bốt của địch nay trở thành đồn canh của ta. Có sống lượng đông nhưng lại thiếu vũ khí cho nên lực lượng ta phải tổ chức tự rèn quân trang binh khí với nguồn nguyên liệu cũng đựơc hỗ trợ từ phía nhân dân.
Việc xây dựng lực lượng không thể chí vòng quanh một tỉnh, nó cần đựơc lan rộng ra toàn quốc và bắt đầu từ phía nam. Nhân dân ở tổng Kim Mã, nơi cách mạng vừa lan tới đã ủng hộ phong trào rất mạnh mẽ. Và tiếp đó, cách mạng lan sang các vùng lân cận, bất kể vùng cao hay đồng bằng. Có sự tuyên truyền, nhân dân thức tỉnh và giác ngộ Cách mạng, trở thành nơi bảo bọc, che chở cho các cán bộ ta làm việc và hoạt động trứơc sự rà soát của lính giặc. Có những người dân thậm chí bỏ các gia đình vợ con mà đi theo Cách mạng, nhưng đồng chí Lạc, Khánh.

Tình quân dân như cá với nứơc. Dù bị đàn áp, khủng bố nhưng ngưòi dân vẫn quyết tâm một lòng theo Cách mạng, không khai ra nơi làm việc của lực lượng ta. Địch bắt đầu nhận ra không thể tiêu diệt ta khi còn mối liên hệ với nhân dân, cho nên chúng cắt mọi liên lạc giữa ngưòi dân và Cách mạng. Nhưng ban đêm, nhân dân vẫn bí mật tiếp tế cho các cán bộ. Phong trào Cách mạng giai đoạn này cũng tạm lắng xuống.

Ở chương XIV, Đại tướng có nhắc đến chiến thắng quan trọng của Liên Xô tại Xtalingrát. Chiến thắng đó đã là một niềm động viên to lớn cho phong trào Cách mạng tại Việt Nam. Đẩy mạnh tiến trình hành quân Nam Tiến. Địch khủng bố ngày càng mạnh, quân số thương vong của ta ngày càng cao. Nhiều đồng chí đã chán nản, bỏ cuộc. Vào lúc này công tác động viên nhân dân, cán bộ tin tưởng ở sự chỉ đạo của Đảng là vô cùng cần thiết. Các lớp quân sự, chính trị, các tờ báo lần lựơt ra đời.

Giai đoạn cần kề năm 1945, Chiến tranh thế giới thứ 2 diễn ra theo chiều hướng tốt đẹp, Phát xít dần bị đẩy lùi, lại đựơc tin Bác sắp về nứơc, ta quyết định thành lập một lực lượng vũ trang để chống lại sự khủng bố của địch. Và Đội tuyên truyền giải phóng quân đựơc thành lập với 34 đồng chí do Hoàng Sâm làm tiểu đội trưởng ngày 22/12/1944. Đội tuyên thệ trứơc Đảng và nhân dân bằng 10 lời thề. Chiến thằng đầu tiên của Đội là trận Khe Phắt, giết Tây, chiếm vũ khí của chúng để đáp ứng nhu cầu đạn dựơc của chúng ta. Tuy nhiên vẫn chưa thể đủ vì càng lúc quân số của đội càng tăng. Đối tượng tấn công của đội là đánh thẳng vào các đội trại của địch, mà do đó cần nhóm trinh sát thông thuộc binh tình. Ngưòi đó không ai khác phải là người dân ở vùng địch đóng quân.

Đội Việt Nam tuyên truyền giải phóng quân không chủ đích tấn công anh em ngưòi Việt bị bắt đi lính, đội luôn dành một con đưòng hướng thiện và cải tạo họ thành ngưòi của Cách Mạng. Thâm chí còn cung cấp ít tiền cho họ về quê. Cuộc sống và sinh hoạt dù khó khăn, nhưng với tinh thần ngưòi lính, tất cả đều không kêu ca, một lòng vì vận mệnh nứơc nhà, một lòng vì nhân dân. Không lấy bất kỳ chiến lợi phẩm nào ngoài súng đạn cho riêng mình, mà trả hết cho nhân dân. Nhân dân cũng đáp lại lòng tốt của người bộ đội, bằng cách hết lòng che chở, và tình nguyện nhập ngũ với phong trào "Đi giải phóng". Các chiến dịch liên tục dành thắng lợi, nhưng nó cũng đi kèm hy sinh mất mát như sự hy sinh của đồng chí Xuân Trường. Chưa từng mất mát về quân số, đây là một quả tạ tâm lý đè nặng lên tinh thần của mọi người.

Trên thế giới, phe Đồng Minh đã dành thế áp đảo Phát Xít Đức. Còn phát xít Nhật tiến hành đảo chính, đánh đuổi quân Pháp. Pháp không những không hề chống trả mà còn chạy trốn, bỏ vũ khí. Quân ta đựơc lệnh không tấn công lính Pháp rút lui mà khuyên họ theo phe ta kháng Nhật. Tháng 3/1945, Trường Chinh triệu tập Hội nghị quân sự Bắc Kỳ vài ngày sau khi Đảng ra chỉ thị Nhật-Pháp đánh nhau và hành động của chúng ta. Lúc này nạn đói cũng đang hoành hành ở Hà Nội, ngày ngày xe rác chở toàn xác ngưòi nhặt trên các đường phố.

Tại liên tỉnh uỷ Cao-Bắc-Lạng, khu giải phóng đã đựơc mở rộng, trở thành căn cứ địa vững chắc về mọi mặt, làm bàn đạp cho công cuộc giải phóng toàn quốc. Giờ đây mỗi xã đều có một hội cứu quốc, mọi người ai cũng lo bàn bạc việc chung. Mỗi cán bộ trở thành một chính trị viên, là ngưòi giáo dục đoàn kết đon8 vị, phải làm công tác chính trị trở thành công tác quần chúng.

Công cuộc chiến đấu chống phát xít Pháp-Nhật ngày càng vang dội khắp đất nước. Lúc này thì Mỹ đã coi mặt trận Việt Minh là một thế lực đồng minh kháng Nhật. Nhưng chính chúng cũng đã có kế hoạch chùng Quốc dân đảng chíêm gọn Đông Dương sau khi đã gạt Pháp-Nhật khỏi chiến trường quân sự.

"Lúc này thời cơ thuận lợi đã tới, dù hy sinh tới đâu, dù phải đốt cháy cả dãy Trường Sơn cũng phải kiên quyết giành cho đựơc Độc lập". Theo lời Bác dặn, các cán bộ giải phóng tích cực hoạt động chuẩn bị cho cuộc tổng khởi nghĩa. Khởi nghĩa nổ ra, tiếng đạn tiếng súng không làm nhân dân khiếp sợ mà càng làm hăng ý chí của quân dân ta. Chỉ sau 7 ngày, quân đội Nhật đã phải chấp nhận các điều kiện của ta. Tuy nhiên hoà bình chỉ kéo dài ít lâu cho đới khi Pháp quay lại miền Nam, quân đội và nhà nứơc mới của ta bắt đầu chuẩn bị cho hành trình Nam tiến, thống nhất đất nứơc.

Qua 30 chương của tâp hồi ký "Từ nhân dân mà ra", ta có thể thấy chiến thắng của Đảng và quân đội ta không thể có đựơc mà thiếu sự giúp đỡ của nhân dân. Từng ngưòi dân đã như từng người lính, che chở bảo vệ cho quân đội và các bộ ta hoạt động chính trị và quân sự trong suốt những năm dài. Nếu thiếu đi sự hỗ trợ của các bà mẹ, các bé Hồng, các thanh niên tích cực tham gia Hội tuyên truyền giải phóng quân ngày trứơc thì có lẽ không bao giờ ta lấy lại đựoc chủ quyền quốc gia.

Tình đoàn kết cũng là một bài học quý báu mà ta học đựơc qua tập hồi ký. Đó là tính đoàn kết quân dân, tình đoàn kết của các chiến sĩ và đoàn kết của các người anh em Trung Quốc với cán bộ ta. Sức mạnh của tình đoàn kết cộng thêm sự đồng lòng quyết tâm đánh giặc của tất cả những con ngưòi tham gia vào cuộc chiến là một sức mạnh vô địch mà không kẻ thù nào chiến thắng đựơc.

Tuesday, August 26, 2008

Đà Lạt biên niên sử

[ 25.8.2008 ]

20:00 xuống xe nhà Tú Linh, cám ơn mẹ Tú Linh rồi xách đồ vào nhà, kết thúc chuyến đi Đà Lạt 3 ngày 2 đêm đáng nhớ.

19:00 tài xế dừng xe trước cổng trường, mọi người lấy hành lý xuống, ai về nhà nấy, mình, thằng An alô và Tú Linh đứng đợi chung với Minh và Tâm.

17:45 xe đang ở Đồng Nai, mưa to. Nhóm Balô được thành lập với các thành viên: trưởng nhóm: G.lô, phó nhóm: Alô, thủ quỹ: Milô. Quy mô của nhóm nhanh chóng được mở rộng và thành một Hội mới có tên Lô Hội với Lôgân: Anti hàng hiệu, xứng danh hàng Lô, lấy Lôgô là cây Nha đam (hay còn gọi là cây Lô hội).

15:15 nghỉ ăn trưa ở 1 quán gì đó gần Bảo Lộc, ở đây cơm cũng lô mà phở cũng lô.

13:15 cả nhóm leo lên chiếc xe 16 chỗ, rời thác Đatanla - điểm đến cuối cùng - chuẩn bị về nhà. Cầm theo cả 1 tờ tử vi của mình.

Ky và Hạnh trượt máng

12:00 trả phòng khách sạn, dọn đồ lên xe. Bác tài chở cả đám ra Đatanla đi trượt máng.

10:45 lên sòng lần cuối.

09:30 đi chợ, ăn sáng, về nhà dọn phòng. Chuyến đi chơi sắp hết rồi sao...

Hằng bimbim chọn chuối

08:45 bị gọi dậy, đánh răng rửa mặt rồi sang phòng con gái đánh xì dzách.

03:15 đi ngủ 1 giấc, phục hồi năng lượng sau 1 ngày mệt rã rời, nhưng vô cùng vui, và đáng nhớ. Tụi kia vẫn còn thức đánh bài.

[ 24.8.2008 ]

24:00 vẫn đánh bài kịch liệt, lên sòng với 1 lúc 3 tụ, tụ Việt Tùng (ít được đầu tư nhất), tụ Gman (khá thu hút đầu tư) và tụ G.lô (vốn đầu tư nước ngoài FDI ào ạt). Mà hay 1 cái là tụ Gman và G.lô ra bài đều y chang nhau. Đúng là anh em song sinh có khác.

22:30 tắm rửa xong xuôi, phòng con gái lại nhộn nhịp với những câu nói sảng của Tú Linh, Khánh Minh và Diễm Phương.

22:00 trả xe đạp đôi, đứng 1 đám ngoài đường Lê Thị Hồng Gấm. Lúc này thì bệnh sảng của Linh, Minh và Phương đã lên tới mức cao trào.

Bum mập... ngáp

20:45 thuê 6 chiếc xe đạp đôi, mỗi xe đều có 1 bạn nam chở 1 bạn nữ chạy vòng vòng hồ Xuân Hương. Chiếc xe xanh lá cây vừa đi vừa một hai... bim bim...

20:00 ngồi xem bế mạc Olympic Beijing 2008 tại quán cơm SàiGòn (nhớ hôm nào đang nằm coi lễ khai mạc ở Cát Bà, nay bế mạc lại coi ở Đà lạt)

17:45 đánh bài để kiếm tiền ăn tối

17:00 xe chở cả nhóm đi Tuyền Lâm và "Thuyền" viện trúc lâm :)). Nhưng rất tiếc, hôm nay là chủ nhật, đóng cửa sớm. Thế là lại quay về với bài bạc.

Nguyện lép

14:30 nhóm leo núi Lang Biang đã về, mấy thằng con trai tranh thủ ngủ lấy sức. Thằng Downie và Kilô sang phòng con gái gõ cửa. Trong phòng hỏi (giọng uể oải): "đang ngủ, có gì không?" Downie và Kilô vừa bảo "đánh bài không?" thế là DPhương và Milô liền bật dậy, mở cửa... no comment available.

14:08 xe jeep dừng ở chân núi. 7 phút.

14:01 xe bắt d8ầu khởi hành từ đỉnh Lang Biang, mình cầm đồng hồ lên và bấm.

13:20 cả đám leo được lên tới cái nhà nghỉ heo hút trên đỉnh Radar sau hơn 3 tiếng đi, đi và đi. Chỉ mong thưởng thức món kem Lang biang nhưng rất tiếc, giờ này đã hết kem.

13:10 cả đám đứng trên vách núi, nhìn xuống cái dòng chữ Lang Biang màu trắng ngay cổng lúc mới vào. Diễm Phương thì vẫn: "dốc lên khúc khuỷu, dốc thăm thẳm"

má Phương đang sảng

12:50 "Yeah! Yeah! xuống được rồi xuống được rồi". Cuộc sống phải có những lúc gian lao thì mới là cuộc sống. Chứ cứ mãi bằng phằng thì... sống làm đek gì.

12:45 đã đi tới cuối đoạn đường mòn và tìm ra đường nhựa.

12:35 Cả đám đã leo lên được sườn dốc cao và trơn, kể cả 2 bạn ko đi giầy là Milô và Hằng Bimbim.

12:25 Mình đã tìm được đường mòn để đi tiếp

G.lô ở cuối con đường mòn

12:20 Thằng ĐaoNi nó ko chịu đi đường nhựa nữa mà chuyển sang đi đường rừng. Hành trình Lang Biang giờ mới trở nên đúng nghĩa leo núi. Mình lên trước tìm đường...

11:50 1 chiếc ôtô dừng lại, định cho tụi mình quá giang lên, nhưng mà vì cái "sĩ" cho nên cả đám quyết định leo bằng chân cho tới đỉnh.

11:20 gặp 1 ông đi xe máy xuống, hỏi còn bao xa, ổng nói: "còn xa lắm, mới được nửa đường". Bài học, không nên tin vào dân bản địa, nhất là mấy đứa đi ngựa.

11:00 gặp 1 thằng cha người dân tộc bản địa, hỏi nó còn bao xa là đến, nó một tay dắt ngựa, đi thong dong và nói: "sắp tới rồi" và lại thong dong dắt ngựa đi tiếp... cả đám reo hò, đi một cách hăng hái... nhưng chỉ được 20 phút...

10:45 gặp một cái dòng chữ vẽ trên đường ghi đơn giản: 6km.

Downie trên đỉnh dốc

10:00 bắt đầu hành trình Lang Biang, cả đám quyết định ko đi đường nhựa, phải đi đường mòn nó mới vui. Kể ra đúng thật

09:35 xe dừng, mua vé xong cả đám leo lên trinh phục cái đồi có chữ Lang Biang, nhiều đứa hỏi: "Đây là đỉnh rồi hả, sao có tí vậy?". Ky và Hạnh ở lại dưới chân núi, tâm sự.

09:10 xe khởi hành từ khách sạn, Bum mập không đi, ra tiệm net online. Cỡ nó có đi chắc cũng sảng như pà ngoại của nó mà thôi

08:30 mọi người kéo nhau đi ăn sáng.

07:00 vừa mở mắt ra, thấy mới có Kiki dậy nên thôi ngủ tiếp. Tờ giấy đưa ông tài xế hôm qua có ghi: "7:00 - Lang Biang"...

04:00 tất cả đều đi ngủ.

[ 23.8.2008 ]

24:00 đánh bài

23:00 nhóm Sextuple về tới khách sạn, cười ầm ĩ, bị nhân viên khách sạn lên "doạ nạt" mới chịu im

22:30 Thanh toán tiền ốc. 200k. 6 đứa tắt cười cứ như ai vừa bấm mute.

An alô @ đồi mông mơ

22:29 Thằng Đảo cầm 60k của DP "tài trợ" để bao cả đám. Đối diện, Tâm tà đạo nói: "60k chắc là dư"

21:45 ngồi ăn ốc, chem chép, sò huyết mà cả đám ngồi cười ầm ĩ, còn tranh luận sôi nổi coi trong đám này ai có gì để rửa. Ngay cả cái nickname G.lô mới và cái đồng hồ cũ sắp hỏng của mình, chúng nó cũng bắt rửa...

21:00 12 đứa vào Gali uống nước ăn kem, mình và Ky mỗi đứa 33%, còn lại tự chia. Với lý do, Ky có tình iu mới và mình, "li dị" với DP. =))

22:30 nhóm rới khách sạn đi chợ mua sắm rồi đi tìm quán nào vào ăn.

Tâm 1m11

20:10 có điện, Nguyễn Ngọc Ngạn về nghĩ hưu

18:45 cả đám lên xe tạm biệt Đà Lạt sử quán với những trò kỳ quái như Quán bạn, bức tranh kỳ lạ, cái chuông gọi nghệ nhân, giếng nước vô tâm, ông nghệ sĩ dưới gốc cây thông, quán 99 đêm...

17:20 rời Đồi mộng mơ, sau khi chụp hình với con heo mập.

Milô cưỡi chó

15:45 nghiên cứu cái bàn xoay kỳ diệu. Quả không sai, ở đây có một cái bàn, nó quay được, chỉ có cái muốn nó quay phải dùng lực. Còn nếu muốn ko cần chạm tay mà nó cũng quay thì phải có một chị nhân viên đừng đó, chỉ đạo ngầm, rất đáng nghi.

Linh ú ù và cái xích đu đáng thương

15:30 Xuống xe chuẩn bị vào điểm thao quan đầu tiên ở Đà Lạt - Đồi mộng mơ

13:30 đi ăn trưa tại quán cơm Sàigòn.

12:00 nhận phòng, mang vác hành lý lên và tắm rửa.

10:00 tới nhà thằng Cường gay, uống nước miễn phí. Tới giờ mới thấy thằng này nó lông lá ghê rợn :)).

05:00 xe chạy, hành trình Đà Lạt bắt đầu

04:35 lên xe từ nhà Diễm Phương, chuẩn bị ơới LHP đón nhóm còn lại.

04:00 ăn tô mì dằn bụng.

00:30 bắt đầu dọn đồ cho 3 ngày du hoạn Đà Lạt.

[ 22.8.2008 ]

15:30 Diễm Phương lên trễ nữa tiếng, 6 đứa bắt đầu đi mua đồ chuẩn bị cho ngày mai

15:00 lên trường để đi shopping. Mới có Bum, Khải, Tuga, Holu ở đó.

[ 21.8.2008 ]

11:30 tại quán KT, mọi người nhắc mới nhớ ngày kia là mình đi Đà Lạt rồi, chưa chuẩn bị gì cả

[ 19.8.2008 ]

14:00 mới nhận được tin, chuyến đi Đà Lạt vẫn tiếp tục được thực hiện với sự góp mặt của ba DP.

12:00 Đi coi Mummy III với lớp.

07:00 nói với Thuý Anh là chuyến đi với lớp không thể thực hiện được, vì không đủ số lượng. Thuý Anh an ủi, tổ chức một chuyến đi Đà Lạt là khó lắm, không phải ai cũng làm được.

[ 18.8.2008 ]

20:00 mọi người online bàn chuyện chuyến đi vào cuối tuần. Gần đêm, DP nhắn tin nói là huỷ chuyến đi vì không có phụ huynh nào theo, mà như thế thì rất nhiều người ko xin đi được.

Đà Lạt biên niên sử

[ 25.8.2008 ]

20:00 xuống xe nhà Tú Linh, cám ơn mẹ Tú Linh rồi xách đồ vào nhà, kết thúc chuyến đi Đà Lạt 3 ngày 2 đêm đáng nhớ.

19:00 tài xế dừng xe trước cổng trường, mọi người lấy hành lý xuống, ai về nhà nấy, mình, thằng An alô và Tú Linh đứng đợi chung với Minh và Tâm.

17:45 xe đang ở Đồng Nai, mưa to. Nhóm Balô được thành lập với các thành viên: trưởng nhóm: G.lô, phó nhóm: Alô, thủ quỹ: Milô. Quy mô của nhóm nhanh chóng được mở rộng và thành một Hội mới có tên Lô Hội với Lôgân: Anti hàng hiệu, xứng danh hàng Lô, lấy Lôgô là cây Nha đam (hay còn gọi là cây Lô hội).

15:15 nghỉ ăn trưa ở 1 quán gì đó gần Bảo Lộc, ở đây cơm cũng lô mà phở cũng lô.

13:15 cả nhóm leo lên chiếc xe 16 chỗ, rời thác Đatanla - điểm đến cuối cùng - chuẩn bị về nhà. Cầm theo cả 1 tờ tử vi của mình.

Ky và Hạnh trượt máng

12:00 trả phòng khách sạn, dọn đồ lên xe. Bác tài chở cả đám ra Đatanla đi trượt máng.

10:45 lên sòng lần cuối.

09:30 đi chợ, ăn sáng, về nhà dọn phòng. Chuyến đi chơi sắp hết rồi sao...

Hằng bimbim chọn chuối

08:45 bị gọi dậy, đánh răng rửa mặt rồi sang phòng con gái đánh xì dzách.

03:15 đi ngủ 1 giấc, phục hồi năng lượng sau 1 ngày mệt rã rời, nhưng vô cùng vui, và đáng nhớ. Tụi kia vẫn còn thức đánh bài.

[ 24.8.2008 ]

24:00 vẫn đánh bài kịch liệt, lên sòng với 1 lúc 3 tụ, tụ Việt Tùng (ít được đầu tư nhất), tụ Gman (khá thu hút đầu tư) và tụ G.lô (vốn đầu tư nước ngoài FDI ào ạt). Mà hay 1 cái là tụ Gman và G.lô ra bài đều y chang nhau. Đúng là anh em song sinh có khác.

22:30 tắm rửa xong xuôi, phòng con gái lại nhộn nhịp với những câu nói sảng của Tú Linh, Khánh Minh và Diễm Phương.

22:00 trả xe đạp đôi, đứng 1 đám ngoài đường Lê Thị Hồng Gấm. Lúc này thì bệnh sảng của Linh, Minh và Phương đã lên tới mức cao trào.

Bum mập... ngáp

20:45 thuê 6 chiếc xe đạp đôi, mỗi xe đều có 1 bạn nam chở 1 bạn nữ chạy vòng vòng hồ Xuân Hương. Chiếc xe xanh lá cây vừa đi vừa một hai... bim bim...

20:00 ngồi xem bế mạc Olympic Beijing 2008 tại quán cơm SàiGòn (nhớ hôm nào đang nằm coi lễ khai mạc ở Cát Bà, nay bế mạc lại coi ở Đà lạt)

17:45 đánh bài để kiếm tiền ăn tối

17:00 xe chở cả nhóm đi Tuyền Lâm và "Thuyền" viện trúc lâm :)). Nhưng rất tiếc, hôm nay là chủ nhật, đóng cửa sớm. Thế là lại quay về với bài bạc.

Nguyện lép

14:30 nhóm leo núi Lang Biang đã về, mấy thằng con trai tranh thủ ngủ lấy sức. Thằng Downie và Kilô sang phòng con gái gõ cửa. Trong phòng hỏi (giọng uể oải): "đang ngủ, có gì không?" Downie và Kilô vừa bảo "đánh bài không?" thế là DPhương và Milô liền bật dậy, mở cửa... no comment available.

14:08 xe jeep dừng ở chân núi. 7 phút.

14:01 xe bắt d8ầu khởi hành từ đỉnh Lang Biang, mình cầm đồng hồ lên và bấm.

13:20 cả đám leo được lên tới cái nhà nghỉ heo hút trên đỉnh Radar sau hơn 3 tiếng đi, đi và đi. Chỉ mong thưởng thức món kem Lang biang nhưng rất tiếc, giờ này đã hết kem.

13:10 cả đám đứng trên vách núi, nhìn xuống cái dòng chữ Lang Biang màu trắng ngay cổng lúc mới vào. Diễm Phương thì vẫn: "dốc lên khúc khuỷu, dốc thăm thẳm"

má Phương đang sảng

12:50 "Yeah! Yeah! xuống được rồi xuống được rồi". Cuộc sống phải có những lúc gian lao thì mới là cuộc sống. Chứ cứ mãi bằng phằng thì... sống làm đek gì.

12:45 đã đi tới cuối đoạn đường mòn và tìm ra đường nhựa.

12:35 Cả đám đã leo lên được sườn dốc cao và trơn, kể cả 2 bạn ko đi giầy là Milô và Hằng Bimbim.

12:25 Mình đã tìm được đường mòn để đi tiếp

G.lô ở cuối con đường mòn

12:20 Thằng ĐaoNi nó ko chịu đi đường nhựa nữa mà chuyển sang đi đường rừng. Hành trình Lang Biang giờ mới trở nên đúng nghĩa leo núi. Mình lên trước tìm đường...

11:50 1 chiếc ôtô dừng lại, định cho tụi mình quá giang lên, nhưng mà vì cái "sĩ" cho nên cả đám quyết định leo bằng chân cho tới đỉnh.

11:20 gặp 1 ông đi xe máy xuống, hỏi còn bao xa, ổng nói: "còn xa lắm, mới được nửa đường". Bài học, không nên tin vào dân bản địa, nhất là mấy đứa đi ngựa.

11:00 gặp 1 thằng cha người dân tộc bản địa, hỏi nó còn bao xa là đến, nó một tay dắt ngựa, đi thong dong và nói: "sắp tới rồi" và lại thong dong dắt ngựa đi tiếp... cả đám reo hò, đi một cách hăng hái... nhưng chỉ được 20 phút...

10:45 gặp một cái dòng chữ vẽ trên đường ghi đơn giản: 6km.

Downie trên đỉnh dốc

10:00 bắt đầu hành trình Lang Biang, cả đám quyết định ko đi đường nhựa, phải đi đường mòn nó mới vui. Kể ra đúng thật

09:35 xe dừng, mua vé xong cả đám leo lên trinh phục cái đồi có chữ Lang Biang, nhiều đứa hỏi: "Đây là đỉnh rồi hả, sao có tí vậy?". Ky và Hạnh ở lại dưới chân núi, tâm sự.

09:10 xe khởi hành từ khách sạn, Bum mập không đi, ra tiệm net online. Cỡ nó có đi chắc cũng sảng như pà ngoại của nó mà thôi

08:30 mọi người kéo nhau đi ăn sáng.

07:00 vừa mở mắt ra, thấy mới có Kiki dậy nên thôi ngủ tiếp. Tờ giấy đưa ông tài xế hôm qua có ghi: "7:00 - Lang Biang"...

04:00 tất cả đều đi ngủ.

[ 23.8.2008 ]

24:00 đánh bài

23:00 nhóm Sextuple về tới khách sạn, cười ầm ĩ, bị nhân viên khách sạn lên "doạ nạt" mới chịu im

22:30 Thanh toán tiền ốc. 200k. 6 đứa tắt cười cứ như ai vừa bấm mute.

An alô @ đồi mông mơ

22:29 Thằng Đảo cầm 60k của DP "tài trợ" để bao cả đám. Đối diện, Tâm tà đạo nói: "60k chắc là dư"

21:45 ngồi ăn ốc, chem chép, sò huyết mà cả đám ngồi cười ầm ĩ, còn tranh luận sôi nổi coi trong đám này ai có gì để rửa. Ngay cả cái nickname G.lô mới và cái đồng hồ cũ sắp hỏng của mình, chúng nó cũng bắt rửa...

21:00 12 đứa vào Gali uống nước ăn kem, mình và Ky mỗi đứa 33%, còn lại tự chia. Với lý do, Ky có tình iu mới và mình, "li dị" với DP. =))

22:30 nhóm rới khách sạn đi chợ mua sắm rồi đi tìm quán nào vào ăn.

Tâm 1m11

20:10 có điện, Nguyễn Ngọc Ngạn về nghĩ hưu

18:45 cả đám lên xe tạm biệt Đà Lạt sử quán với những trò kỳ quái như Quán bạn, bức tranh kỳ lạ, cái chuông gọi nghệ nhân, giếng nước vô tâm, ông nghệ sĩ dưới gốc cây thông, quán 99 đêm...

17:20 rời Đồi mộng mơ, sau khi chụp hình với con heo mập.

Milô cưỡi chó

15:45 nghiên cứu cái bàn xoay kỳ diệu. Quả không sai, ở đây có một cái bàn, nó quay được, chỉ có cái muốn nó quay phải dùng lực. Còn nếu muốn ko cần chạm tay mà nó cũng quay thì phải có một chị nhân viên đừng đó, chỉ đạo ngầm, rất đáng nghi.

Linh ú ù và cái xích đu đáng thương

15:30 Xuống xe chuẩn bị vào điểm thao quan đầu tiên ở Đà Lạt - Đồi mộng mơ

13:30 đi ăn trưa tại quán cơm Sàigòn.

12:00 nhận phòng, mang vác hành lý lên và tắm rửa.

10:00 tới nhà thằng Cường gay, uống nước miễn phí. Tới giờ mới thấy thằng này nó lông lá ghê rợn :)).

05:00 xe chạy, hành trình Đà Lạt bắt đầu

04:35 lên xe từ nhà Diễm Phương, chuẩn bị ơới LHP đón nhóm còn lại.

04:00 ăn tô mì dằn bụng.

00:30 bắt đầu dọn đồ cho 3 ngày du hoạn Đà Lạt.

[ 22.8.2008 ]

15:30 Diễm Phương lên trễ nữa tiếng, 6 đứa bắt đầu đi mua đồ chuẩn bị cho ngày mai

15:00 lên trường để đi shopping. Mới có Bum, Khải, Tuga, Holu ở đó.

[ 21.8.2008 ]

11:30 tại quán KT, mọi người nhắc mới nhớ ngày kia là mình đi Đà Lạt rồi, chưa chuẩn bị gì cả

[ 19.8.2008 ]

14:00 mới nhận được tin, chuyến đi Đà Lạt vẫn tiếp tục được thực hiện với sự góp mặt của ba DP.

12:00 Đi coi Mummy III với lớp.

07:00 nói với Thuý Anh là chuyến đi với lớp không thể thực hiện được, vì không đủ số lượng. Thuý Anh an ủi, tổ chức một chuyến đi Đà Lạt là khó lắm, không phải ai cũng làm được.

[ 18.8.2008 ]

20:00 mọi người online bàn chuyện chuyến đi vào cuối tuần. Gần đêm, DP nhắn tin nói là huỷ chuyến đi vì không có phụ huynh nào theo, mà như thế thì rất nhiều người ko xin đi được.

Friday, August 8, 2008

Sóng

[ 8.8.2008 ]

Hôm nay Mỹ lên máy bay rồi, thế là một thành viên Amotizen nữa rời thành phố Hồ Chí Minh để tiếp tục con đường học vấn. Sắp tới lại tới Dương, Duy, Bum, Khải... liệu tới ngày họp lớp năm 2010 lớp mình còn được bao nhiêu người nhỉ :(, buồn thật. Thà cứ ở Việt Nam mà làm trùm được cũng là quá tốt rồi, cần gì phải đi đâu cho mệt...

Cũng hôm nay, rời thành phố Hà Nội xinh đẹp đi ra một hòn đảo xanh xa xôi. Sau 180km ngồi xe + ngồi phà, mình và đoàn đã tới Cát Bà. Một thị trấn nhỏ trên đảo Cát Bà. Đoàn mình gồm mình, vợ chồng bác Hiền Đào và 2 gia đình khác. Cái hay là trong chuyến đi này có 3 thằng con trai đều vừa thi Đại Học xong, nói chuyện cũng tươi đối dễ.

Đã tới đảo thì nhất htiết phải ra biển rồi. Biển ở đây rất chi là sướng, khác hẳn biển Vũng Tàu hay Phan Thiết. Lần đầu tiên sóng biển đánh cao hơn cả đầu mình, cuốn mình trôi luôn vào bờ :)), quá đã. Tắm xong về nhà ăn cơm và làm quen được cậu bạn trong đoàn (cậu này có cô em xinh phết :"> ).

Ngoài ra tối nay cũng có truyền hình trực tiếp lễ khai mạc Olympic Beijing 2008. Đúng thật là hoành tráng, nhưng mà dài quá, mình chỉ coi tới cái lúc đoàn Thể thao Việt Nam ra thôi là mình đi ngủ. Khoái nhất là đoàn Arghentina, có anh Ginobili cầm cờ =)), đoàn Spain còn thất rõ mặt Pau Gasol trong đám đông, tiếc là đoàn Pháp không thấy Tony Parker đâu cả :(.

Thôi, ngủ :-h bb, see you someday

IMG_3968

Sóng

[ 8.8.2008 ]

Hôm nay Mỹ lên máy bay rồi, thế là một thành viên Amotizen nữa rời thành phố Hồ Chí Minh để tiếp tục con đường học vấn. Sắp tới lại tới Dương, Duy, Bum, Khải... liệu tới ngày họp lớp năm 2010 lớp mình còn được bao nhiêu người nhỉ :(, buồn thật. Thà cứ ở Việt Nam mà làm trùm được cũng là quá tốt rồi, cần gì phải đi đâu cho mệt...

Cũng hôm nay, rời thành phố Hà Nội xinh đẹp đi ra một hòn đảo xanh xa xôi. Sau 180km ngồi xe + ngồi phà, mình và đoàn đã tới Cát Bà. Một thị trấn nhỏ trên đảo Cát Bà. Đoàn mình gồm mình, vợ chồng bác Hiền Đào và 2 gia đình khác. Cái hay là trong chuyến đi này có 3 thằng con trai đều vừa thi Đại Học xong, nói chuyện cũng tươi đối dễ.

Đã tới đảo thì nhất htiết phải ra biển rồi. Biển ở đây rất chi là sướng, khác hẳn biển Vũng Tàu hay Phan Thiết. Lần đầu tiên sóng biển đánh cao hơn cả đầu mình, cuốn mình trôi luôn vào bờ :)), quá đã. Tắm xong về nhà ăn cơm và làm quen được cậu bạn trong đoàn (cậu này có cô em xinh phết :"> ).

Ngoài ra tối nay cũng có truyền hình trực tiếp lễ khai mạc Olympic Beijing 2008. Đúng thật là hoành tráng, nhưng mà dài quá, mình chỉ coi tới cái lúc đoàn Thể thao Việt Nam ra thôi là mình đi ngủ. Khoái nhất là đoàn Arghentina, có anh Ginobili cầm cờ =)), đoàn Spain còn thất rõ mặt Pau Gasol trong đám đông, tiếc là đoàn Pháp không thấy Tony Parker đâu cả :(.

Thôi, ngủ :-h bb, see you someday

IMG_3968

Wednesday, July 16, 2008

Amotizen vs. Vũng Tàu

[ 16.7.2008 ]

Thế là hè đã trôi qua thêm được một ngày. Một ngày hè ăn chơi đúng chất. 10 Amotizen[1] lại có một chuyến đi chơi không xa lắm (Vũng Tàu) với nhau (=)) dù mấy đứa bảo nhà đi Bình Quới, Suôi Tiên, Giang Điền tùm lum). Thật là bó tay, hôm T7 mới lên kế hoạch là hôm nay đã đi liền. Kế hoạch nói rõ 6:00 có mặt ở trường nhưng tụi nó đến đông đủ và khởi hành ra bến xe vào lúc 7 giờ kém 15 - truyền thống vẫn là truyền thống, bất kể đi đâu, làm gì...

Ra tới bến xe là cả một thành công lớn. Nguyên đám đã vượt qua biết bao lô cốt, ổ gà, ổ chó, ổ khủng long trên đường. Có những đoạn đường phóng vèo vèo 40-50km/h, có những đoạn lết xe bằng chân mãi mới qua được - một khung cảnh quen thuộc ở Thành phố Hồ Chí Minh =)).

Cũng còn may là cái xe đi Vũng Tàu lần này đúng là xe chất lượng cao (giá là 55k/1 người/ 1 lượt), mà lại vắng nữa, cho nên đi cũng thoải mái, nói chuyện rôm rả. Còn được cả ông giám đốc hãng xe ra chào, cảm ơn gì tùm lum (Xe Hàn quốc do Downy giới thiệu). Và sau khoảng 3 tiếng, nhóm đã tới đc Vũng Tàu (DP đợi mãi giây phút được xuống xe =))).

Vũng Tàu hôm nay cũng không đông lắm, nói chung là tới là có chỗ gắm dùi liền. Bãi tắm đó tên là Biển Đông, 1 lều 14 ghế là 400k, chia ra là mỗi đứa 40k. Tới đây 11 đứa bị chia làm 2 nhóm, nhóm bơi và nhóm không bơi =)). Nhóm bơi gồm 5 thằng con trai và Diễm Phương. Nhóm không bơi gồm 4 bạn gái và Luân mập (2 bà cháu nhà này toàn chơi ngược đời giống nhau).

Không biết nhóm không bơi làm gì trên bờ, chỉ biết nhóm bơi đã có một đống những trò quái gì và tục tĩu, nhưng là đắp cát kiểu Shin bút chì cho thằng Nguyện hay mấy trò dìm nước, ném cát.... Sau phen này chắc thằng Nguyện khỏi mơ tưởng ơới chuyện thành gia lập thất nữa quá.

Tới đây mới là trò mà mình thất thế nhất: ăn ghẹ =)) (à không, ít nhất còn Diễm Phương an ủi). Tức ghê, thấy tụi nó ai cũng bảo ghẹ ngon, chỉ có điều mình bóc ra không được, cho nên ăn không được bao nhiêu :((, chuyến này về phải đi học 1 khóa ăn ghẹ cho lên tay mới được. :-w

Ngay từ lúc vừa tới bến xe miền đông, cái kính đen của mình đã trở nên đắt giá, và giờ xuống biển nó còn hấp dẫn hơn (hình như ai cũng đeo để chụp 1 tấm thì phải). Máy chụp hình được hoạt động hết công suất. Nhất là cái lúc ra biển chụp hình =)), lúc này là đuối nhất, cứ nhảy lên nhảy xuống cả chục lần ở giữa bãi biển để có 1 tấm ảnh "một cảm giác rất Yo!Most" (cuối cùng vẫn không có tấm nào được).

Đến lúc dọn đồ, rời bãi tắm, ack, mất đâu cái ví rồi, tìm khùng luôn không có, thì ra đứa nào nó giấu, làm mình chạy ngược chạy xuôi, cuối cùng nó quăng lại ngay chân mình. Thế là từ đó có thêm cụm tính từ "Đồ Diễm Phương" hàm súc, cô đọng mà thâm thúy =)), dùng để chỉ mấy cái xấu xa, bỉ ổi =))

Chuyển sang giai đoạn nước rút trước khi về thành phố, là trò đi xe đạp đôi - tưởng chừng lãng mạn như phim =)), nhưng Life is not always made to order =)). Cái xe cùi bắp dã man, đi được tí là vào tiệm sửa xe. Mà cái trò này là trùm vi phạm luật giao thông với các tội danh: tống ba, không nói bảo hiểm, không thắng, không đèn, không kính chiếu hậu, không bằng lái =)). Nói chung là mình cho các bạn lời khuyên, đi chỗ khác thì không biết chứ đi Vũng Tàu thì đừng đi xe đạp đôi nhá, chỉ phí mồ hồi và tiền sửa xe thôi.

Sau 1 vòng đi tới đi lui ngoài đường lúc 3 giờ trưa cả đáp về bãi tắm uống nước rồi gọi xe taxi về bến xe Vũng Tàu, vừa tới là bắt kịp chuyến về HCMc ngay lập tức, trễ 5phút nữa là ở tối 6 giờ luôn rồi. Trên xe nguyên đám ngồi kể chuyện tình cảm của từng đứa trong lớp, nhưng mà mới đc có 1/2 lớp thì đã về tới thành phố, đúng là những câu chuyện bất tận về Amotizen.

Xuống xe đã 7:15, lấy xe ra là 7:30, rời khỏi bến xe là 7:45, chở Hằng về là 8:00, về tới nhà là đã 8:30 (:|, ăn được mấy miếng rồi online chút xíu là đi ngủ luôn (:|, kết thúc 1 ngày ăn chơi ở Vũng Tàu, hẹn các bạn ở chuyến đi sau...

[1]: 10 Amotizen là: mình, Đảo, Luân, Tuấn, Nguyện, An, Linh, DPhương, Minh, Hằng (nhóm Tứ Bình) và 1 bạn cho đến giờ vẫn chưa xác định được có phải dì của thằng Đảo hay ko ;))

Hình ảnh đầy đủ coi tại đây link

Amotizen vs. Vũng Tàu

[ 16.7.2008 ]

Thế là hè đã trôi qua thêm được một ngày. Một ngày hè ăn chơi đúng chất. 10 Amotizen[1] lại có một chuyến đi chơi không xa lắm (Vũng Tàu) với nhau (=)) dù mấy đứa bảo nhà đi Bình Quới, Suôi Tiên, Giang Điền tùm lum). Thật là bó tay, hôm T7 mới lên kế hoạch là hôm nay đã đi liền. Kế hoạch nói rõ 6:00 có mặt ở trường nhưng tụi nó đến đông đủ và khởi hành ra bến xe vào lúc 7 giờ kém 15 - truyền thống vẫn là truyền thống, bất kể đi đâu, làm gì...

Ra tới bến xe là cả một thành công lớn. Nguyên đám đã vượt qua biết bao lô cốt, ổ gà, ổ chó, ổ khủng long trên đường. Có những đoạn đường phóng vèo vèo 40-50km/h, có những đoạn lết xe bằng chân mãi mới qua được - một khung cảnh quen thuộc ở Thành phố Hồ Chí Minh =)).

Cũng còn may là cái xe đi Vũng Tàu lần này đúng là xe chất lượng cao (giá là 55k/1 người/ 1 lượt), mà lại vắng nữa, cho nên đi cũng thoải mái, nói chuyện rôm rả. Còn được cả ông giám đốc hãng xe ra chào, cảm ơn gì tùm lum (Xe Hàn quốc do Downy giới thiệu). Và sau khoảng 3 tiếng, nhóm đã tới đc Vũng Tàu (DP đợi mãi giây phút được xuống xe =))).

Vũng Tàu hôm nay cũng không đông lắm, nói chung là tới là có chỗ gắm dùi liền. Bãi tắm đó tên là Biển Đông, 1 lều 14 ghế là 400k, chia ra là mỗi đứa 40k. Tới đây 11 đứa bị chia làm 2 nhóm, nhóm bơi và nhóm không bơi =)). Nhóm bơi gồm 5 thằng con trai và Diễm Phương. Nhóm không bơi gồm 4 bạn gái và Luân mập (2 bà cháu nhà này toàn chơi ngược đời giống nhau).

Không biết nhóm không bơi làm gì trên bờ, chỉ biết nhóm bơi đã có một đống những trò quái gì và tục tĩu, nhưng là đắp cát kiểu Shin bút chì cho thằng Nguyện hay mấy trò dìm nước, ném cát.... Sau phen này chắc thằng Nguyện khỏi mơ tưởng ơới chuyện thành gia lập thất nữa quá.

Tới đây mới là trò mà mình thất thế nhất: ăn ghẹ =)) (à không, ít nhất còn Diễm Phương an ủi). Tức ghê, thấy tụi nó ai cũng bảo ghẹ ngon, chỉ có điều mình bóc ra không được, cho nên ăn không được bao nhiêu :((, chuyến này về phải đi học 1 khóa ăn ghẹ cho lên tay mới được. :-w

Ngay từ lúc vừa tới bến xe miền đông, cái kính đen của mình đã trở nên đắt giá, và giờ xuống biển nó còn hấp dẫn hơn (hình như ai cũng đeo để chụp 1 tấm thì phải). Máy chụp hình được hoạt động hết công suất. Nhất là cái lúc ra biển chụp hình =)), lúc này là đuối nhất, cứ nhảy lên nhảy xuống cả chục lần ở giữa bãi biển để có 1 tấm ảnh "một cảm giác rất Yo!Most" (cuối cùng vẫn không có tấm nào được).

Đến lúc dọn đồ, rời bãi tắm, ack, mất đâu cái ví rồi, tìm khùng luôn không có, thì ra đứa nào nó giấu, làm mình chạy ngược chạy xuôi, cuối cùng nó quăng lại ngay chân mình. Thế là từ đó có thêm cụm tính từ "Đồ Diễm Phương" hàm súc, cô đọng mà thâm thúy =)), dùng để chỉ mấy cái xấu xa, bỉ ổi =))

Chuyển sang giai đoạn nước rút trước khi về thành phố, là trò đi xe đạp đôi - tưởng chừng lãng mạn như phim =)), nhưng Life is not always made to order =)). Cái xe cùi bắp dã man, đi được tí là vào tiệm sửa xe. Mà cái trò này là trùm vi phạm luật giao thông với các tội danh: tống ba, không nói bảo hiểm, không thắng, không đèn, không kính chiếu hậu, không bằng lái =)). Nói chung là mình cho các bạn lời khuyên, đi chỗ khác thì không biết chứ đi Vũng Tàu thì đừng đi xe đạp đôi nhá, chỉ phí mồ hồi và tiền sửa xe thôi.

Sau 1 vòng đi tới đi lui ngoài đường lúc 3 giờ trưa cả đáp về bãi tắm uống nước rồi gọi xe taxi về bến xe Vũng Tàu, vừa tới là bắt kịp chuyến về HCMc ngay lập tức, trễ 5phút nữa là ở tối 6 giờ luôn rồi. Trên xe nguyên đám ngồi kể chuyện tình cảm của từng đứa trong lớp, nhưng mà mới đc có 1/2 lớp thì đã về tới thành phố, đúng là những câu chuyện bất tận về Amotizen.

Xuống xe đã 7:15, lấy xe ra là 7:30, rời khỏi bến xe là 7:45, chở Hằng về là 8:00, về tới nhà là đã 8:30 (:|, ăn được mấy miếng rồi online chút xíu là đi ngủ luôn (:|, kết thúc 1 ngày ăn chơi ở Vũng Tàu, hẹn các bạn ở chuyến đi sau...

[1]: 10 Amotizen là: mình, Đảo, Luân, Tuấn, Nguyện, An, Linh, DPhương, Minh, Hằng (nhóm Tứ Bình) và 1 bạn cho đến giờ vẫn chưa xác định được có phải dì của thằng Đảo hay ko ;))

Hình ảnh đầy đủ coi tại đây link

Friday, June 20, 2008

Càfê sách hay cà phê sách (updated)

[ 20.6.2008 ]

Hôm nay mình đã đi khám phá một quán càfê mới trong thành phố. Quán này rất độc đáo, vào uống 1 ly là bạn có thể ăn, ngủ luôn tới 10 giờ tối. Thậm chí nếu 10 giờ mà bạn chưa muốn về thì nhân viên cũng sẽ đợi cùng bạn. Quán này theo mình thấy thì không có tên riêng, chỉ ghi là Book Cafe nằm trên nóc nhà sách Phương Nam, trên đường Trần Hưng Đạo, cạnh nhà văn hóa Quận 5. Muốn vào đây thì trước bên bạn phải vào nhà sách, đi vào lối gửi xe, cuối đường có cái cầu thang, đi lên lầu 2, trước mặt bạn sẽ là quán Càfê sách.

IMG_3118

Quán gồm 2 phần, bên ngoài thì toàn bàn sắt và gỗ, cứng và lạnh, bên trong là salon đỏ và ghế nệm, mềm và ấm. Nhìn sơ qua thì bên ngoài không có ai ngồi, chắc tại chưa tới tối và trời đang nắng, mấy cây dù không che nổi. Đẩy cửa kính vào trong, ấn tượng đầu tiên, phòng ốc khá rộng, và màu chủ đạo là đỏ. Ấn tượng tiếp theo là hình như gần hết chỗ ngồi. Một phần là do khách khá đông, khoảng 60% ghế. 40% còn lại thì nắng quá, không ngồi được. Nắng là do cái này chỉ có tường kính thôi à, nắng hắt vào tận giữa quán. Nhìn tới nhìn lui cũng vớt vát được cái ghê trống, có nắng, nhưng chấp nhận được.

IMG_3132 

Vừa ngồi là đã có anh nhân viên tới đưa menu + rót trà. Giá cả cũng được, chỉ cần cầm 30k là yên tâm rồi. Mình gọi 1 ly Espresso - 20k. Khoảng 5 phút sau là có cáfê, cái ly bé tẹo, cỡ tách uống trà của mấy ông già bà lão đó. Bắt đầu lấy máy ra chụp, định chụp cái bình hoa trên bàn, đẹp không tưởng được, định chụp ảnh trời mây ngoài cửa, rất lãng mạn, định chụp đủ thứ... nhưng... quên đem thẻ nhớ. Mà cái máy của mình lại không có bộ nhớ trong... => nhịn "đói".

IMG_3130

Ngồi đó làm được chừng 40 câu hóa thì anh Sang và bé Quyên tới. Hèhè, 2 người này nhìn y như trong hình :D, ngồi bàn tán đủ thứ chuyện, nào là mấy sự tích thú vị ở quán này (quán ruột của anh Sang), rồi chuyện Blogger, chuyện CNTT, nghề nghiệp... Có một cái rất là shock nữa, đó là cái chị mà mình quen gọi là "chị Q" hóa ra bé hơn mình 2 tháng @@, mém xỉu. Thảo nào bữa coi hình thấy "trẻ trung ghê, nhìn như bạn" (thì ra bạn thiệt).

Tới lúc 2 người kia về, mình bắt đầu đi tìm nhà vệ sinh. @@ Trong này nhà vệ sinh sạch đẹp hiện đại ghê, cái gì cũng tự động cả, chất lượng tốt. Xong việc, xuống lấy xe rồi đi về. Ra tới ngã tư Nguyễn Tri Phương, Trần Hưng Đạo, định quẹo trái về nhà, tự dưng thấy 2 anh CSGT đứng đó, run tay, mà cộng thêm ko ai quẹo trái cùng, đâm hoảng, quẹo phải, né mấy ảnh. Tới lúc này mới nhận ra cục ngu to tướng. Trước mặt là cái cầu Nguyễn Tri Phương, rồi lại đi thẳng tiếp (sau khi đã đi một vòng tròn mà không biết đường ra, leo tiếp qua cái cầu Chánh Hưng mới có đường quay xe lại. Đúng là,... mà vừa đi vừa mắc cười, bữa trước mới cười nhỏ Thúy Anh ngốc, đi chi vòng vèo 2 cái cầu, giờ mình bị y chang @@.

Về tới nhà là 7 giờ gần rưỡi, ăn no ngủ kỹ rồi viết blog quảng cáo càfê sách :D. Mai lại đi tiếp, sẽ chụp thêm hình cho đồng bào xem.

Bonus: gửi xe miễn phí, nhưng bãi xe hơi nhỏ, giờ cao điểm có thể phải tìm chỗ khác gửi.

 

Càfê sách hay cà phê sách (updated)

[ 20.6.2008 ]

Hôm nay mình đã đi khám phá một quán càfê mới trong thành phố. Quán này rất độc đáo, vào uống 1 ly là bạn có thể ăn, ngủ luôn tới 10 giờ tối. Thậm chí nếu 10 giờ mà bạn chưa muốn về thì nhân viên cũng sẽ đợi cùng bạn. Quán này theo mình thấy thì không có tên riêng, chỉ ghi là Book Cafe nằm trên nóc nhà sách Phương Nam, trên đường Trần Hưng Đạo, cạnh nhà văn hóa Quận 5. Muốn vào đây thì trước bên bạn phải vào nhà sách, đi vào lối gửi xe, cuối đường có cái cầu thang, đi lên lầu 2, trước mặt bạn sẽ là quán Càfê sách.

IMG_3118

Quán gồm 2 phần, bên ngoài thì toàn bàn sắt và gỗ, cứng và lạnh, bên trong là salon đỏ và ghế nệm, mềm và ấm. Nhìn sơ qua thì bên ngoài không có ai ngồi, chắc tại chưa tới tối và trời đang nắng, mấy cây dù không che nổi. Đẩy cửa kính vào trong, ấn tượng đầu tiên, phòng ốc khá rộng, và màu chủ đạo là đỏ. Ấn tượng tiếp theo là hình như gần hết chỗ ngồi. Một phần là do khách khá đông, khoảng 60% ghế. 40% còn lại thì nắng quá, không ngồi được. Nắng là do cái này chỉ có tường kính thôi à, nắng hắt vào tận giữa quán. Nhìn tới nhìn lui cũng vớt vát được cái ghê trống, có nắng, nhưng chấp nhận được.

IMG_3132 

Vừa ngồi là đã có anh nhân viên tới đưa menu + rót trà. Giá cả cũng được, chỉ cần cầm 30k là yên tâm rồi. Mình gọi 1 ly Espresso - 20k. Khoảng 5 phút sau là có cáfê, cái ly bé tẹo, cỡ tách uống trà của mấy ông già bà lão đó. Bắt đầu lấy máy ra chụp, định chụp cái bình hoa trên bàn, đẹp không tưởng được, định chụp ảnh trời mây ngoài cửa, rất lãng mạn, định chụp đủ thứ... nhưng... quên đem thẻ nhớ. Mà cái máy của mình lại không có bộ nhớ trong... => nhịn "đói".

IMG_3130

Ngồi đó làm được chừng 40 câu hóa thì anh Sang và bé Quyên tới. Hèhè, 2 người này nhìn y như trong hình :D, ngồi bàn tán đủ thứ chuyện, nào là mấy sự tích thú vị ở quán này (quán ruột của anh Sang), rồi chuyện Blogger, chuyện CNTT, nghề nghiệp... Có một cái rất là shock nữa, đó là cái chị mà mình quen gọi là "chị Q" hóa ra bé hơn mình 2 tháng @@, mém xỉu. Thảo nào bữa coi hình thấy "trẻ trung ghê, nhìn như bạn" (thì ra bạn thiệt).

Tới lúc 2 người kia về, mình bắt đầu đi tìm nhà vệ sinh. @@ Trong này nhà vệ sinh sạch đẹp hiện đại ghê, cái gì cũng tự động cả, chất lượng tốt. Xong việc, xuống lấy xe rồi đi về. Ra tới ngã tư Nguyễn Tri Phương, Trần Hưng Đạo, định quẹo trái về nhà, tự dưng thấy 2 anh CSGT đứng đó, run tay, mà cộng thêm ko ai quẹo trái cùng, đâm hoảng, quẹo phải, né mấy ảnh. Tới lúc này mới nhận ra cục ngu to tướng. Trước mặt là cái cầu Nguyễn Tri Phương, rồi lại đi thẳng tiếp (sau khi đã đi một vòng tròn mà không biết đường ra, leo tiếp qua cái cầu Chánh Hưng mới có đường quay xe lại. Đúng là,... mà vừa đi vừa mắc cười, bữa trước mới cười nhỏ Thúy Anh ngốc, đi chi vòng vèo 2 cái cầu, giờ mình bị y chang @@.

Về tới nhà là 7 giờ gần rưỡi, ăn no ngủ kỹ rồi viết blog quảng cáo càfê sách :D. Mai lại đi tiếp, sẽ chụp thêm hình cho đồng bào xem.

Bonus: gửi xe miễn phí, nhưng bãi xe hơi nhỏ, giờ cao điểm có thể phải tìm chỗ khác gửi.

 

Thursday, June 12, 2008

Văn!

[ 12.6.2008 ]

Mình hoàn toàn không có duyên với môn văn. Hoàn toàn không. Trước đây mình đã kể cho các bạn nhiều chuyện liên quan tới môn này rồi phải không. Giờ liệt kê lại xem nào. Tốt nghiệp cấp I, toán 10 văn... 7,5 => Tốt nghiệp loại khá. Trước đó thi HSG thành phố lớp 5, toán 8 văn... 3 Rolling on the floor, mất hạng nhất (toán 8 là cao lắm đó, mình nhớ là vậy). Rồi lớp 6, thi Lê Quý Đôn, văn... 4,5 => rớt. Tới lớp 10 văn chưa tới 6,0. Sang lớp 12, HKI văn... 4,8 học sinh TB. Tới lúc thi FPT, toán 80/90, văn... 5/15. Và gần đây nhất, thi TN cấp 3, văn... 5,5 => tốt nghiệp loại TB Rolling on the floor, nực cười.

Mình cũng đek hiểu nổi tại sao cái môn này nó bám theo mình, ám mình, làm khổ mình trong suốt hơn chục năm đi học. Thật đúng đắn khi mình quyết định không thi khối D. Mình không còn kiên nhẫn mà ngồi làm thêm bất kỳ bài "tập làm văn" nào nữa đâu. Ôi văn, ta thù mi.

Vẫn còn một cái may mắn, con 5,5 này là con điểm văn cuối cùng của mình rồi. Sẽ không còn phải đối mặt với nó thường xuyên nữa, hạnh phúc thay...

Sau đây là vài thông tin bổ ích về bài thi Văn Tốt nghiệp THPT khóa tháng 5-2008:

Sông Đuống, sử còn ghi là sông Thiên Đức là con sông đào dài 68 km, nối sông Hồng với sông Thái Bình. Điểm đầu từ ngã ba Dâu (Xuân Canh, Đông Anh, Hà Nội tại địa giới giữa 2 huyện Đông Anh và Gia Lâm thành phố Hà Nội). Điểm cuối là ngã ba Mỹ Lộc (Trung Kênh, Lương Tài, Bắc Ninh).

Các loại tàu thuyền, xà lan tải trọng từ 100 tấn đến 450 tấn có thể vận tải trên sông được cả trong 2 mùa.

Cầu Đuống bắc qua sông Đuống, trên quốc lộ 1B cũ, nối quận Long Biên với thị trấn Yên Viên (Gia Lâm).

Nhà thơ Hoàng Cầm có bài thơ "Bên kia sông Đuống" nổi tiếng.

...Em ơi! Buồn làm chi
Anh đưa em về sông Đuống
Ngày xưa cát trắng phẳng lỳ
Sông Đuống trôi đi
Một dòng lấp lánh...

Nhà thơ Hoàng Cầm bên sông Đuống. Ảnh: NGUYỄN ĐÌNH TOÁN

[nguồn: wikipedia]

và những câu văn kinh dị:

Ở câu 1 (Đề I) - đề thi dành cho học sinh không phân ban: "Theo anh/chị, Enxa Tơriôlê có vai trò như thế nào trong cuộc đời và thơ ca của Lui Aragông?".

Sau khi "tán hươu tán vượn" về mối tình của nàng Enxa và nhà thơ, một thí sinh đã viết trong bài làm của mình: "Aragông đã từng tham gia Cách mạng Tháng 8.1945 " .

Trong câu 2, khi suy nghĩ về nhan đề tác phẩm Mảnh trăng cuối rừng của Nguyễn Minh Châu, có thí sinh viết: "Trăng ơi trăng không tròn - Nếu như trăng không tròn còn gì gọi là trăng !".

Câu 3b - II (đề thi dành cho học sinh phân ban) yêu cầu phân tích tâm trạng nhân vật Tràng trong truyện ngắn Vợ nhặt của nhà văn Kim Lân. Một thí sinh đã đưa ra lời bình "hiểu chết liền" về cụ Tứ (mẹ nhân vật Tràng):

"Bà cụ Tứ là một người già hết rồi đã hết sức lao động không còn để giữ lại cho đời để sống qua ngày, qua những dan lào (gian lao - NV) để tìm cái trước mắt của nó đả (đã) xảy ra còn tồn tại".

Ở một bài làm khác, thí sinh nhận xét về nhân vật Tràng như sau: "Tràng ngỡ ngàng ngạc nhiên vì lần đầu tiên ngủ với 1 người đàn bà không phải là mẹ của mình".

Cũng với đề thi này, thí sinh khác lại viết: "Tràng là một người lính đi qua xóm ngụ cư thấy người chết như ngả rạ anh than thở: như thế này thì chẳng mấy chốc không còn người nào!".

Song, những câu văn trên vẫn chưa gây "sốc" bằng câu 3 (Đề I, dành cho học sinh không phân ban). Đề bài yêu cầu phân tích một đoạn thơ trong bài Bên kia sông Đuống của Hoàng Cầm. Nhiều thí sinh lại nảy ra nhiều "ý tưởng" trong việc phân tích các câu thơ:

"Tranh Đông Hồ gà lợn nét tươi trong/Màu dân tộc sáng bừng trên giấy điệp" trong bài làm của mình: "Nhà thơ muốn nói đến quá khứ của con lợn. Gà lợn có nét mặt rất tươi trong" hay "Tranh Đông Hồ gà lợn rất ô nhiễm. Thực chất lợn ở đây chính là hình ảnh ẩn dụ - Lợn là phần nhỏ mà phần lớn là chỉ về con người".

Đến đoạn "Ruộng ta khô/Nhà ta cháy/Chó ngộ một đàn/Lưỡi dài lê sắc máu", lại xuất hiện nhiều câu văn phân tích "rùng mình" như:

"Ruộng ta rất khô, ruộng ta rất rộng và to làm cho người nông dân cảm thấy rất vất vả, mệt mỏi khi thấy đám ruộng to như thế, nhà ta là cái nhà rất to, "nhà ta cháy" thì người nông dân đến để chữa cháy, làm cho ta cảm thấy mệt chán, làng khói (làn khói - NV) làm cho mọi người xung quanh cảm thấy rất khó chịu muốn dập lửa nhưng mà khó chữa được, người chạy trước người chạy sau ".

Có thí sinh còn sa vào miêu tả đàn chó: "Chó rất nhiều, nhiều con chó rất hung dữ, chó 1 đàn lưỡi rất dài, dài đến nỗi ta không thể tưởng tượng được "hoặc" Chó ngộ là ngộ cả bầy. Chó ngộ một đàn khô là chính cửa điệp từ này đã giúp ông trong việc thi đua học tập"; "Lưỡi dài lê sắc máu: đổi màu máu trở thành màu của thiên nhiên rất phong phú về quê hương, đất nước trong sự đổi mới của văn học Việt Nam".

Chuyển sang phân tích những câu thơ cuối trong đoạn thơ "Kiệt cùng ngõ thẳm bờ hoang/Mẹ con đàn lợn âm dương chia lìa đôi ngả/Đám cưới chuột đang tưng bừng rộn rã/Bây giờ tan tác về đâu", có lẽ vì chợt nhớ đến nhà thơ Hoàng Cầm, tác giả của bài thơ, thí sinh trình bày:

"Nói đến cuộc đời của ông là nói đến 1 trong những bài văn mà ta đã làm trong những ngày thơ ấu. Kiệt cùng ngõ thẳm bờ hoang trong truyện này ông đã để lại cái mà ông rất mong muốn đối với 1 cuộc đời đầy sóng gió"; "Đám cưới chuột là cánh đồng lúa chín vàng no nê ăn chơi, sa đọa, thoải mái...".

Có lẽ không cần phải bình luận gì thêm về những câu văn "cười ra nước mắt" này!

[ Nguồn: sinhhoc.org ]

Followers