Label Cloud

Showing posts with label Highlighted Post. Show all posts
Showing posts with label Highlighted Post. Show all posts

Sunday, January 25, 2009

Thứ gọi là kỷ niệm

[ 25.1.2009 ]

Tất niên, tới đúng ngày cuối năm mình mới bắt đầu đi dọn phòng. Mà gọi là dọn phòng cho nó lớn lao thôi, chứ thật ra tới giờ mới dọn đc 1 cái hộc tủ. Một cái hộc tủ đặc biệt. Trong đó đựng duy nhất một thứ gọi là kỷ niệm. Hình như từ năm 2002 mình đã bắt đầu cất tất cả thiệp từ noel và sinh nhật cũng như các loại thiệp khác vào một chỗ. Cho tới ngày hôm nay thì nó cũng gần đầy. Mà ko sao, đầy thì mình chuyển sang tủ khác to hơn. Here are some records:

Người tặng nhiều thiệp nhất: Đồng giải nhất Má Phương và Tuyền XĐXĐ (xấu đau xấu đớn). 3 năm ở LHP, Xmas năm nào má cũng tặng con những tấm thiệp đẹp nhất :*.

Tấm thiệp nặng nhất: Noel 2007 của June. Am I still your best?"

Tấm thiệp nhỏ gọn nhất: Noel 2006 của Milu

Sẽ ko có giải thưởng tấm thiệp đẹp nhất, vì tấm nào cũng đẹp cả.

Ngoài ra còn có

lời chúc của Trâm ngày ra trường:

Con heo :@) của Lan hồi sn 17

Lời chúc sn của cô Hà

và nhiều kỷ niệm khác. tại đây.

Hy vọng năm mới tới sẽ quét đc mấy cái xui xẻo của năm cũ. Năm nay không nhắn tin chúc Tết mấy bạn được rồi.

Monday, January 19, 2009

Em à đừng khóc

Em à,
Đừng khóc!
Ngoài kia, ai cũng đang gồng mình lên diễn.
Vì sợ đánh đổ mất cuộc đời.
Ai cũng nghĩ, cũng tin, cũng sợ
Cuộc đời này có một
Nên vẽ nguệch ngoạc hằng đêm.
Lên mặt. Thứ sáp màu. Triệu triệu năm rồi. Vẫn nhoèn nhoẹt. Không khô.

Em à,
Đừng nghĩ!
Chỉ có tình yêu mới đủ sức kéo em đi.
Những nguời đàn ông. Với trái tim và tinh thần vạm vỡ.
Mỗi sớm mai của họ. Tỉnh giấc. Là cà phê. Là báo. Là lịch hôm nay cụ thể phải làm gì.
Không có em. Không có em.
Ngồi vẩn vơ.
Vui bằng ánh mắt.
Khóc cũng bằng ánh mắt.
Đem cả không gian phủ bởi một bóng hình?!

Em à,
Đừng nhớ!
Những lời ngọt ngào. Những điều có cánh.
Những cái nắm tay hay vội vã liều mình.
Đem cả ước mơ đặt vào tim ai đấy.
Chuyện thủy chung có dăm ba kiểu.
Nhưng chẳng kiểu nào đủ để gọi "thủy chung".

Em à,
Đừng tin!
Em có thể làm nên điều vĩnh viễn.
Chuyện ba năm. Chuyện một giờ. Chuyện khoảnh khắc.
Hạnh phúc chỉ ở đấy thôi là đủ.
Nhé em!
Em à,
Đừng nghe!
Những chuyện dở dang.
Mà ta đang kể....

9.7.08
Phan Ý Yên

Monday, December 29, 2008

2008 round-ups

[ 29.12.2008 ]

Gần đây việc blogging bị lãng quên mất rồi. Một là do mình đang được nghỉ học. Mà nghỉ học thì không có gì làm ngoài đi chơi. Mà không có gì làm thì không có động lực ngồi vào việc –> do quá lười. Cái này không phải là mới khám phá ra nhưng vẫn muốn nhắc lại. Đó là chỉ có khi nào mà công việc ngập đầu ngập cổ thì mình mới muốn tranh thủ ngồi blog hay vẽ vời Photoshop, còn những lúc quá rảnh rỗi như thế này thì chỉ muốn ngủ và nghỉ :D. Thua chính cả mình luôn. Hai là đang theo trào lưu micro-blogging bằng twitter.

As the year 2008 draws to an end, I think there are lots of things to blog. In general, this year is quite a pleased year. Last year, I gave myseft twelve goals to approach. And happily, I’ve achieve over half of them. Those goals are here:

  • Tháng 1: Lấy 100đ phần Java (khó đây :-ss).
  • Tháng 2: Design lại blog \:D/.
  • Tháng 3: Lên hạng 20+ trong lớp :-s.
  • Tháng 4: Sẽ có bằng Diploma of Information Systems Management.
  • Tháng 5: Lên hạng 15+ trong lớp.
  • Tháng 6: Thi tốt nghiệp đàng hoàng /:).
  • Tháng 7: Thi vào ĐH BK khoa CNTT 8-}.
  • Tháng 8: làm sinh nhật thứ 18 thật bự <:-P.
  • Tháng 9: thi bằng lái xe >:).
  • Tháng 10: Quay lại học năm 2 của Aptech
  • Tháng 11: Luyện AV :->
  • Tháng 12: Kiếm bạn gái =))

Jan75%: ya, I did my 4 tests well. However, it wasn’t perfect because of one 90pts-test together with three 100’s. But I think I was satisfied with that.

Feb80%: I re-designed this blog on Feb. Exactly in the Tet holidays. I’d had tons of designs in my head before, but the user inteface you’re seeing here is the final I released. Quite clean, quite readable and simple. Do you think so? But I promise some changes next year.

Mar100%: Yeah, 100% because I was ranked 16th in that mid-term “score board”. I knew that wasn’t real, just the final result is true. But that result may reflect my attempt at studying.

Apr100%: Sure, because I’m sitting nearby my Diploma of Information Systems Management. I tried a lot that time. I had final test at highschool at the same time with my final project at Aptech (double final). I wanted to determine how much I can do. In both of them, I did well with my best tries.

May0%: Obviously, I fell to 30th in rank because of Litterature subject. Haha, maybe my style of writting went too fast for my Litterature teachers to catch up :)). In other word, they cannot understand what I wanted them to understand. So, I got bad marks. But no problems, that is how life goes.

Jun67%: Except Litt. and History, I think I did the best. With the score was Math: 10, Physics: 9.5, Bio: 9.5, English: 9.5, History: 6 and Litterature: 5.5. I got a somewhat high total score but still was ranked “Average Graduation”. The result took me to a situation that I’ve got 3 kinds of graduation: one excellent, one good and one average. :D I’m special, aren’t I?

Half of the year passed, the other half was waiting for me.

Gman of 2008

Jul101%: :D I passed this entry exam and I was satisfied all the requirements but finally I’m not a BKer :D. I’m now an Ef Pee Ter. FPT university gave me a unexpecting birthday gift lately in August. That was a “ticket” to get the scholarship. And the chance was taken, I was chosen :D. It wasn’t a full scholarship but I will have to pay about $550 for all of my courses here in FPT (I’m not get the highest scholarship but the unique one, like.no.others). Too cheap, at least, cheaper than in University of technology which had been my dream (but no longer).

Aug 70%: My 18th birthday party wasn’t big (as my imagination). That day was a rainy day (or a stormy day?) but I still feIt warm. However, I realized that I’m just a normal person, not so special as I expected. But I still alive, sometime, being normal is better.

Sep0%: Too bad, too lazy to just go to the office to register (too many “to”). No comment available. This month, I started my University life.

Oct50%: I think I should change that goal. Because I don’t need to rejoin Aptech for 3rd and 4th semesters. I chose another line to go, not the web applications so Aptech isn’t quite helpful.

Nov90%: English training. It’s pretty good. I’ve learned lots of things from FPT University’s English Course (actually, it’s Summit course from Longman). I got 3rd rank in my class. And my class is the best class with highest average score of the whole University. Is it content?

Dec - -1%: I think I dont have any luck in the front, the love front :)). Damn, sometime I think I can get close to my “object”. But the reality is not. Terribly sad (within 5 seconds).

So, to sum up, I have 61% success of the year. That’s why I told you 2008 is pleased, content and satisfied. This year I learn one thing:

We survive because we’re different. No difference, no survival.

That is something for the ending year. I haven’t had any plan for the next year yet. Just wait and see in next post. See ya. Happy new year.

P/S:

Năm nay có thêm cái tên mới là Glô tức Gman – master of Lô :)) (cái tên nói lên tất cả)

Saturday, December 20, 2008

Mùa lễ

[ 20.12.2008 ]

Long time no see. Thực ra dạo này ko phải là ko có gì để viết, nhiều thứ muốn viết lắm nhưng mà con mắt của mình nó phản đối, không cho mình viết.

Con mắt? Nó bị gì? Chuyện cũng nhỏ thôi, nhỏ bằng một hạt bụi, một hạt bụi khốn nạn nào đó đã vô tình hay cố ý bay vào con mắt bên phải của mình, con mắt trước giờ vẫn rất tốt. Rồi nó ở đó, lỳ như trâu, không chịu tự ra. Mà mình cũng ko nhận ra sự có mặt của nó cho nên cũng không giúp nó ra. Kết quả nó sau 1 tuần nghỉ mát trong lòng đen mắt mình, nó đc chịu ra với sự giúp đỡ tận tình của cô y tá. Cô ấy đè mình ra, :-s :-s, nhỏ một loại dung dịch lạ lùng, chưa bao giờ mình đc biết tới vào mắt. Sau đó, bằng biện pháp vũ lục nhưng không thành, cô ta dùng công nghệ hiện đại (là một cái dụng cụ gì đó) giữ cho mí mắt mình không thể đóng lại đc. Rồi từ từ, dùng một thanh kim loại (chắc vậy) khều khều, chà chà vào ngay cái lòng đen của mình để gỡ hạt cát khốn nạn nói trên ra. Vậy là, cát bụi lại trở về với cái bụi….

Nhưng câu truyện về hạt bụi chưa dừng lại ở đó. Vào cái ngày hạt cát ấy ra đi trong mắt tôi =)) nó đã kịp để lại một dấu ấn riêng, rất đặc biệt. Cái mà bác sĩ bệnh viện mắt gọi là loét giác mạc. Vâng thưa quý vị và các bạn, mọi người đừng ngạc nhiên, bệnh này nghe tên thì trầm kha lắm, nhưng thực ra, một đống la lệt người bị bệnh này. Bệnh này càng không phải nan y khó chữa gì. Chỉ có điều nó tốn thời gian và tiền bạc một chút. Cứ một tuần phải lên tái khám một lần cho đến khi nào khỏi hẳn thì thôi. Còn thuốc thì ôi thôi. Có ngày mình phải nhỏ tới 23 lần 4 loại thuốc khác nhau vào một con mắt ?!?! chả hiểu nó còn là con mắt nữa hay không.

Những ngày đầu thật là khó khăn, không bị được đi học, nghỉ cả võ, cả ngày chỉ biết nằm một chỗ. No TV, no internet, chỉ có một cái blackberry cầm cự cho qua ngày lại tháng (cho nên giờ hết tiền đt luôn rồi). Những ngày sau với sự giúp đỡ của thằng ĐaoNi, mình cũng đã đến lớp để… ngủ. Quả thật là không th

ể nhìn rõ đc gì, vào lớp không ngủ thì cũng nhắm mắt để đó, cho nên thôi ngủ luôn. Rồi cũng tới ngày nó đỡ đỡ, liều mình lái xe, đơn thương độc mã tới trường… và sau đó là cafe sách. Nói chung, con mắt đã đỡ nhưng hiện tại mình đang bị “sụp mí” mắt to mắt nhỏ, con bay con đậu… hạn chế chụp hình :D

Tiện đường nói qua về cafe sách. Dạo này noel tới nơi rồi, đâu đâu cũng đèn hoa lung linh lộng lẫy, càfê sách cũng không ngoại lệ. Buổi tới khoảng 7g iờ mà vào đó thì tuyệt vời, yên tĩnh, mát mẻ, có wifi, nhìn ra ngoài cửa kính thấy mấy dây đèn màu vàng rủ xuống đẹp kinh khủng. Đã lắm. Đường Nguyễn Văn Cừ khúc trước cửa LHP giờ cũng đẹp vô cùng. Được vậy cũng nhờ vào buổi khai trương đúng lúc của Saigon Happiness Square (một tụ điểm ăn chơi mới). FPT University mấy hôm nay cũng được trang trí lộng lãy, cửa trường có dán hình cây thông bự. Bên trong trường cũng xanh đỏ bởi những gói quà cho làng trẻ SOS để tại phòng CTSV. Không chỉ những điểm nóng đó, mà cả ngoài đường gần khu mình ở củng sôi nổi không kém. Đường phố dọc ngang với đèn, hang đá family-made hoặc khu-phố-made thu hút bà con dừng lại chụp ảnh hay chỉ đơn giản là đứng nhìn… Đó là một phần nhỏ không khí cận noel ở HCMc mà mình được chứng kiến (giá mà mắt không bị gì là còn nhiều điều để nói hơn).

Noel năm nay sẽ vui hơn những năm trước, một phần là vì không còn phải lo toan bài vở. Năm ngoái đi chơi noel mà trong lòng còn nỗi đau của Mùa Lạc. Vào đại học, thi cử sớm sủa cộng thêm 2 tuần được nghỉ ở nhà đúng mùa ăn chơi thật thoải mái. Hai tuần này cũng được dùng để điều trị con mắt quái gở cũng mình. Tiện cả nhiều đường. Tối 24 như mọi năm lại tiếp tục những chuyến đi bộ dọc các con phố không biết mệt cùng Amotizen. Buồn cái tuần sau nữa là thằng Dóe nó đi rồi, vậy là lại một 5,6-năm nữa. Chả biết lúc nó về, mọi thứ đã như thế nào nữa, MAD còn đi chơi với nhau nữa hay ko?

Mùa lễ

[ 20.12.2008 ]

Long time no see. Thực ra dạo này ko phải là ko có gì để viết, nhiều thứ muốn viết lắm nhưng mà con mắt của mình nó phản đối, không cho mình viết.

Con mắt? Nó bị gì? Chuyện cũng nhỏ thôi, nhỏ bằng một hạt bụi, một hạt bụi khốn nạn nào đó đã vô tình hay cố ý bay vào con mắt bên phải của mình, con mắt trước giờ vẫn rất tốt. Rồi nó ở đó, lỳ như trâu, không chịu tự ra. Mà mình cũng ko nhận ra sự có mặt của nó cho nên cũng không giúp nó ra. Kết quả nó sau 1 tuần nghỉ mát trong lòng đen mắt mình, nó đc chịu ra với sự giúp đỡ tận tình của cô y tá. Cô ấy đè mình ra, :-s :-s, nhỏ một loại dung dịch lạ lùng, chưa bao giờ mình đc biết tới vào mắt. Sau đó, bằng biện pháp vũ lục nhưng không thành, cô ta dùng công nghệ hiện đại (là một cái dụng cụ gì đó) giữ cho mí mắt mình không thể đóng lại đc. Rồi từ từ, dùng một thanh kim loại (chắc vậy) khều khều, chà chà vào ngay cái lòng đen của mình để gỡ hạt cát khốn nạn nói trên ra. Vậy là, cát bụi lại trở về với cái bụi….

Nhưng câu truyện về hạt bụi chưa dừng lại ở đó. Vào cái ngày hạt cát ấy ra đi trong mắt tôi =)) nó đã kịp để lại một dấu ấn riêng, rất đặc biệt. Cái mà bác sĩ bệnh viện mắt gọi là loét giác mạc. Vâng thưa quý vị và các bạn, mọi người đừng ngạc nhiên, bệnh này nghe tên thì trầm kha lắm, nhưng thực ra, một đống la lệt người bị bệnh này. Bệnh này càng không phải nan y khó chữa gì. Chỉ có điều nó tốn thời gian và tiền bạc một chút. Cứ một tuần phải lên tái khám một lần cho đến khi nào khỏi hẳn thì thôi. Còn thuốc thì ôi thôi. Có ngày mình phải nhỏ tới 23 lần 4 loại thuốc khác nhau vào một con mắt ?!?! chả hiểu nó còn là con mắt nữa hay không.

Những ngày đầu thật là khó khăn, không bị được đi học, nghỉ cả võ, cả ngày chỉ biết nằm một chỗ. No TV, no internet, chỉ có một cái blackberry cầm cự cho qua ngày lại tháng (cho nên giờ hết tiền đt luôn rồi). Những ngày sau với sự giúp đỡ của thằng ĐaoNi, mình cũng đã đến lớp để… ngủ. Quả thật là không th

ể nhìn rõ đc gì, vào lớp không ngủ thì cũng nhắm mắt để đó, cho nên thôi ngủ luôn. Rồi cũng tới ngày nó đỡ đỡ, liều mình lái xe, đơn thương độc mã tới trường… và sau đó là cafe sách. Nói chung, con mắt đã đỡ nhưng hiện tại mình đang bị “sụp mí” mắt to mắt nhỏ, con bay con đậu… hạn chế chụp hình :D

Tiện đường nói qua về cafe sách. Dạo này noel tới nơi rồi, đâu đâu cũng đèn hoa lung linh lộng lẫy, càfê sách cũng không ngoại lệ. Buổi tới khoảng 7g iờ mà vào đó thì tuyệt vời, yên tĩnh, mát mẻ, có wifi, nhìn ra ngoài cửa kính thấy mấy dây đèn màu vàng rủ xuống đẹp kinh khủng. Đã lắm. Đường Nguyễn Văn Cừ khúc trước cửa LHP giờ cũng đẹp vô cùng. Được vậy cũng nhờ vào buổi khai trương đúng lúc của Saigon Happiness Square (một tụ điểm ăn chơi mới). FPT University mấy hôm nay cũng được trang trí lộng lãy, cửa trường có dán hình cây thông bự. Bên trong trường cũng xanh đỏ bởi những gói quà cho làng trẻ SOS để tại phòng CTSV. Không chỉ những điểm nóng đó, mà cả ngoài đường gần khu mình ở củng sôi nổi không kém. Đường phố dọc ngang với đèn, hang đá family-made hoặc khu-phố-made thu hút bà con dừng lại chụp ảnh hay chỉ đơn giản là đứng nhìn… Đó là một phần nhỏ không khí cận noel ở HCMc mà mình được chứng kiến (giá mà mắt không bị gì là còn nhiều điều để nói hơn).

Noel năm nay sẽ vui hơn những năm trước, một phần là vì không còn phải lo toan bài vở. Năm ngoái đi chơi noel mà trong lòng còn nỗi đau của Mùa Lạc. Vào đại học, thi cử sớm sủa cộng thêm 2 tuần được nghỉ ở nhà đúng mùa ăn chơi thật thoải mái. Hai tuần này cũng được dùng để điều trị con mắt quái gở cũng mình. Tiện cả nhiều đường. Tối 24 như mọi năm lại tiếp tục những chuyến đi bộ dọc các con phố không biết mệt cùng Amotizen. Buồn cái tuần sau nữa là thằng Dóe nó đi rồi, vậy là lại một 5,6-năm nữa. Chả biết lúc nó về, mọi thứ đã như thế nào nữa, MAD còn đi chơi với nhau nữa hay ko?

Thursday, November 20, 2008

Đã nửa năm

[ 20.11.2008 ]



Đêm hôm đó, 19-5 (sinh nhật Bác Hồ), nguyên một đám A1, 11:30, chưa rời hỏi trường.
Đêm hôm đó, trường vắng, tối, lạnh, nguyên một đám A1, từ từ ra khỏi trường.
Đêm hôm đó, 12:00 đêm, đường vắng, nguyên một đám A1, phóng xe ngoài đường.
Đêm hôm đó, đã nửa năm rồi.

Sáng nay về trường, 20-11, đúng là có cảm giác khác rồi. Không nôn nóng tới 8:30, không nôn nóng tới lúc Hà Anh Tuấn hay Tóc Tiên hay ai ai đó hát xong bài hát cuối cùng, để chạy về nhà ngủ, hay đi đâu đó chơi bời.
Sáng nay, vào trường trễ, áo dài và quần tay đều đi ra hết cả, mấy cái áo xanh lá cây đi ngược dòng, bước vào trong sân, nhìn quanh, thấy quen không?... cũng thầy Huyết, cũng cô Hà, cô Hiền, cô Hoa đó... nhưng không còn dạy mình nữa. Đúng là mọi thứ đã hết, từ cái đêm hôm đó.

Hết, là hết đời học sinh thôi, chứ Amotizen nào kết thúc được. Hôm nay đông vui lắm, áo xanh nhiều. Ở trường ra còn đi chơi mấy show tới tối. Tại trời mưa quá với lại bị mẹ hốt về nên đành đứt bóng lúc 6 giờ tối. Haizz, thế là đã bắt đầu biết cúp học ở FPT, thế là đã nhúng chàm, gì chứ cúp học khó cai lắm à :((

Bonus:

Đã nửa năm

[ 20.11.2008 ]



Đêm hôm đó, 19-5 (sinh nhật Bác Hồ), nguyên một đám A1, 11:30, chưa rời hỏi trường.
Đêm hôm đó, trường vắng, tối, lạnh, nguyên một đám A1, từ từ ra khỏi trường.
Đêm hôm đó, 12:00 đêm, đường vắng, nguyên một đám A1, phóng xe ngoài đường.
Đêm hôm đó, đã nửa năm rồi.

Sáng nay về trường, 20-11, đúng là có cảm giác khác rồi. Không nôn nóng tới 8:30, không nôn nóng tới lúc Hà Anh Tuấn hay Tóc Tiên hay ai ai đó hát xong bài hát cuối cùng, để chạy về nhà ngủ, hay đi đâu đó chơi bời.
Sáng nay, vào trường trễ, áo dài và quần tay đều đi ra hết cả, mấy cái áo xanh lá cây đi ngược dòng, bước vào trong sân, nhìn quanh, thấy quen không?... cũng thầy Huyết, cũng cô Hà, cô Hiền, cô Hoa đó... nhưng không còn dạy mình nữa. Đúng là mọi thứ đã hết, từ cái đêm hôm đó.

Hết, là hết đời học sinh thôi, chứ Amotizen nào kết thúc được. Hôm nay đông vui lắm, áo xanh nhiều. Ở trường ra còn đi chơi mấy show tới tối. Tại trời mưa quá với lại bị mẹ hốt về nên đành đứt bóng lúc 6 giờ tối. Haizz, thế là đã bắt đầu biết cúp học ở FPT, thế là đã nhúng chàm, gì chứ cúp học khó cai lắm à :((

Bonus:

Tuesday, November 4, 2008

Self-dialogue



It's very late and I'm still awake. Having nothing to do in the dark night, I imagine talking to myself.
MeOne: It's boring tonight, you think so?
MeTwo: Really? I don't think so, tonight we play game with friends. It's interesting, isn't it?
MeOne: Yah, kinda interesting. But I can't stop thinking.
MeTwo: Think? What did you think about all the day?
MeOne: About a girl...
MeTwo: Girl? haha, your girlfriend or your girl-in-dream?
MeOne: No, none of them, just a girl.
MeTwo: No! No guy on earth spends time just thinking about a girl who isnt his girlfriend.
MeOne: But me.
MeTwo: Ok, ok, I can't help laughing. But what did you think about her?
MeOne: A lot of things. She has just stopped talking to me because of thinking I'm not trusted.
MeTwo: Really? You're not trusted, what the heck you'd done making her think like that?
MeOne: Uhm, firstly, she thought that I had told Mr. HerTheThird the secret she told me these days. But I didn't.
MeTwo: Are you sure you didn't?
MeOne: I didn't tell him anything she told me these days, except that she wanna be friend with him again. And I knew he'd known it yet.
MeTwo: Keep going
MeOne: You know, they are both my friends, they've been having a problem. And I just wanna help them out of this. I came to talk the Mr. Her3rd what I'd known. It's normal, we are friends so I can talk about what I know and what I think. Do you agree?
MeTwo: Without telling what she wanted you to keep secret, it's totally ok.
MeOne: Ya, I did keep them secret. I just told what she didn't tell me, what I had just explored by myself. And when I was not sure about what I said, I always told "I think", "maybe", "I guess",etc. So THERE WAS NOT A WORD ABOUT HER SECRETS NOR A LIE.
MeTwo: Calm down friend. Why didn't you tell her that?
MeOne: Shit! She was as stubborn as a mule. She said she couldn't trust me any more.
MeTwo: This is a difficult situation, friend.
MeOne: I know. She also told that I'd made the relationship between her and Mr.Her3rd worse.
MeTwo: Arrg, what a girl!
MeOne: In my opinion, when a boy and a girl stepped further than friend stage, they are hard to comeback the stage. You think so? And both of them need time to calm themselves to be normal. I experienced that.
MeTwo: Yes, It's true.
MeOne: But it's not true with her. She just want to keep all friends by her side without thinking what they think. It's look like keeping them as satellites more than as friends. And such a girl like her cannot recognize this. Why don't release them for a while, and time will bring them back? Why must be so selfish?
MeTwo: hmm,... ok. I think, with such that girl, you just ignore what she says, don't pay attention to her life any more. Without you she may feel more comfortable. So stop thinking and continue living you own life. Ok?
MeOne: I used to think like you. But you know something? She really means to me. And I cannot leave her losing herself day by day. I really want she can go back 2 years - her most beautiful part of life, back to the real her, the girl I've known. She's changed dramatically for 1 year. At that time, she had a pure love, a pure relationship with pure friends. But right now, she even has no correct definition about friendship. Her so-called friends are just for short time. And with no doubt she cannot differentiate clearly what is sexual emotion between two genders and what is love.
MeTwo: arr, you seem know her so well.
MeOne: Not really. Don't talk to her about that, she is a really really really weak girl, physically and mentally. Hiding behind her strong apperance is the weak soul. She is easy to cry, to be stress... Sometimes, she tried to kill herself. This can lead to one of her bad attitute - easily misplace her heart.
MeTwo: Really? Your friend is soooo complicated. I cannot understand her. But I can see that she is in a high dangerous situation. She absolutely need help. Try to change her, bring the real her back.
MeOne: You think I didn't try doing this? I tried. But her arrogance and pessimism are 2 hardest obstacle to crossover. When I tried telling her that is not the way, she often said I was overconfident and I always thought I was the best.
MeTwo: No, I can confirm that you are not like what that girl said. She just doesn't understand you. Sometimes, you show up that you think you are the best. But it's needed. Would you try to do somthing that you think you cant do?
MeOne: Never... arr she asked me not to say "never" but she often say "always" :)), it's funny.
MeTwo: yeah, you are just an optimist. You never, arr, never say never. You rarely blame someone that he/she is very bad intendingly.
MeOne: yes, I just want everyone think they are the best too. Why everyone can be all the best? 
MeTwo: Yes, it's innovative, and people in the world shouldn't be too pessimistic.
MeOne: I just have no idea how to let her know all that things. By now I have no way to help her because she stop contact me in every way. Tonight we had an appointment in my home but she didn't come without any notice. So what can I do?
MeTwo: I don't know what we can do, too. Just wishing she could understand. It's really late, you should sleep now, tomorrow we have a test.
MeOne: Ok, I will try our best. One more funny thing, hardly when we plan to go to cinema, we fight :)).
MeOne talk to himself:
Someone hates that he tries but failed.
I hate not to try but win

Self-dialogue



It's very late and I'm still awake. Having nothing to do in the dark night, I imagine talking to myself.
MeOne: It's boring tonight, you think so?
MeTwo: Really? I don't think so, tonight we play game with friends. It's interesting, isn't it?
MeOne: Yah, kinda interesting. But I can't stop thinking.
MeTwo: Think? What did you think about all the day?
MeOne: About a girl...
MeTwo: Girl? haha, your girlfriend or your girl-in-dream?
MeOne: No, none of them, just a girl.
MeTwo: No! No guy on earth spends time just thinking about a girl who isnt his girlfriend.
MeOne: But me.
MeTwo: Ok, ok, I can't help laughing. But what did you think about her?
MeOne: A lot of things. She has just stopped talking to me because of thinking I'm not trusted.
MeTwo: Really? You're not trusted, what the heck you'd done making her think like that?
MeOne: Uhm, firstly, she thought that I had told Mr. HerTheThird the secret she told me these days. But I didn't.
MeTwo: Are you sure you didn't?
MeOne: I didn't tell him anything she told me these days, except that she wanna be friend with him again. And I knew he'd known it yet.
MeTwo: Keep going
MeOne: You know, they are both my friends, they've been having a problem. And I just wanna help them out of this. I came to talk the Mr. Her3rd what I'd known. It's normal, we are friends so I can talk about what I know and what I think. Do you agree?
MeTwo: Without telling what she wanted you to keep secret, it's totally ok.
MeOne: Ya, I did keep them secret. I just told what she didn't tell me, what I had just explored by myself. And when I was not sure about what I said, I always told "I think", "maybe", "I guess",etc. So THERE WAS NOT A WORD ABOUT HER SECRETS NOR A LIE.
MeTwo: Calm down friend. Why didn't you tell her that?
MeOne: Shit! She was as stubborn as a mule. She said she couldn't trust me any more.
MeTwo: This is a difficult situation, friend.
MeOne: I know. She also told that I'd made the relationship between her and Mr.Her3rd worse.
MeTwo: Arrg, what a girl!
MeOne: In my opinion, when a boy and a girl stepped further than friend stage, they are hard to comeback the stage. You think so? And both of them need time to calm themselves to be normal. I experienced that.
MeTwo: Yes, It's true.
MeOne: But it's not true with her. She just want to keep all friends by her side without thinking what they think. It's look like keeping them as satellites more than as friends. And such a girl like her cannot recognize this. Why don't release them for a while, and time will bring them back? Why must be so selfish?
MeTwo: hmm,... ok. I think, with such that girl, you just ignore what she says, don't pay attention to her life any more. Without you she may feel more comfortable. So stop thinking and continue living you own life. Ok?
MeOne: I used to think like you. But you know something? She really means to me. And I cannot leave her losing herself day by day. I really want she can go back 2 years - her most beautiful part of life, back to the real her, the girl I've known. She's changed dramatically for 1 year. At that time, she had a pure love, a pure relationship with pure friends. But right now, she even has no correct definition about friendship. Her so-called friends are just for short time. And with no doubt she cannot differentiate clearly what is sexual emotion between two genders and what is love.
MeTwo: arr, you seem know her so well.
MeOne: Not really. Don't talk to her about that, she is a really really really weak girl, physically and mentally. Hiding behind her strong apperance is the weak soul. She is easy to cry, to be stress... Sometimes, she tried to kill herself. This can lead to one of her bad attitute - easily misplace her heart.
MeTwo: Really? Your friend is soooo complicated. I cannot understand her. But I can see that she is in a high dangerous situation. She absolutely need help. Try to change her, bring the real her back.
MeOne: You think I didn't try doing this? I tried. But her arrogance and pessimism are 2 hardest obstacle to crossover. When I tried telling her that is not the way, she often said I was overconfident and I always thought I was the best.
MeTwo: No, I can confirm that you are not like what that girl said. She just doesn't understand you. Sometimes, you show up that you think you are the best. But it's needed. Would you try to do somthing that you think you cant do?
MeOne: Never... arr she asked me not to say "never" but she often say "always" :)), it's funny.
MeTwo: yeah, you are just an optimist. You never, arr, never say never. You rarely blame someone that he/she is very bad intendingly.
MeOne: yes, I just want everyone think they are the best too. Why everyone can be all the best? 
MeTwo: Yes, it's innovative, and people in the world shouldn't be too pessimistic.
MeOne: I just have no idea how to let her know all that things. By now I have no way to help her because she stop contact me in every way. Tonight we had an appointment in my home but she didn't come without any notice. So what can I do?
MeTwo: I don't know what we can do, too. Just wishing she could understand. It's really late, you should sleep now, tomorrow we have a test.
MeOne: Ok, I will try our best. One more funny thing, hardly when we plan to go to cinema, we fight :)).
MeOne talk to himself:
Someone hates that he tries but failed.
I hate not to try but win

Saturday, October 18, 2008

FU - Rèn luyện tập trung

Nhất nhật tại tù, thiên thu tại ngoại

Đã 26 cái thiên thu rồi chưa viết blog. Hôm nay xin tường thuật lại 26 ngàn năm làm tù nhân chính trị của mình tại trường giáo dục quốc phòng QK7. Trước hết phải kể đến những cái thường nhật nhất như:

Cái Ăn:

Cái ăn trong trại thật là chấm chấm chấm. Một ngày ăn chính 3 lần, sáng trưa chiều. Cứ sáng sớm, sau khi tập thể dục xong thì mỗi tiểu đội sẽ nháo nhác đi tìm thằng tiểu đội trưởng để lấy phiếu ăn sáng. Phiếu ăn sáng chỉ đơn giản là một mảnh giấy bé tẹo, bé ngang ngửa cái hình thẻ 3x4, trên đó ghi bằng bút bi một trong 4 món: mì gói, banh canh, hủ tíu và phở. Tuy vậy nó vô cùng giá trị, đứa nào khôn khéo thì lấy đc hơn 1 cái nếu có thằng nào trong tiểu đội ko đi ăn. Cầm phiếu ăn trên tay, xách theo đôi đũa (ai nhí nhố xách theo cả cái muỗng cũng ko hơn bao nhiêu mà lại còn phải rửa thêm cái muỗng đó) tiến về phía nhà ăn và xếp hàng. Sau nhiều nỗ lực xếp hàng, bạn sẽ đc trao một cái tô bé tẻo teo, đầy nước, rau và... vô cùng ít cái. Cái tô đó ăn lâu lắm là 3 phút, và no lâu lắm là 30 phút... không hơn. Đó là một bữa sáng.

Đi đều... Bước... 1,2,1,2,1,2

Đến trưa, khi nghe bác Sĩ hay Cường Đôla thổi còi, thì cả bầy kéo ra từ mọi ngóc ngách, từ ngoài sân, tới trong phòng và thậm chí trong nhà vệ sinh. Ai cũng cầm theo tô, muỗng và đũa ra đứng xếp hàng, vừa đi vừa gõ 3 cái thứ ấy vào nhau kêu leng keng như bọn chết đói xin ăn hay như thằng đạp xe bán hủ tíu gõ. Đó là mấy ngày đầu thôi, mấy ngày sau rồi thì bớt nghe tiếng leng keng, một phần do bị chửi nhiều quá, một phần do chúng nó chán ăn trong trung tâm, bỏ ra ngoài ăn cho nó no. Đặc biệt là vào những ngày ăn cá mỡ thì quán cơm gà gần trường lại nhộn nhịp hẳn lên...

Bữa chiều cũng thế.

Bài học rút ra:

Nên mang theo mấy cái tô, dĩa bằng giấy nhựa, loại xài một lần ấy, ăn xong thì bỏ, đỡ mất công làm mất hay ít nhất đỡ phải rửa chén.

Các lý do khiến bạn không nên rửa chén: mất thời gian, rửa không sạch, không có nước rửa chén, mà có thì cũng bị đứa khác xin đểu... Mà chẳng may phải rửa thì tốt nhất là không mang nước rửa chén theo, vì thể nào cũng có đứa khác mang để mình... xin đểu. Còn nếu lỡ mang theo thì nên về phòng, rót một tí vào đồ rửa chén rồi cất đi, đem ra thế nào cũng hết.

Các bữa ăn trưa và chiều thì có lượng hơn bữa sáng, nhưng chất thì cũng kẻ tám lạng, người nửa cân (ngày xưa 1 cân là 16 lạng). Mình ăn cũng tích cực lắm, bới cơm liên tục, ăn gấp đôi gấp ba ở nhà, vì nếu ko ăn thì nguy cơ gục trên bục giảng là rất cao, nhiều bạn nữ đã như vậy.

Ngoài các bữa chính như vậy, sinh viên còn tự tạo ra các bữa phụ, vào các giờ chuyển tiết, các lúc rảnh rỗi buổi chiều, tối và các bữa mì gói tập thể lúc nửa đêm (cái này thì yêu cầu có bình đun nước nóng, nếu không thì chịu khó nịnh mấy chị ở canteen để mấy chị rót tí nước sôi cho mà nấu mì). Cũng nhờ các bữa phụ này mà chỉ vài chục bạn phải lên quân y thôi...

Mém quên cái uống, trong này nóng bức khó chịu cho nên sinh viên uống nước như trâu. Mà nước thì không có sẵn đâu mà uống, muốn uống thì phải vào canteen mua. Tốt nhất là cả phòng cứ thu tiền hết vào rồi chia ra mua từng ngày. Một ngày thì một phòng 36 người có thể uống hết 3 bình nước 12k. Tức là khoảng 1k/1ngày/1người. Cứ thu 25k mỗi người để mua nước là ổn.

Cái ăn đã xong, thì đến cái mặc

Cái Mặc:

Cái mặc thì mình chỉ khuyên các bạn nên đem theo 3 bộ đồ để mặc là đủ, đem nhiều mất công mang vác mà lại mất diện tích để, vì một người chỉ có khoảng 0.4m2 để chất đồ cá nhân thôi. Ngoài ra cần đem theo từ 1-2 cái móc quần áo là đủ. Thực tế thì cũng không cần giặt giũ gì nên mang móc chỉ là đề phòng. Không cần giặt giũ không phải là cứ bộ đó mặc hoài không giặt, mà chẳng qua là sát bên cạnh trường có chỗ tắm giặt tư nhân rồi. Sang bên đó cứ 2k là tắm thoải mái, không phải xếp hàng hay tắm tiên như trong trường (nhiều khi đang tắm trong trường mà cúp nước là lắm chuyện vui lắm đấy nhé. Cẩn thận). Tắm xong có người ta giặt ủi dùm luôn, quá đỡ, không sợ giặt dơ, không phải nơm nớp canh trời mưa để cất quần áo vào và đặc biệt, không sợ thằng khác "hack" áo quần và khăn mặt của mình (nhất là quân phục). Giá chung cho việc giặt ủi là 1k một cái áo hoặc 1 cái quần, "quần em bé" và vớ là free. Tạm tính là 1 ngày tắm 1 lần, giặt 1 bộ thường phục, 1 bộ quân phục thì 1 ngày hết 6k, 25 ngày hết 150k.

Ngoài ra mũ nón cũng là một vấn đề. Tuyệt đối hy sinh thân mình để bảo vệ cái mũ tai bèo được phát. Cái này cực kỳ dễ mất, dễ để quên trong phòng học, ở thao trường, ở canteen và ở quán net, và hơn hết, cực kỳ dễ bị hack.

Bài học:

Dù được dặn là không được ghi vẽ lên mũ nón nhưng bạn cứ thẳng tay mà ghi tên, ký hiệu lên mũ, càng dễ thấy càng tốt, để cho bọn hacker không dám tự tiện lấy.

Còn vấn đề về giầy dép thì thế này. Chỉ nên đem theo 1 đôi giầy thường thường và một đôi dép độc độc. Lý do, giầy thì ít thấy nó hack của nhau, chỉ có cái là đi liên tục trong 26 ngày liền, không có lúc nào mà giặt, phơi cho nên dễ đứt bóng lắm, mang giầy cúi bắp theo có gì xài xong bỏ luôn. Còn dép thì cần đôi độc độc để có bị hack cũng dễ tìm lại, mà dép thì dễ bị hack lắm, cứ buông dép ra là có thể mất ngay lập tức (kinh nghiệm bản thân 3 lần mất dép và 3 lần tìm lại được). Nói chung cái gì cũng có thể bị hack cả. Cho nên khi mất đồ thì tiên trách kỷ hậu trách nhân nhé.

Lê Thắng

Cái Ngủ:

Ngủ mà cũng có vấn đề à? Có lắm đấy, thứ nhất, ngủ trong cái trung tâm mà trước sau đều là đồng cỏ thì tốt nhất là mắc mùng vào đi, không thì mỗi đêm ráng mua 2 bịch soffell mà bôi khắp người (2 bịch x 25 đêm x 2k = 100k đấy, chịu khó mắc mùng thì tiết kiệm đc 100k). Ngủ dậy thì ráng mà gấp mùng mền (gọi chung là nội vụ) cho nó gọn, không cần làm theo đúng hướng dẫn đâu, cứ làm cho nó gọn gàng là được. Xong rồi nhớ canh chừng (dù rất khó) vì nhiều đứa gấp xấu bị tịch thu, chúng nó sẽ đi "mượn" của đứa khác.

 Phòng 54

Theo luật thì phải tắt đèn đi ngủ lúc 9:30. Lúc đầu thì ai cũng nghĩ làm sao ngủ nổi cái giờ đó, nhưng mà cứ thử sau 1 ngày dậy lúc 5 giờ, học 5 tiết chính trị cộng thêm 4 tiết thực hành ở ngoài trời nắng nóng thì đếm 9 giờ hơn đã muốn đi ngủ rồi.

Cái Chơi:

Vào đây thì ngoài mấy cái tối đi học hát hay phải ôn bài thì hầu hết là rảnh (bắt đọc hồi ký làm report nhưng mà mấy ai thèm đọc. Không đọc vẫn làm được như thường). Mà nhàn cư vi bất thiện. Chính vì lẽ đó, các anh em thường giải trí bằng việc đánh bài. Đánh bài ăn tiền là bị cấm, bị bắt là chỉ có đường viết kiểm điểm và đi nhổ cỏ. Cho nên nhiều hình thức đánh bài khác được lưu hành, như đánh bài ghi điểm bao nước, đánh bài quỳ và hấp dẫn nhất là đánh bài quỳ. Ngoài ra còn vài biến thể biến thái khác là đánh bài ăn đập hay đánh bài cười (thằng nào thua phải ngồi... cười).

Sau nhiều ngày nhịn, anh em FU không thể chịu được nữa nên đã trốn về đem laptop lên (lúc này cũng thân thân rồi nên đỡ lo mất laptop) để... chơi game (là chính). Game phổ biến nhất là đá banh fifa, một máy gắn 2 tay cầm vào để 2 thằng đấu với nhau. Phòng 44 kinh doanh dịch vụ này ghê gớm nhất, đá đơn là 2k/ván, đá bảng là 5k. Ai vô địch thì gom một phần đem bao nước anh em trong phòng.

Ngoài ra thì khoản thể thao văn nghệ các bạn khỏi lo. Ở đây 26 ngày bạn sẽ được tham dự rất nhiều hoạt động thể thao văn nghệ. Như 3 môn thể thao, kéo co, bóng đá, bóng sọt. Kéo co với nhau, kéo co với cả bộ đội. Bóng đá thì khỏi nói rồi, các phòng đá với nhau dành giải vô địch. Còn bóng sọt là hoàn toàn mới lại. Nó là kết hợp của khá nhiều môn thể thao như bóng rổ, bóng ném, bóng chuyền, bóng bầu dục. Phòng 54 của mình năm nay dành được 2 giải nhất và giải 3 kéo co (tổng cộng là 1tr9 tiền thưởng).

Kéo co

Văn nghệ còn phong phú hơn. Lâu lâu ông Việt lại xách đàn vào mở show nhạc cho sinh viên. Các bạn còn được "tận hưởng" các show lớn khác như giao lưu với Fsoft, giao lưu với bộ đội rồi văn nghệ chia tay... nói chung là lắm lắm, chỉ sự bạn không đủ sức chơi thôi.

Thông tin liên lạc:

Vào đây thật sự chỉ còn cái điện thoại di động để liên lạc. Điện thoại có thể dùng để gọi, nghe, nhắn tin, chơi game, nghe nhạc. Nhưng cũng có nhiều thằng chỉ dám đem theo mấy cục gạch vào để khỏi sợ mất máy (nhiều khi sim còn giá trị hơn máy). Sóng điện thoại thì cũng tương đối, khoảng 8/10 với Mobi.

Lời khuyên:

Nên dùng Viettel khi đi học quân sự vì FPT sẽ bắt mấy bạn phải vào rừng vài lần. Mà trong khu quân sự ở Tây Ninh hay Củ Chi thì chỉ có Viettel là sống (của quân đội mà).

Nói thế cho vui thôi, chứ một ngày vẫn có 2 thời điểm có thể ra ngoài tiệm net đc. Đó là sau lúc ăn trưa cho đến 1 giờ 15 và sau lúc ăn tối cho ơới 7 giờ. Đa phần ra tiệm net để chơi game, một số làm report, một số update thông tin thời sự. Quán net xung quanh khu quân sự ko thiếu như chỉ có một quán là xài đc (có máy lạnh, có vài máy ko chậm lắm) ở đường Tô Ký, đi từ trường ra khoảng 250m.

Cái học:

Cái này mới là cái chán nhất. Ở trường quân sự QK7, bạn sẽ phải học 12 bài chính trị để thi 2 học phần. Mỗi bài thi là một bài tập làm văn đúng nghĩa với dàn ý là cuốn sách giáo dục quốc phòng. Học phần đầu mình còn ngây thơ, cầm sách học, nhưng tới học phần 2 thì đã khác, tiến bộ hơn. Hai bài ngắn thì chép ý vào tờ giấy, mấy bài còn lại thì lấy điện thoại ra chụp rồi đem vào quay :D.

Cái lý do chính đáng bắt mình phải làm cái hành động không chính đáng đó cơ bản là do độ hấp dẫn của môn chính trị. Cái hay duy nhất của môn này là mỗi một bài có một ông thầy mới vào dạy. Cứ như thể không ông nào chịu nổi cái trường này quá 1 buổi học. Mà cũng có thể thế thật.

Giờ thực hành cũng ko chịu thua người bạn lý thuyết của mình. Thực hành như cái như đi đều quay nghiêng quay ngửa thì không nói làm gì (tại cũng chả có gì mà nói, ông thầy cho chơi không). Chỉ có tập bắn súng là chán. Ngày nào cũng như ngày nào, cứ thay nhau ra nhắm nhắm cái bia mỏi cả mắt. Đã thế nhiều lần còn không có cái chiếu lót bên dưới, tanh banh cái áo. Nhưng mà những giờ tập vất vả cũng đem lại một kết quả tốt. Hehe mình bắn đạn thật được 27/30 lận (trong đó có 1 lần 10, head-shot). Giờ thực hành còn có cái màn chiến thuật tiến công phòng ngự. Tiến công thì có trò ném lựu đạn vào ụ súng và vác bộc phá đánh cốt. Phòng ngự còn nhảm hơn với trò đi hào bắn súng. Nói chung, chỉ có 3 từ để tả lại cái việc học trong này là: tẻ nhạt, tẻ nhạt và tẻ nhạt.

Vào rừng ngủ võng

Mà nói thẳng là trong này tiêu cực lắm, mấy ông thầy còn dặn sinh viên đóng tiền tế nhị trong thi cử để đậu hết. Có đứa vác cây súng chạy đc vài bước thì té mà cũng đậu hết. Biết trước thế này đã không phải tập trung nghe và làm đi làm lại mấy lần mấy động tác đó.

Riêng sinh viên FPT còn bị lao động khổ sai với cái trò viết report. Điếm đi đếm lại thì vào trong trại này phải làm 6 cái report. Report về mấy cuốn hồi ký của nhạc phụ ông chủ tịch và tía của ông phó chủ tịch FPT (nhạc phụ của BìnhTG là đại tướng GiápVN, còn tía của ông TiếnHN là ông Thiếu tướng Hoàng Đan). Ngoài ra còn 3 bài chuyên đề về giáo dục truyền thống với ông Trung tướng Nguyễn Thành Tâm và thiếu tướng Trần Ngọc Thổ, cộng thêm bài extra với ông Ogawa Takeo chủ tịch danh dự của Hitachi Software nữa... thiệt tình hết chịu nổi.

Lời khuyên:

Mấy cuốn hồi ký đó chả cần đọc cũng có thể làm đc hết, cứ phang đại vào, cứ chém gió chém bão ào ào vào. Chỉ có 2-3 người chấm tới 300x6 bài thì quả thật là không thể kỹ lưỡng được đâu.

Mấy vấn đề trên là mấy vấn đề cơ bản nhất bạn phải lo nếu như bạn chót đăng ký học FU. Ngoài ra còn vô khối chuyện lớn bé trong đợt rèn luyện tập trung đầu tiên của FU-HCM nữa, nào là vụ bigshow YếnMH, rồi vụ trộm vào chôm đồ của sinh viên, rồi vụ lên rừng ngủ võng bị muỗn chích, đánh bài ăn tiền, mất bóp, mất điện thoại, xù tiền...

Lời cuối:

Kết luận cuối cùng sau đợt quân sự này là: sv FU-HCM quả là một bộ sưu tập phong phú các loại người. Từ loại abc đến loại xyz, từ người quân tử đến hạng tiểu nhân, kiêu kỳ có, chất phác có, cưa bom có, thật thá có, tích cực có, thụ động có,... vân vân và vân vân. Chỉ mong sao những người mình đang tin tưởng còn có thể tin tưởng đc trong suốt 4 năm ở đây.

Sau đây là toàn bộ hình ảnh mình chụp được trong đợt rèn luyện tập trung lần này

FU - Rèn luyện tập trung

Nhất nhật tại tù, thiên thu tại ngoại

Đã 26 cái thiên thu rồi chưa viết blog. Hôm nay xin tường thuật lại 26 ngàn năm làm tù nhân chính trị của mình tại trường giáo dục quốc phòng QK7. Trước hết phải kể đến những cái thường nhật nhất như:

Cái Ăn:

Cái ăn trong trại thật là chấm chấm chấm. Một ngày ăn chính 3 lần, sáng trưa chiều. Cứ sáng sớm, sau khi tập thể dục xong thì mỗi tiểu đội sẽ nháo nhác đi tìm thằng tiểu đội trưởng để lấy phiếu ăn sáng. Phiếu ăn sáng chỉ đơn giản là một mảnh giấy bé tẹo, bé ngang ngửa cái hình thẻ 3x4, trên đó ghi bằng bút bi một trong 4 món: mì gói, banh canh, hủ tíu và phở. Tuy vậy nó vô cùng giá trị, đứa nào khôn khéo thì lấy đc hơn 1 cái nếu có thằng nào trong tiểu đội ko đi ăn. Cầm phiếu ăn trên tay, xách theo đôi đũa (ai nhí nhố xách theo cả cái muỗng cũng ko hơn bao nhiêu mà lại còn phải rửa thêm cái muỗng đó) tiến về phía nhà ăn và xếp hàng. Sau nhiều nỗ lực xếp hàng, bạn sẽ đc trao một cái tô bé tẻo teo, đầy nước, rau và... vô cùng ít cái. Cái tô đó ăn lâu lắm là 3 phút, và no lâu lắm là 30 phút... không hơn. Đó là một bữa sáng.

Đi đều... Bước... 1,2,1,2,1,2

Đến trưa, khi nghe bác Sĩ hay Cường Đôla thổi còi, thì cả bầy kéo ra từ mọi ngóc ngách, từ ngoài sân, tới trong phòng và thậm chí trong nhà vệ sinh. Ai cũng cầm theo tô, muỗng và đũa ra đứng xếp hàng, vừa đi vừa gõ 3 cái thứ ấy vào nhau kêu leng keng như bọn chết đói xin ăn hay như thằng đạp xe bán hủ tíu gõ. Đó là mấy ngày đầu thôi, mấy ngày sau rồi thì bớt nghe tiếng leng keng, một phần do bị chửi nhiều quá, một phần do chúng nó chán ăn trong trung tâm, bỏ ra ngoài ăn cho nó no. Đặc biệt là vào những ngày ăn cá mỡ thì quán cơm gà gần trường lại nhộn nhịp hẳn lên...

Bữa chiều cũng thế.

Bài học rút ra:

Nên mang theo mấy cái tô, dĩa bằng giấy nhựa, loại xài một lần ấy, ăn xong thì bỏ, đỡ mất công làm mất hay ít nhất đỡ phải rửa chén.

Các lý do khiến bạn không nên rửa chén: mất thời gian, rửa không sạch, không có nước rửa chén, mà có thì cũng bị đứa khác xin đểu... Mà chẳng may phải rửa thì tốt nhất là không mang nước rửa chén theo, vì thể nào cũng có đứa khác mang để mình... xin đểu. Còn nếu lỡ mang theo thì nên về phòng, rót một tí vào đồ rửa chén rồi cất đi, đem ra thế nào cũng hết.

Các bữa ăn trưa và chiều thì có lượng hơn bữa sáng, nhưng chất thì cũng kẻ tám lạng, người nửa cân (ngày xưa 1 cân là 16 lạng). Mình ăn cũng tích cực lắm, bới cơm liên tục, ăn gấp đôi gấp ba ở nhà, vì nếu ko ăn thì nguy cơ gục trên bục giảng là rất cao, nhiều bạn nữ đã như vậy.

Ngoài các bữa chính như vậy, sinh viên còn tự tạo ra các bữa phụ, vào các giờ chuyển tiết, các lúc rảnh rỗi buổi chiều, tối và các bữa mì gói tập thể lúc nửa đêm (cái này thì yêu cầu có bình đun nước nóng, nếu không thì chịu khó nịnh mấy chị ở canteen để mấy chị rót tí nước sôi cho mà nấu mì). Cũng nhờ các bữa phụ này mà chỉ vài chục bạn phải lên quân y thôi...

Mém quên cái uống, trong này nóng bức khó chịu cho nên sinh viên uống nước như trâu. Mà nước thì không có sẵn đâu mà uống, muốn uống thì phải vào canteen mua. Tốt nhất là cả phòng cứ thu tiền hết vào rồi chia ra mua từng ngày. Một ngày thì một phòng 36 người có thể uống hết 3 bình nước 12k. Tức là khoảng 1k/1ngày/1người. Cứ thu 25k mỗi người để mua nước là ổn.

Cái ăn đã xong, thì đến cái mặc

Cái Mặc:

Cái mặc thì mình chỉ khuyên các bạn nên đem theo 3 bộ đồ để mặc là đủ, đem nhiều mất công mang vác mà lại mất diện tích để, vì một người chỉ có khoảng 0.4m2 để chất đồ cá nhân thôi. Ngoài ra cần đem theo từ 1-2 cái móc quần áo là đủ. Thực tế thì cũng không cần giặt giũ gì nên mang móc chỉ là đề phòng. Không cần giặt giũ không phải là cứ bộ đó mặc hoài không giặt, mà chẳng qua là sát bên cạnh trường có chỗ tắm giặt tư nhân rồi. Sang bên đó cứ 2k là tắm thoải mái, không phải xếp hàng hay tắm tiên như trong trường (nhiều khi đang tắm trong trường mà cúp nước là lắm chuyện vui lắm đấy nhé. Cẩn thận). Tắm xong có người ta giặt ủi dùm luôn, quá đỡ, không sợ giặt dơ, không phải nơm nớp canh trời mưa để cất quần áo vào và đặc biệt, không sợ thằng khác "hack" áo quần và khăn mặt của mình (nhất là quân phục). Giá chung cho việc giặt ủi là 1k một cái áo hoặc 1 cái quần, "quần em bé" và vớ là free. Tạm tính là 1 ngày tắm 1 lần, giặt 1 bộ thường phục, 1 bộ quân phục thì 1 ngày hết 6k, 25 ngày hết 150k.

Ngoài ra mũ nón cũng là một vấn đề. Tuyệt đối hy sinh thân mình để bảo vệ cái mũ tai bèo được phát. Cái này cực kỳ dễ mất, dễ để quên trong phòng học, ở thao trường, ở canteen và ở quán net, và hơn hết, cực kỳ dễ bị hack.

Bài học:

Dù được dặn là không được ghi vẽ lên mũ nón nhưng bạn cứ thẳng tay mà ghi tên, ký hiệu lên mũ, càng dễ thấy càng tốt, để cho bọn hacker không dám tự tiện lấy.

Còn vấn đề về giầy dép thì thế này. Chỉ nên đem theo 1 đôi giầy thường thường và một đôi dép độc độc. Lý do, giầy thì ít thấy nó hack của nhau, chỉ có cái là đi liên tục trong 26 ngày liền, không có lúc nào mà giặt, phơi cho nên dễ đứt bóng lắm, mang giầy cúi bắp theo có gì xài xong bỏ luôn. Còn dép thì cần đôi độc độc để có bị hack cũng dễ tìm lại, mà dép thì dễ bị hack lắm, cứ buông dép ra là có thể mất ngay lập tức (kinh nghiệm bản thân 3 lần mất dép và 3 lần tìm lại được). Nói chung cái gì cũng có thể bị hack cả. Cho nên khi mất đồ thì tiên trách kỷ hậu trách nhân nhé.

Lê Thắng

Cái Ngủ:

Ngủ mà cũng có vấn đề à? Có lắm đấy, thứ nhất, ngủ trong cái trung tâm mà trước sau đều là đồng cỏ thì tốt nhất là mắc mùng vào đi, không thì mỗi đêm ráng mua 2 bịch soffell mà bôi khắp người (2 bịch x 25 đêm x 2k = 100k đấy, chịu khó mắc mùng thì tiết kiệm đc 100k). Ngủ dậy thì ráng mà gấp mùng mền (gọi chung là nội vụ) cho nó gọn, không cần làm theo đúng hướng dẫn đâu, cứ làm cho nó gọn gàng là được. Xong rồi nhớ canh chừng (dù rất khó) vì nhiều đứa gấp xấu bị tịch thu, chúng nó sẽ đi "mượn" của đứa khác.

 Phòng 54

Theo luật thì phải tắt đèn đi ngủ lúc 9:30. Lúc đầu thì ai cũng nghĩ làm sao ngủ nổi cái giờ đó, nhưng mà cứ thử sau 1 ngày dậy lúc 5 giờ, học 5 tiết chính trị cộng thêm 4 tiết thực hành ở ngoài trời nắng nóng thì đếm 9 giờ hơn đã muốn đi ngủ rồi.

Cái Chơi:

Vào đây thì ngoài mấy cái tối đi học hát hay phải ôn bài thì hầu hết là rảnh (bắt đọc hồi ký làm report nhưng mà mấy ai thèm đọc. Không đọc vẫn làm được như thường). Mà nhàn cư vi bất thiện. Chính vì lẽ đó, các anh em thường giải trí bằng việc đánh bài. Đánh bài ăn tiền là bị cấm, bị bắt là chỉ có đường viết kiểm điểm và đi nhổ cỏ. Cho nên nhiều hình thức đánh bài khác được lưu hành, như đánh bài ghi điểm bao nước, đánh bài quỳ và hấp dẫn nhất là đánh bài quỳ. Ngoài ra còn vài biến thể biến thái khác là đánh bài ăn đập hay đánh bài cười (thằng nào thua phải ngồi... cười).

Sau nhiều ngày nhịn, anh em FU không thể chịu được nữa nên đã trốn về đem laptop lên (lúc này cũng thân thân rồi nên đỡ lo mất laptop) để... chơi game (là chính). Game phổ biến nhất là đá banh fifa, một máy gắn 2 tay cầm vào để 2 thằng đấu với nhau. Phòng 44 kinh doanh dịch vụ này ghê gớm nhất, đá đơn là 2k/ván, đá bảng là 5k. Ai vô địch thì gom một phần đem bao nước anh em trong phòng.

Ngoài ra thì khoản thể thao văn nghệ các bạn khỏi lo. Ở đây 26 ngày bạn sẽ được tham dự rất nhiều hoạt động thể thao văn nghệ. Như 3 môn thể thao, kéo co, bóng đá, bóng sọt. Kéo co với nhau, kéo co với cả bộ đội. Bóng đá thì khỏi nói rồi, các phòng đá với nhau dành giải vô địch. Còn bóng sọt là hoàn toàn mới lại. Nó là kết hợp của khá nhiều môn thể thao như bóng rổ, bóng ném, bóng chuyền, bóng bầu dục. Phòng 54 của mình năm nay dành được 2 giải nhất và giải 3 kéo co (tổng cộng là 1tr9 tiền thưởng).

Kéo co

Văn nghệ còn phong phú hơn. Lâu lâu ông Việt lại xách đàn vào mở show nhạc cho sinh viên. Các bạn còn được "tận hưởng" các show lớn khác như giao lưu với Fsoft, giao lưu với bộ đội rồi văn nghệ chia tay... nói chung là lắm lắm, chỉ sự bạn không đủ sức chơi thôi.

Thông tin liên lạc:

Vào đây thật sự chỉ còn cái điện thoại di động để liên lạc. Điện thoại có thể dùng để gọi, nghe, nhắn tin, chơi game, nghe nhạc. Nhưng cũng có nhiều thằng chỉ dám đem theo mấy cục gạch vào để khỏi sợ mất máy (nhiều khi sim còn giá trị hơn máy). Sóng điện thoại thì cũng tương đối, khoảng 8/10 với Mobi.

Lời khuyên:

Nên dùng Viettel khi đi học quân sự vì FPT sẽ bắt mấy bạn phải vào rừng vài lần. Mà trong khu quân sự ở Tây Ninh hay Củ Chi thì chỉ có Viettel là sống (của quân đội mà).

Nói thế cho vui thôi, chứ một ngày vẫn có 2 thời điểm có thể ra ngoài tiệm net đc. Đó là sau lúc ăn trưa cho đến 1 giờ 15 và sau lúc ăn tối cho ơới 7 giờ. Đa phần ra tiệm net để chơi game, một số làm report, một số update thông tin thời sự. Quán net xung quanh khu quân sự ko thiếu như chỉ có một quán là xài đc (có máy lạnh, có vài máy ko chậm lắm) ở đường Tô Ký, đi từ trường ra khoảng 250m.

Cái học:

Cái này mới là cái chán nhất. Ở trường quân sự QK7, bạn sẽ phải học 12 bài chính trị để thi 2 học phần. Mỗi bài thi là một bài tập làm văn đúng nghĩa với dàn ý là cuốn sách giáo dục quốc phòng. Học phần đầu mình còn ngây thơ, cầm sách học, nhưng tới học phần 2 thì đã khác, tiến bộ hơn. Hai bài ngắn thì chép ý vào tờ giấy, mấy bài còn lại thì lấy điện thoại ra chụp rồi đem vào quay :D.

Cái lý do chính đáng bắt mình phải làm cái hành động không chính đáng đó cơ bản là do độ hấp dẫn của môn chính trị. Cái hay duy nhất của môn này là mỗi một bài có một ông thầy mới vào dạy. Cứ như thể không ông nào chịu nổi cái trường này quá 1 buổi học. Mà cũng có thể thế thật.

Giờ thực hành cũng ko chịu thua người bạn lý thuyết của mình. Thực hành như cái như đi đều quay nghiêng quay ngửa thì không nói làm gì (tại cũng chả có gì mà nói, ông thầy cho chơi không). Chỉ có tập bắn súng là chán. Ngày nào cũng như ngày nào, cứ thay nhau ra nhắm nhắm cái bia mỏi cả mắt. Đã thế nhiều lần còn không có cái chiếu lót bên dưới, tanh banh cái áo. Nhưng mà những giờ tập vất vả cũng đem lại một kết quả tốt. Hehe mình bắn đạn thật được 27/30 lận (trong đó có 1 lần 10, head-shot). Giờ thực hành còn có cái màn chiến thuật tiến công phòng ngự. Tiến công thì có trò ném lựu đạn vào ụ súng và vác bộc phá đánh cốt. Phòng ngự còn nhảm hơn với trò đi hào bắn súng. Nói chung, chỉ có 3 từ để tả lại cái việc học trong này là: tẻ nhạt, tẻ nhạt và tẻ nhạt.

Vào rừng ngủ võng

Mà nói thẳng là trong này tiêu cực lắm, mấy ông thầy còn dặn sinh viên đóng tiền tế nhị trong thi cử để đậu hết. Có đứa vác cây súng chạy đc vài bước thì té mà cũng đậu hết. Biết trước thế này đã không phải tập trung nghe và làm đi làm lại mấy lần mấy động tác đó.

Riêng sinh viên FPT còn bị lao động khổ sai với cái trò viết report. Điếm đi đếm lại thì vào trong trại này phải làm 6 cái report. Report về mấy cuốn hồi ký của nhạc phụ ông chủ tịch và tía của ông phó chủ tịch FPT (nhạc phụ của BìnhTG là đại tướng GiápVN, còn tía của ông TiếnHN là ông Thiếu tướng Hoàng Đan). Ngoài ra còn 3 bài chuyên đề về giáo dục truyền thống với ông Trung tướng Nguyễn Thành Tâm và thiếu tướng Trần Ngọc Thổ, cộng thêm bài extra với ông Ogawa Takeo chủ tịch danh dự của Hitachi Software nữa... thiệt tình hết chịu nổi.

Lời khuyên:

Mấy cuốn hồi ký đó chả cần đọc cũng có thể làm đc hết, cứ phang đại vào, cứ chém gió chém bão ào ào vào. Chỉ có 2-3 người chấm tới 300x6 bài thì quả thật là không thể kỹ lưỡng được đâu.

Mấy vấn đề trên là mấy vấn đề cơ bản nhất bạn phải lo nếu như bạn chót đăng ký học FU. Ngoài ra còn vô khối chuyện lớn bé trong đợt rèn luyện tập trung đầu tiên của FU-HCM nữa, nào là vụ bigshow YếnMH, rồi vụ trộm vào chôm đồ của sinh viên, rồi vụ lên rừng ngủ võng bị muỗn chích, đánh bài ăn tiền, mất bóp, mất điện thoại, xù tiền...

Lời cuối:

Kết luận cuối cùng sau đợt quân sự này là: sv FU-HCM quả là một bộ sưu tập phong phú các loại người. Từ loại abc đến loại xyz, từ người quân tử đến hạng tiểu nhân, kiêu kỳ có, chất phác có, cưa bom có, thật thá có, tích cực có, thụ động có,... vân vân và vân vân. Chỉ mong sao những người mình đang tin tưởng còn có thể tin tưởng đc trong suốt 4 năm ở đây.

Sau đây là toàn bộ hình ảnh mình chụp được trong đợt rèn luyện tập trung lần này

Monday, September 22, 2008

Hành quân

[ 22.9.2008 ]

"Hôm nay trên đường hành quân ra mặt trận

Trùng trùng đoàn quân tiến bước theo con đường của Bác"

Khi các bạn đọc được những dòng chữ này thì lúc đó mình đã ở doanh trại quân đội QK7 ở quận 12 mất rồi. Giờ này chắc đang xếp đồ, nhận phòng. Căn phòng mà mình sẽ ở trong suốt 26 ngày 25 đêm sẽ như thế nào nhỉ. Đi học quân sự một cách rất quân sự thế này chắc sẽ vui và nhiều kỷ niệm lắm (dù chưa biết kỷ niệm vui nhiều hay buồn nhiều hơn).

Hôm qua Amotizen hẹp (Special Amotizen) làm một party chia tay 2 chiến sĩ VTùng và AĐảo ra trận. Đi ăn lẩu hải sản, đi vào Yoki đánh nhau túi bụi, chảy máu tay luôn (mình là một trong những đứa đánh ác nhất >:) ). Vui quá trời vui, mà hơi bị đuối, về nhà muốn lăn ra sàn luôn.

Hai tuần nữa Amotizen rộng (General Amotizen) sẽ làm một party ngày truyền thống của lớp, gọi tắt là Amotizen Day lần thứ nhất. Chắc là sẽ đông đủ lắm đây. Nhưng lại có nguy cơ thiếu đi lớp trưởng và lớp phó (vì đang đi tu trong QK7). Mong là xin ra được một bữa, nhưng chẳng hy vọng gì nhiều ở cái chốn ấy.

Chào tạm biệt và hẹn gặp lại sau 26 ngày.

310 sinh viên FPT university HCM ngày khai giảng

Bonus:

Bác đang cùng chúng cháu hành quân

Huy Thục


Ðêm nay trên đường hành quân ra mặt trận
Trùng trùng đoàn quân tiến bước theo con đường của Bác
Nở ngàn hoa chiến công ta dâng lên Người
Dâng lên tới Ðảng cả niềm tin chiếu sáng ngời
Cờ sao quyết thắng
Lấp lánh soi sáng đường cháu đi
Ði ta đi giải phóng miền Nam
Khi quê hương nhà
Vẫn còn bóng tên xâm lược
Thì ta còn chiến đấu quét sạch nó đi
Lời Bác thúc dục ta
Chiến đấu cho quê nhà Nam Bắc hòa lời ca
Bác kính yêu đang cùng chúng cháu hành quân
II.
Năm xưa Bác cùng đàn con đi chiến dịch
Núi rừng vẫn nhớ, suối vẫn trong in hình bóng Bác
Cả đoàn quân tiến theo Người như thác đổ
Ðiện Biên năm nào vọng lời Bác giữa chiến hào
Toàn quân hôm nay vẫn phất cao cờ đỏ Bác trao
Ði ta đi giải phóng miền Nam
Khi quê hương nhà
Vẫn còn bóng tên xâm lược
Thì ta còn chiến đấu quét sạch nó đi
Lời Bác vang lệnh tiến công
Bác kính yêu đang cùng chúng cháu hành quân
Bác kính yêu đang cùng chúng cháu hành quân
III.
Hôm nay Bác gọi cả non sông đáp lời
Giương lê xốc tới, quyết tiến lên ta giành chiến thắng
Ðường hành quân dốc núi cao bao vực thẳm
Vực sâu đâu bằng lòng hờn căm cao ngút trời
Miền Nam ta ơi !
Hãy phất cao cờ đỏ thắm tươi
Ta xông lên giải phóng thành đô
Phá hết bốt đồn quét sạch hết tên xâm lược
Vì Ðộc lập Tự do
Quyết giành ấm no, giành lấy những mùa xuân
Bác kính yêu đang cùng chúng cháu hành... quân
Bác kính yêu đang cùng chúng cháu hành quân.

Hành quân

[ 22.9.2008 ]

"Hôm nay trên đường hành quân ra mặt trận

Trùng trùng đoàn quân tiến bước theo con đường của Bác"

Khi các bạn đọc được những dòng chữ này thì lúc đó mình đã ở doanh trại quân đội QK7 ở quận 12 mất rồi. Giờ này chắc đang xếp đồ, nhận phòng. Căn phòng mà mình sẽ ở trong suốt 26 ngày 25 đêm sẽ như thế nào nhỉ. Đi học quân sự một cách rất quân sự thế này chắc sẽ vui và nhiều kỷ niệm lắm (dù chưa biết kỷ niệm vui nhiều hay buồn nhiều hơn).

Hôm qua Amotizen hẹp (Special Amotizen) làm một party chia tay 2 chiến sĩ VTùng và AĐảo ra trận. Đi ăn lẩu hải sản, đi vào Yoki đánh nhau túi bụi, chảy máu tay luôn (mình là một trong những đứa đánh ác nhất >:) ). Vui quá trời vui, mà hơi bị đuối, về nhà muốn lăn ra sàn luôn.

Hai tuần nữa Amotizen rộng (General Amotizen) sẽ làm một party ngày truyền thống của lớp, gọi tắt là Amotizen Day lần thứ nhất. Chắc là sẽ đông đủ lắm đây. Nhưng lại có nguy cơ thiếu đi lớp trưởng và lớp phó (vì đang đi tu trong QK7). Mong là xin ra được một bữa, nhưng chẳng hy vọng gì nhiều ở cái chốn ấy.

Chào tạm biệt và hẹn gặp lại sau 26 ngày.

310 sinh viên FPT university HCM ngày khai giảng

Bonus:

Bác đang cùng chúng cháu hành quân

Huy Thục


Ðêm nay trên đường hành quân ra mặt trận
Trùng trùng đoàn quân tiến bước theo con đường của Bác
Nở ngàn hoa chiến công ta dâng lên Người
Dâng lên tới Ðảng cả niềm tin chiếu sáng ngời
Cờ sao quyết thắng
Lấp lánh soi sáng đường cháu đi
Ði ta đi giải phóng miền Nam
Khi quê hương nhà
Vẫn còn bóng tên xâm lược
Thì ta còn chiến đấu quét sạch nó đi
Lời Bác thúc dục ta
Chiến đấu cho quê nhà Nam Bắc hòa lời ca
Bác kính yêu đang cùng chúng cháu hành quân
II.
Năm xưa Bác cùng đàn con đi chiến dịch
Núi rừng vẫn nhớ, suối vẫn trong in hình bóng Bác
Cả đoàn quân tiến theo Người như thác đổ
Ðiện Biên năm nào vọng lời Bác giữa chiến hào
Toàn quân hôm nay vẫn phất cao cờ đỏ Bác trao
Ði ta đi giải phóng miền Nam
Khi quê hương nhà
Vẫn còn bóng tên xâm lược
Thì ta còn chiến đấu quét sạch nó đi
Lời Bác vang lệnh tiến công
Bác kính yêu đang cùng chúng cháu hành quân
Bác kính yêu đang cùng chúng cháu hành quân
III.
Hôm nay Bác gọi cả non sông đáp lời
Giương lê xốc tới, quyết tiến lên ta giành chiến thắng
Ðường hành quân dốc núi cao bao vực thẳm
Vực sâu đâu bằng lòng hờn căm cao ngút trời
Miền Nam ta ơi !
Hãy phất cao cờ đỏ thắm tươi
Ta xông lên giải phóng thành đô
Phá hết bốt đồn quét sạch hết tên xâm lược
Vì Ðộc lập Tự do
Quyết giành ấm no, giành lấy những mùa xuân
Bác kính yêu đang cùng chúng cháu hành... quân
Bác kính yêu đang cùng chúng cháu hành quân.

Friday, September 19, 2008

Học đại học

[ 19.9.2008 ]

Chắc hẳn không ít các bạn nghĩ học đại học sẽ thật nhẹ nhàng, là sự giải phóng sau một trận chiến thi đại học vất vả. Chả biết trường khác thế nào chứ nói thật học FPT không nhẹ tí nào. Tuần Orientation vừa qua chỉ có 5 ngày thôi mà đã phải làm 3 bài báo cáo.

  1. Orientation Report 1: nói về ngành phần mềm Việt Nam và thế giới, cơ hội, thách thức,...
  2. Orientation Report 2: nói về tập đoàn FPT, giá trị cốt lõi, bài học kinh nghiệm, chiến lược phát triển
  3. Orientation Report 3: nói về phương pháp học đại học + thực hành vẽ mind map

Ngoài ra còn một bài thêm, không làm ko sao, làm tốt có tiền là dịch bài hát chế đầu tiên của văn hoá STiCô sang tiếng Anh

... The White attacks, we step back

The White gets back, we get money...

từ 2 câu tiếng Việt

... Thằng Tây nó tiến thì mình giật lùi

thằng Tây nó lúi thì mình giật tiền...

nhạc nền bài đoàn giải phóng quân

Nói chung là đi học FPT tuy có cực, nhưng cũng khá vui. Suốt ngày hát hò, lập nhóm, lập băng như phim, thích thì lập. Nhưng mà cũng có những lúc hơi chán như nghe ông Dũng giảng bài Reading hay lúc ông Tùng kể về đại học (thực ra chả nghe được tí nào).

Còn bạn bè thì mình vẫn thấy còn khoảng cách lắm, nhận xét ngay lúc này của mình là chỉ khoảng 30-50 người là chơi được, còn lại thì... đứa hút thuốc, đứa bát nháo, nhiều đứa ko phân biệt được ranh giới của "tích cực tham gia" và "tham gia vô kỷ luật". Con gái hả? 24 bạn nhưng mới quen đc 2 bạn. Hải Yến thì nhiều khi thấy dễ gần, nhiều lúc lại không. Chắc tại bạn đó đang là người của công chúng. Còn Mai Hồng, bạn này thì ít nói quá, chat thì mới nói được tí tí, nói chung cũng dễ thương :D. Ngoài ra thì lớp mới của mình còn 2 bạn nữ nữa, 1 bạn chuyên toán PTNK, 1 bạn chưa biết mặt, ko biết có dễ gần ko nữa 8->

Hôm nay sau khi chen lấn xô đẩy, húc thụi nhau thì mình cũng vào coi được danh sách lớp. Học SE0425, lớp đầu của FPT HCM cùng với SE0426, vào học chung lớp với thằng Đảo, biết đâu nó lại làm lớp trưởng còn mình lại làm lớp phó nữa nhỉ. Cứ chờ đợi vậy.

Mém quên, từ thứ 2 tuần sau mình phải vào doanh trại QK7 mà tập quân sự + cắm lều cắm cọc ở đó 1 tháng, chính xác hơn là 26 ngày. Thế là mất toi 19 ngày đi chơi với chị Khánh, mất luôn cả ngày họp lớp lần đầu, mất nhiều thứ quá, để coi coi sẽ lấy lại được gì nào.

Dream of Innovation

Học đại học

[ 19.9.2008 ]

Chắc hẳn không ít các bạn nghĩ học đại học sẽ thật nhẹ nhàng, là sự giải phóng sau một trận chiến thi đại học vất vả. Chả biết trường khác thế nào chứ nói thật học FPT không nhẹ tí nào. Tuần Orientation vừa qua chỉ có 5 ngày thôi mà đã phải làm 3 bài báo cáo.

  1. Orientation Report 1: nói về ngành phần mềm Việt Nam và thế giới, cơ hội, thách thức,...
  2. Orientation Report 2: nói về tập đoàn FPT, giá trị cốt lõi, bài học kinh nghiệm, chiến lược phát triển
  3. Orientation Report 3: nói về phương pháp học đại học + thực hành vẽ mind map

Ngoài ra còn một bài thêm, không làm ko sao, làm tốt có tiền là dịch bài hát chế đầu tiên của văn hoá STiCô sang tiếng Anh

... The White attacks, we step back

The White gets back, we get money...

từ 2 câu tiếng Việt

... Thằng Tây nó tiến thì mình giật lùi

thằng Tây nó lúi thì mình giật tiền...

nhạc nền bài đoàn giải phóng quân

Nói chung là đi học FPT tuy có cực, nhưng cũng khá vui. Suốt ngày hát hò, lập nhóm, lập băng như phim, thích thì lập. Nhưng mà cũng có những lúc hơi chán như nghe ông Dũng giảng bài Reading hay lúc ông Tùng kể về đại học (thực ra chả nghe được tí nào).

Còn bạn bè thì mình vẫn thấy còn khoảng cách lắm, nhận xét ngay lúc này của mình là chỉ khoảng 30-50 người là chơi được, còn lại thì... đứa hút thuốc, đứa bát nháo, nhiều đứa ko phân biệt được ranh giới của "tích cực tham gia" và "tham gia vô kỷ luật". Con gái hả? 24 bạn nhưng mới quen đc 2 bạn. Hải Yến thì nhiều khi thấy dễ gần, nhiều lúc lại không. Chắc tại bạn đó đang là người của công chúng. Còn Mai Hồng, bạn này thì ít nói quá, chat thì mới nói được tí tí, nói chung cũng dễ thương :D. Ngoài ra thì lớp mới của mình còn 2 bạn nữ nữa, 1 bạn chuyên toán PTNK, 1 bạn chưa biết mặt, ko biết có dễ gần ko nữa 8->

Hôm nay sau khi chen lấn xô đẩy, húc thụi nhau thì mình cũng vào coi được danh sách lớp. Học SE0425, lớp đầu của FPT HCM cùng với SE0426, vào học chung lớp với thằng Đảo, biết đâu nó lại làm lớp trưởng còn mình lại làm lớp phó nữa nhỉ. Cứ chờ đợi vậy.

Mém quên, từ thứ 2 tuần sau mình phải vào doanh trại QK7 mà tập quân sự + cắm lều cắm cọc ở đó 1 tháng, chính xác hơn là 26 ngày. Thế là mất toi 19 ngày đi chơi với chị Khánh, mất luôn cả ngày họp lớp lần đầu, mất nhiều thứ quá, để coi coi sẽ lấy lại được gì nào.

Dream of Innovation

Thursday, September 11, 2008

Lảm nhảm

[ 11.9.2008 ]
Mấy ngày nay báo đài tivi toàn đăng tin kỷ niệm 7 năm ngày 11/9 mà chả ai để ý hôm nay là ngày kỷ niệm 2 năm mình viết cái blog lô này. Hồi đầu viết nhiều lắm, nhớ tháng 12 năm đó viết tới 53 bài (trong 31 ngày). Năm thứ nhất viết đc 300 bài, năm thứ 2 viết đc có khoảng 150, giảm 50%. Càng ngày càng lười biếng viết blog. Nhờ hồi trước Trâm có nói, "blog Tùng có số lượng mà không có chất lượng" :D. Giờ số lượng đã giảm mà chất lượng vẫn ko thấy tăng gì cả (điển hình là bài này).
Hồi 11.9 năm ngoái thậm chí còn không thèm post 1 bài "kể lể". Vì hồi đó học hành bận bịu quá mà, còn giờ thì chơi bời không. Buồn cười cái nhiều việc thì lại tranh thủ thời gian viết blog, còn lúc rảnh không có gì làm thì lại chẳng chịu ngồi viết gì cả.
Thôi đã hơn 12 giờ, đi ngủ cái đã, nguyên ngày bị sốt nằm 1 chỗ chán quá.
P/S: Vụ khủng bố đã qua 7 năm rồi, bà con bớt buồn đi ha, good luck

Lảm nhảm

[ 11.9.2008 ]
Mấy ngày nay báo đài tivi toàn đăng tin kỷ niệm 7 năm ngày 11/9 mà chả ai để ý hôm nay là ngày kỷ niệm 2 năm mình viết cái blog lô này. Hồi đầu viết nhiều lắm, nhớ tháng 12 năm đó viết tới 53 bài (trong 31 ngày). Năm thứ nhất viết đc 300 bài, năm thứ 2 viết đc có khoảng 150, giảm 50%. Càng ngày càng lười biếng viết blog. Nhờ hồi trước Trâm có nói, "blog Tùng có số lượng mà không có chất lượng" :D. Giờ số lượng đã giảm mà chất lượng vẫn ko thấy tăng gì cả (điển hình là bài này).
Hồi 11.9 năm ngoái thậm chí còn không thèm post 1 bài "kể lể". Vì hồi đó học hành bận bịu quá mà, còn giờ thì chơi bời không. Buồn cười cái nhiều việc thì lại tranh thủ thời gian viết blog, còn lúc rảnh không có gì làm thì lại chẳng chịu ngồi viết gì cả.
Thôi đã hơn 12 giờ, đi ngủ cái đã, nguyên ngày bị sốt nằm 1 chỗ chán quá.
P/S: Vụ khủng bố đã qua 7 năm rồi, bà con bớt buồn đi ha, good luck

Sunday, August 31, 2008

Bình thường thôi

[ 30.8.2008 ]
Hôm nay ta đã 18 tuổi rồi. Lớn rồi, đủ tuổi đi tù rồi
Hôm nay đi làm sinh nhật chung với thằng Bum mập, đi khoảng 15 em, nhưng có vài em nửa đường đứt gánh nên lúc về KT chỉ còn 11 cái xác.
Đang ngồi trong KT, thì có 1 cuộc gọi từ Hà Nội (đầu số 04), thông báo rằng bài luận của mình đã được phúc khảo và lên điểm, đủ điểm phỏng vấn học bổng, xin địa chỉ của mình để gửi thư thông báo nhập học. Vậy là lại phải lựa chọn, lại phải suy nghĩ thêm. Khổ ghê, mà kỳ thật, tin này đến đúng ngày sn của mình. Suy nghĩ suy nghĩ.
Quà cáp á, mình nhận đc 4 món quà từ mấy người bạn, một cái ví có tờ 200VNĐ, một quả banh bóng rổ, một chậu cây mini, một cuốn sổ tay (update tới ngày 31/8)
Sau khi sn thì mình thấy... rất bình thường, mình cũng là người bình thường, ko phải là ai đó đặc biệt. Do đó tiệc sn 18t của mình cũng đơn giản, không mấy khác biệt so với bạn bè. Không suy nghĩ nhiều về chuyện này :D, vì nó cũng rất bình thường.



Bình thường thôi

[ 30.8.2008 ]
Hôm nay ta đã 18 tuổi rồi. Lớn rồi, đủ tuổi đi tù rồi
Hôm nay đi làm sinh nhật chung với thằng Bum mập, đi khoảng 15 em, nhưng có vài em nửa đường đứt gánh nên lúc về KT chỉ còn 11 cái xác.
Đang ngồi trong KT, thì có 1 cuộc gọi từ Hà Nội (đầu số 04), thông báo rằng bài luận của mình đã được phúc khảo và lên điểm, đủ điểm phỏng vấn học bổng, xin địa chỉ của mình để gửi thư thông báo nhập học. Vậy là lại phải lựa chọn, lại phải suy nghĩ thêm. Khổ ghê, mà kỳ thật, tin này đến đúng ngày sn của mình. Suy nghĩ suy nghĩ.
Quà cáp á, mình nhận đc 4 món quà từ mấy người bạn, một cái ví có tờ 200VNĐ, một quả banh bóng rổ, một chậu cây mini, một cuốn sổ tay (update tới ngày 31/8)
Sau khi sn thì mình thấy... rất bình thường, mình cũng là người bình thường, ko phải là ai đó đặc biệt. Do đó tiệc sn 18t của mình cũng đơn giản, không mấy khác biệt so với bạn bè. Không suy nghĩ nhiều về chuyện này :D, vì nó cũng rất bình thường.



Tuesday, August 26, 2008

Đà Lạt biên niên sử

[ 25.8.2008 ]

20:00 xuống xe nhà Tú Linh, cám ơn mẹ Tú Linh rồi xách đồ vào nhà, kết thúc chuyến đi Đà Lạt 3 ngày 2 đêm đáng nhớ.

19:00 tài xế dừng xe trước cổng trường, mọi người lấy hành lý xuống, ai về nhà nấy, mình, thằng An alô và Tú Linh đứng đợi chung với Minh và Tâm.

17:45 xe đang ở Đồng Nai, mưa to. Nhóm Balô được thành lập với các thành viên: trưởng nhóm: G.lô, phó nhóm: Alô, thủ quỹ: Milô. Quy mô của nhóm nhanh chóng được mở rộng và thành một Hội mới có tên Lô Hội với Lôgân: Anti hàng hiệu, xứng danh hàng Lô, lấy Lôgô là cây Nha đam (hay còn gọi là cây Lô hội).

15:15 nghỉ ăn trưa ở 1 quán gì đó gần Bảo Lộc, ở đây cơm cũng lô mà phở cũng lô.

13:15 cả nhóm leo lên chiếc xe 16 chỗ, rời thác Đatanla - điểm đến cuối cùng - chuẩn bị về nhà. Cầm theo cả 1 tờ tử vi của mình.

Ky và Hạnh trượt máng

12:00 trả phòng khách sạn, dọn đồ lên xe. Bác tài chở cả đám ra Đatanla đi trượt máng.

10:45 lên sòng lần cuối.

09:30 đi chợ, ăn sáng, về nhà dọn phòng. Chuyến đi chơi sắp hết rồi sao...

Hằng bimbim chọn chuối

08:45 bị gọi dậy, đánh răng rửa mặt rồi sang phòng con gái đánh xì dzách.

03:15 đi ngủ 1 giấc, phục hồi năng lượng sau 1 ngày mệt rã rời, nhưng vô cùng vui, và đáng nhớ. Tụi kia vẫn còn thức đánh bài.

[ 24.8.2008 ]

24:00 vẫn đánh bài kịch liệt, lên sòng với 1 lúc 3 tụ, tụ Việt Tùng (ít được đầu tư nhất), tụ Gman (khá thu hút đầu tư) và tụ G.lô (vốn đầu tư nước ngoài FDI ào ạt). Mà hay 1 cái là tụ Gman và G.lô ra bài đều y chang nhau. Đúng là anh em song sinh có khác.

22:30 tắm rửa xong xuôi, phòng con gái lại nhộn nhịp với những câu nói sảng của Tú Linh, Khánh Minh và Diễm Phương.

22:00 trả xe đạp đôi, đứng 1 đám ngoài đường Lê Thị Hồng Gấm. Lúc này thì bệnh sảng của Linh, Minh và Phương đã lên tới mức cao trào.

Bum mập... ngáp

20:45 thuê 6 chiếc xe đạp đôi, mỗi xe đều có 1 bạn nam chở 1 bạn nữ chạy vòng vòng hồ Xuân Hương. Chiếc xe xanh lá cây vừa đi vừa một hai... bim bim...

20:00 ngồi xem bế mạc Olympic Beijing 2008 tại quán cơm SàiGòn (nhớ hôm nào đang nằm coi lễ khai mạc ở Cát Bà, nay bế mạc lại coi ở Đà lạt)

17:45 đánh bài để kiếm tiền ăn tối

17:00 xe chở cả nhóm đi Tuyền Lâm và "Thuyền" viện trúc lâm :)). Nhưng rất tiếc, hôm nay là chủ nhật, đóng cửa sớm. Thế là lại quay về với bài bạc.

Nguyện lép

14:30 nhóm leo núi Lang Biang đã về, mấy thằng con trai tranh thủ ngủ lấy sức. Thằng Downie và Kilô sang phòng con gái gõ cửa. Trong phòng hỏi (giọng uể oải): "đang ngủ, có gì không?" Downie và Kilô vừa bảo "đánh bài không?" thế là DPhương và Milô liền bật dậy, mở cửa... no comment available.

14:08 xe jeep dừng ở chân núi. 7 phút.

14:01 xe bắt d8ầu khởi hành từ đỉnh Lang Biang, mình cầm đồng hồ lên và bấm.

13:20 cả đám leo được lên tới cái nhà nghỉ heo hút trên đỉnh Radar sau hơn 3 tiếng đi, đi và đi. Chỉ mong thưởng thức món kem Lang biang nhưng rất tiếc, giờ này đã hết kem.

13:10 cả đám đứng trên vách núi, nhìn xuống cái dòng chữ Lang Biang màu trắng ngay cổng lúc mới vào. Diễm Phương thì vẫn: "dốc lên khúc khuỷu, dốc thăm thẳm"

má Phương đang sảng

12:50 "Yeah! Yeah! xuống được rồi xuống được rồi". Cuộc sống phải có những lúc gian lao thì mới là cuộc sống. Chứ cứ mãi bằng phằng thì... sống làm đek gì.

12:45 đã đi tới cuối đoạn đường mòn và tìm ra đường nhựa.

12:35 Cả đám đã leo lên được sườn dốc cao và trơn, kể cả 2 bạn ko đi giầy là Milô và Hằng Bimbim.

12:25 Mình đã tìm được đường mòn để đi tiếp

G.lô ở cuối con đường mòn

12:20 Thằng ĐaoNi nó ko chịu đi đường nhựa nữa mà chuyển sang đi đường rừng. Hành trình Lang Biang giờ mới trở nên đúng nghĩa leo núi. Mình lên trước tìm đường...

11:50 1 chiếc ôtô dừng lại, định cho tụi mình quá giang lên, nhưng mà vì cái "sĩ" cho nên cả đám quyết định leo bằng chân cho tới đỉnh.

11:20 gặp 1 ông đi xe máy xuống, hỏi còn bao xa, ổng nói: "còn xa lắm, mới được nửa đường". Bài học, không nên tin vào dân bản địa, nhất là mấy đứa đi ngựa.

11:00 gặp 1 thằng cha người dân tộc bản địa, hỏi nó còn bao xa là đến, nó một tay dắt ngựa, đi thong dong và nói: "sắp tới rồi" và lại thong dong dắt ngựa đi tiếp... cả đám reo hò, đi một cách hăng hái... nhưng chỉ được 20 phút...

10:45 gặp một cái dòng chữ vẽ trên đường ghi đơn giản: 6km.

Downie trên đỉnh dốc

10:00 bắt đầu hành trình Lang Biang, cả đám quyết định ko đi đường nhựa, phải đi đường mòn nó mới vui. Kể ra đúng thật

09:35 xe dừng, mua vé xong cả đám leo lên trinh phục cái đồi có chữ Lang Biang, nhiều đứa hỏi: "Đây là đỉnh rồi hả, sao có tí vậy?". Ky và Hạnh ở lại dưới chân núi, tâm sự.

09:10 xe khởi hành từ khách sạn, Bum mập không đi, ra tiệm net online. Cỡ nó có đi chắc cũng sảng như pà ngoại của nó mà thôi

08:30 mọi người kéo nhau đi ăn sáng.

07:00 vừa mở mắt ra, thấy mới có Kiki dậy nên thôi ngủ tiếp. Tờ giấy đưa ông tài xế hôm qua có ghi: "7:00 - Lang Biang"...

04:00 tất cả đều đi ngủ.

[ 23.8.2008 ]

24:00 đánh bài

23:00 nhóm Sextuple về tới khách sạn, cười ầm ĩ, bị nhân viên khách sạn lên "doạ nạt" mới chịu im

22:30 Thanh toán tiền ốc. 200k. 6 đứa tắt cười cứ như ai vừa bấm mute.

An alô @ đồi mông mơ

22:29 Thằng Đảo cầm 60k của DP "tài trợ" để bao cả đám. Đối diện, Tâm tà đạo nói: "60k chắc là dư"

21:45 ngồi ăn ốc, chem chép, sò huyết mà cả đám ngồi cười ầm ĩ, còn tranh luận sôi nổi coi trong đám này ai có gì để rửa. Ngay cả cái nickname G.lô mới và cái đồng hồ cũ sắp hỏng của mình, chúng nó cũng bắt rửa...

21:00 12 đứa vào Gali uống nước ăn kem, mình và Ky mỗi đứa 33%, còn lại tự chia. Với lý do, Ky có tình iu mới và mình, "li dị" với DP. =))

22:30 nhóm rới khách sạn đi chợ mua sắm rồi đi tìm quán nào vào ăn.

Tâm 1m11

20:10 có điện, Nguyễn Ngọc Ngạn về nghĩ hưu

18:45 cả đám lên xe tạm biệt Đà Lạt sử quán với những trò kỳ quái như Quán bạn, bức tranh kỳ lạ, cái chuông gọi nghệ nhân, giếng nước vô tâm, ông nghệ sĩ dưới gốc cây thông, quán 99 đêm...

17:20 rời Đồi mộng mơ, sau khi chụp hình với con heo mập.

Milô cưỡi chó

15:45 nghiên cứu cái bàn xoay kỳ diệu. Quả không sai, ở đây có một cái bàn, nó quay được, chỉ có cái muốn nó quay phải dùng lực. Còn nếu muốn ko cần chạm tay mà nó cũng quay thì phải có một chị nhân viên đừng đó, chỉ đạo ngầm, rất đáng nghi.

Linh ú ù và cái xích đu đáng thương

15:30 Xuống xe chuẩn bị vào điểm thao quan đầu tiên ở Đà Lạt - Đồi mộng mơ

13:30 đi ăn trưa tại quán cơm Sàigòn.

12:00 nhận phòng, mang vác hành lý lên và tắm rửa.

10:00 tới nhà thằng Cường gay, uống nước miễn phí. Tới giờ mới thấy thằng này nó lông lá ghê rợn :)).

05:00 xe chạy, hành trình Đà Lạt bắt đầu

04:35 lên xe từ nhà Diễm Phương, chuẩn bị ơới LHP đón nhóm còn lại.

04:00 ăn tô mì dằn bụng.

00:30 bắt đầu dọn đồ cho 3 ngày du hoạn Đà Lạt.

[ 22.8.2008 ]

15:30 Diễm Phương lên trễ nữa tiếng, 6 đứa bắt đầu đi mua đồ chuẩn bị cho ngày mai

15:00 lên trường để đi shopping. Mới có Bum, Khải, Tuga, Holu ở đó.

[ 21.8.2008 ]

11:30 tại quán KT, mọi người nhắc mới nhớ ngày kia là mình đi Đà Lạt rồi, chưa chuẩn bị gì cả

[ 19.8.2008 ]

14:00 mới nhận được tin, chuyến đi Đà Lạt vẫn tiếp tục được thực hiện với sự góp mặt của ba DP.

12:00 Đi coi Mummy III với lớp.

07:00 nói với Thuý Anh là chuyến đi với lớp không thể thực hiện được, vì không đủ số lượng. Thuý Anh an ủi, tổ chức một chuyến đi Đà Lạt là khó lắm, không phải ai cũng làm được.

[ 18.8.2008 ]

20:00 mọi người online bàn chuyện chuyến đi vào cuối tuần. Gần đêm, DP nhắn tin nói là huỷ chuyến đi vì không có phụ huynh nào theo, mà như thế thì rất nhiều người ko xin đi được.

Followers