Label Cloud

Saturday, December 20, 2008

Mùa lễ

[ 20.12.2008 ]

Long time no see. Thực ra dạo này ko phải là ko có gì để viết, nhiều thứ muốn viết lắm nhưng mà con mắt của mình nó phản đối, không cho mình viết.

Con mắt? Nó bị gì? Chuyện cũng nhỏ thôi, nhỏ bằng một hạt bụi, một hạt bụi khốn nạn nào đó đã vô tình hay cố ý bay vào con mắt bên phải của mình, con mắt trước giờ vẫn rất tốt. Rồi nó ở đó, lỳ như trâu, không chịu tự ra. Mà mình cũng ko nhận ra sự có mặt của nó cho nên cũng không giúp nó ra. Kết quả nó sau 1 tuần nghỉ mát trong lòng đen mắt mình, nó đc chịu ra với sự giúp đỡ tận tình của cô y tá. Cô ấy đè mình ra, :-s :-s, nhỏ một loại dung dịch lạ lùng, chưa bao giờ mình đc biết tới vào mắt. Sau đó, bằng biện pháp vũ lục nhưng không thành, cô ta dùng công nghệ hiện đại (là một cái dụng cụ gì đó) giữ cho mí mắt mình không thể đóng lại đc. Rồi từ từ, dùng một thanh kim loại (chắc vậy) khều khều, chà chà vào ngay cái lòng đen của mình để gỡ hạt cát khốn nạn nói trên ra. Vậy là, cát bụi lại trở về với cái bụi….

Nhưng câu truyện về hạt bụi chưa dừng lại ở đó. Vào cái ngày hạt cát ấy ra đi trong mắt tôi =)) nó đã kịp để lại một dấu ấn riêng, rất đặc biệt. Cái mà bác sĩ bệnh viện mắt gọi là loét giác mạc. Vâng thưa quý vị và các bạn, mọi người đừng ngạc nhiên, bệnh này nghe tên thì trầm kha lắm, nhưng thực ra, một đống la lệt người bị bệnh này. Bệnh này càng không phải nan y khó chữa gì. Chỉ có điều nó tốn thời gian và tiền bạc một chút. Cứ một tuần phải lên tái khám một lần cho đến khi nào khỏi hẳn thì thôi. Còn thuốc thì ôi thôi. Có ngày mình phải nhỏ tới 23 lần 4 loại thuốc khác nhau vào một con mắt ?!?! chả hiểu nó còn là con mắt nữa hay không.

Những ngày đầu thật là khó khăn, không bị được đi học, nghỉ cả võ, cả ngày chỉ biết nằm một chỗ. No TV, no internet, chỉ có một cái blackberry cầm cự cho qua ngày lại tháng (cho nên giờ hết tiền đt luôn rồi). Những ngày sau với sự giúp đỡ của thằng ĐaoNi, mình cũng đã đến lớp để… ngủ. Quả thật là không th

ể nhìn rõ đc gì, vào lớp không ngủ thì cũng nhắm mắt để đó, cho nên thôi ngủ luôn. Rồi cũng tới ngày nó đỡ đỡ, liều mình lái xe, đơn thương độc mã tới trường… và sau đó là cafe sách. Nói chung, con mắt đã đỡ nhưng hiện tại mình đang bị “sụp mí” mắt to mắt nhỏ, con bay con đậu… hạn chế chụp hình :D

Tiện đường nói qua về cafe sách. Dạo này noel tới nơi rồi, đâu đâu cũng đèn hoa lung linh lộng lẫy, càfê sách cũng không ngoại lệ. Buổi tới khoảng 7g iờ mà vào đó thì tuyệt vời, yên tĩnh, mát mẻ, có wifi, nhìn ra ngoài cửa kính thấy mấy dây đèn màu vàng rủ xuống đẹp kinh khủng. Đã lắm. Đường Nguyễn Văn Cừ khúc trước cửa LHP giờ cũng đẹp vô cùng. Được vậy cũng nhờ vào buổi khai trương đúng lúc của Saigon Happiness Square (một tụ điểm ăn chơi mới). FPT University mấy hôm nay cũng được trang trí lộng lãy, cửa trường có dán hình cây thông bự. Bên trong trường cũng xanh đỏ bởi những gói quà cho làng trẻ SOS để tại phòng CTSV. Không chỉ những điểm nóng đó, mà cả ngoài đường gần khu mình ở củng sôi nổi không kém. Đường phố dọc ngang với đèn, hang đá family-made hoặc khu-phố-made thu hút bà con dừng lại chụp ảnh hay chỉ đơn giản là đứng nhìn… Đó là một phần nhỏ không khí cận noel ở HCMc mà mình được chứng kiến (giá mà mắt không bị gì là còn nhiều điều để nói hơn).

Noel năm nay sẽ vui hơn những năm trước, một phần là vì không còn phải lo toan bài vở. Năm ngoái đi chơi noel mà trong lòng còn nỗi đau của Mùa Lạc. Vào đại học, thi cử sớm sủa cộng thêm 2 tuần được nghỉ ở nhà đúng mùa ăn chơi thật thoải mái. Hai tuần này cũng được dùng để điều trị con mắt quái gở cũng mình. Tiện cả nhiều đường. Tối 24 như mọi năm lại tiếp tục những chuyến đi bộ dọc các con phố không biết mệt cùng Amotizen. Buồn cái tuần sau nữa là thằng Dóe nó đi rồi, vậy là lại một 5,6-năm nữa. Chả biết lúc nó về, mọi thứ đã như thế nào nữa, MAD còn đi chơi với nhau nữa hay ko?

1 comment:

Anonymous said...

Dóe la thang nao`?

Followers