Label Cloud

Showing posts with label Lê Hồng Phong. Show all posts
Showing posts with label Lê Hồng Phong. Show all posts

Sunday, January 11, 2009

Cựu học sinh

[ 10.1.2009 ]
sn cháu gái tui

Suốt 2 ngày hôm nay wá phê. Hôm T6 thì sáng học võ, chiều đi kiểm tra tiếng Nhật, học Operating Systems, tối lại về LHP vừa để họp mặt cựu học sinh, vừa họp mặt truyền thống A1-A3 (mấy lớp Mr. Huyết chủ nhiệm). Mấy năm trước 9/1 chỉ ở tới chiều dự lễ rồi về, có năm 11 là ở lại cùng với cô Hà để biểu diễn cái màn cầm đuốc. Giờ lại khác, quay về với vai trò khách mời. Ở lại tới đêm…

2 năm trước

Tối đó đúng vui, gọi là họp mặt các lớp A1-A3 mà toàn thấy Amotizen và A3-2009 hát hò, nhảy nhót. Vì lý do kỹ thuật, thầy Huyết phải về nhà gấp. Buổi giao lưu lúc đó đang dừng lại ở Amotizen và dĩ nhiên, với phong cách Amotizen, chúng ta không thể để buổi giao lưu phải ngắt quãng. Amotizen tiếp tục lên sân khấu với một bài hát rất sung như Tìm lại. Tìm lại đã kích động các khối khác đặc biệt là 2009. Và thế là 2 lớp liên tục hò hét và nhảy nhót cho tới lúc thầy về. Thời gian đó chắc cũng đc 7-8 bài gì đó. Kết quả là giờ đây mình đã bị viêm họng luôn.

Tìm lại

10 giờ kém. Lúc đó thầy quay lên lại thì chỉ còn Amotizen và 2009 với một vài anh chị khóa trước. Thầy cũng phải khóc khi thấy 2 lớp giao lưu, “song ca” chung với nhau :D. Tiệc tàn, Amotizen lại tiếp tục đi tăng tiếp theo ở quán sinh tố. Về nhà lúc 11:00, bắt đầu làm bài tập, vì 1 giờ sáng là hết hạn nộp bài. 1:30 ngủ. Lúc này mới biết công dụng của cái áo Amotizen là gì, đó là để thấm mồ hôi :D

Sang ngày T7, trời lạnh như quỷ, nhất là tất cả những nơi bên ngoài cái giường của mình. Vậy mà vẫn phải chui lên FU để dự hội trại. Chụp đc vài tấm hình rồi chuồn về sớm. Lúc này, đầu hơi nóng nóng. Về nhà không chịu ngủ trưa mà còn ham hố 2 giờ ra KT đánh bàivới Amotizen. Hehe, đánh bài hôm nay ăn quá trời, trả tiền nước, tiền hamburger rồi mà vẫn còn hơn 2 chục. Đáng lẽ còn đi ăn tiếp nhưng mà đầu nóng quá rồi, đi nữa sợ khỏi về. Cho nên đành rời cuộc vui về nhà. Từ lúc đó tới tối hầu như nằm một chỗ luôn. Sau 2 ngày quá mệt mỏi, quyết định tự thưởng một giấc ngủ thẳng chân tới trưa mai luôn..zZz..

Gman

Hình 9/1: http://picasaweb.google.com/Amotizen/20090109TruyenThongA1A3#

Hội làng FE: http://picasaweb.google.com/Gmanvn/HoiLangFE2009#

Thursday, November 20, 2008

Đã nửa năm

[ 20.11.2008 ]



Đêm hôm đó, 19-5 (sinh nhật Bác Hồ), nguyên một đám A1, 11:30, chưa rời hỏi trường.
Đêm hôm đó, trường vắng, tối, lạnh, nguyên một đám A1, từ từ ra khỏi trường.
Đêm hôm đó, 12:00 đêm, đường vắng, nguyên một đám A1, phóng xe ngoài đường.
Đêm hôm đó, đã nửa năm rồi.

Sáng nay về trường, 20-11, đúng là có cảm giác khác rồi. Không nôn nóng tới 8:30, không nôn nóng tới lúc Hà Anh Tuấn hay Tóc Tiên hay ai ai đó hát xong bài hát cuối cùng, để chạy về nhà ngủ, hay đi đâu đó chơi bời.
Sáng nay, vào trường trễ, áo dài và quần tay đều đi ra hết cả, mấy cái áo xanh lá cây đi ngược dòng, bước vào trong sân, nhìn quanh, thấy quen không?... cũng thầy Huyết, cũng cô Hà, cô Hiền, cô Hoa đó... nhưng không còn dạy mình nữa. Đúng là mọi thứ đã hết, từ cái đêm hôm đó.

Hết, là hết đời học sinh thôi, chứ Amotizen nào kết thúc được. Hôm nay đông vui lắm, áo xanh nhiều. Ở trường ra còn đi chơi mấy show tới tối. Tại trời mưa quá với lại bị mẹ hốt về nên đành đứt bóng lúc 6 giờ tối. Haizz, thế là đã bắt đầu biết cúp học ở FPT, thế là đã nhúng chàm, gì chứ cúp học khó cai lắm à :((

Bonus:

Đã nửa năm

[ 20.11.2008 ]



Đêm hôm đó, 19-5 (sinh nhật Bác Hồ), nguyên một đám A1, 11:30, chưa rời hỏi trường.
Đêm hôm đó, trường vắng, tối, lạnh, nguyên một đám A1, từ từ ra khỏi trường.
Đêm hôm đó, 12:00 đêm, đường vắng, nguyên một đám A1, phóng xe ngoài đường.
Đêm hôm đó, đã nửa năm rồi.

Sáng nay về trường, 20-11, đúng là có cảm giác khác rồi. Không nôn nóng tới 8:30, không nôn nóng tới lúc Hà Anh Tuấn hay Tóc Tiên hay ai ai đó hát xong bài hát cuối cùng, để chạy về nhà ngủ, hay đi đâu đó chơi bời.
Sáng nay, vào trường trễ, áo dài và quần tay đều đi ra hết cả, mấy cái áo xanh lá cây đi ngược dòng, bước vào trong sân, nhìn quanh, thấy quen không?... cũng thầy Huyết, cũng cô Hà, cô Hiền, cô Hoa đó... nhưng không còn dạy mình nữa. Đúng là mọi thứ đã hết, từ cái đêm hôm đó.

Hết, là hết đời học sinh thôi, chứ Amotizen nào kết thúc được. Hôm nay đông vui lắm, áo xanh nhiều. Ở trường ra còn đi chơi mấy show tới tối. Tại trời mưa quá với lại bị mẹ hốt về nên đành đứt bóng lúc 6 giờ tối. Haizz, thế là đã bắt đầu biết cúp học ở FPT, thế là đã nhúng chàm, gì chứ cúp học khó cai lắm à :((

Bonus:

Thursday, June 19, 2008

Trả xong nợ

[ 19.5+1.2008 ]

Hôm qua lại có một bữa ăn nhậu với lớp. Trường thông báo lên lấy phiếu báo danh thi ĐH từ 1:30 tới 3:30 chiều nhưng mà nguyên nhóm đã có mặt từ sáng, học bài và đi ăn trưa cùng nhau. Thằng Khải mập vẫn vậy, ăn 1 phần cơm + 7 phần cơm thêm. Kéo kéo ra mãi tới 2:30 mới chịu về trường lấy phiếu báo danh.

Hôm nay trường tổ chức thi tuyển sinh lớp 10. Đúng vào cái ngày mình rút học bạ ra khỏi trường, lấy luôn mấy cái giấy tờ nộp vào từ hồi cuối cấp II (coi như nợ nần gì là trả xong hết rồi đó), thì một thế hệ mới đang chuẩn bị "cắm đầu" vào đây, chắc chúng nó sẽ thấy chán trong mấy ngày đầu đi học, nhưng 3 năm sau chúng sẽ nghĩ khác, chắc lại tiếc nuối "sao hồi đầu mình không thế này, không thế kia nhỉ?", cũng như đàn anh đàn chị nó năm nay vậy.

Ngồi coi lại cái học bạ cũng thấy mắc cười, khi nào rảnh rảnh sẽ post đầy đủ nhận xét của 12 giáo viên chủ nhiệm lên đây một thể (vì lý do kỹ thuật nên cuốn học bạ cấp I vẫn ko thấy đâu cả).

Haizz, dạo này lớp ông Mi-he đông quá chịu không nổi, tự dưng ổng nhập 2 lớp vào rồi bắt đi học gấp đôi, nóng nực kinh khủng. Mà cái lớp đó chắc cũng ko dưới 120 cái hộp sọ đâu nha. Nhanh tay chộp lại tấm hình phòng học số 6 đường Lữ Gia (ai yếu tim xin cẩn thận)

lò nướng

Một tháng rồi không đi học, nỗi buồn cũng nguôi ngoai phần nào, từ dưng Loạn Xuân Hằng lại post bài Graduation lên làm mình ngồi nghĩ ngợi nữa. Mà trong đó không có nhạc đâu, ai muốn download thì click đây.

Trả xong nợ

[ 19.5+1.2008 ]

Hôm qua lại có một bữa ăn nhậu với lớp. Trường thông báo lên lấy phiếu báo danh thi ĐH từ 1:30 tới 3:30 chiều nhưng mà nguyên nhóm đã có mặt từ sáng, học bài và đi ăn trưa cùng nhau. Thằng Khải mập vẫn vậy, ăn 1 phần cơm + 7 phần cơm thêm. Kéo kéo ra mãi tới 2:30 mới chịu về trường lấy phiếu báo danh.

Hôm nay trường tổ chức thi tuyển sinh lớp 10. Đúng vào cái ngày mình rút học bạ ra khỏi trường, lấy luôn mấy cái giấy tờ nộp vào từ hồi cuối cấp II (coi như nợ nần gì là trả xong hết rồi đó), thì một thế hệ mới đang chuẩn bị "cắm đầu" vào đây, chắc chúng nó sẽ thấy chán trong mấy ngày đầu đi học, nhưng 3 năm sau chúng sẽ nghĩ khác, chắc lại tiếc nuối "sao hồi đầu mình không thế này, không thế kia nhỉ?", cũng như đàn anh đàn chị nó năm nay vậy.

Ngồi coi lại cái học bạ cũng thấy mắc cười, khi nào rảnh rảnh sẽ post đầy đủ nhận xét của 12 giáo viên chủ nhiệm lên đây một thể (vì lý do kỹ thuật nên cuốn học bạ cấp I vẫn ko thấy đâu cả).

Haizz, dạo này lớp ông Mi-he đông quá chịu không nổi, tự dưng ổng nhập 2 lớp vào rồi bắt đi học gấp đôi, nóng nực kinh khủng. Mà cái lớp đó chắc cũng ko dưới 120 cái hộp sọ đâu nha. Nhanh tay chộp lại tấm hình phòng học số 6 đường Lữ Gia (ai yếu tim xin cẩn thận)

lò nướng

Một tháng rồi không đi học, nỗi buồn cũng nguôi ngoai phần nào, từ dưng Loạn Xuân Hằng lại post bài Graduation lên làm mình ngồi nghĩ ngợi nữa. Mà trong đó không có nhạc đâu, ai muốn download thì click đây.

Thursday, June 12, 2008

Văn!

[ 12.6.2008 ]

Mình hoàn toàn không có duyên với môn văn. Hoàn toàn không. Trước đây mình đã kể cho các bạn nhiều chuyện liên quan tới môn này rồi phải không. Giờ liệt kê lại xem nào. Tốt nghiệp cấp I, toán 10 văn... 7,5 => Tốt nghiệp loại khá. Trước đó thi HSG thành phố lớp 5, toán 8 văn... 3 Rolling on the floor, mất hạng nhất (toán 8 là cao lắm đó, mình nhớ là vậy). Rồi lớp 6, thi Lê Quý Đôn, văn... 4,5 => rớt. Tới lớp 10 văn chưa tới 6,0. Sang lớp 12, HKI văn... 4,8 học sinh TB. Tới lúc thi FPT, toán 80/90, văn... 5/15. Và gần đây nhất, thi TN cấp 3, văn... 5,5 => tốt nghiệp loại TB Rolling on the floor, nực cười.

Mình cũng đek hiểu nổi tại sao cái môn này nó bám theo mình, ám mình, làm khổ mình trong suốt hơn chục năm đi học. Thật đúng đắn khi mình quyết định không thi khối D. Mình không còn kiên nhẫn mà ngồi làm thêm bất kỳ bài "tập làm văn" nào nữa đâu. Ôi văn, ta thù mi.

Vẫn còn một cái may mắn, con 5,5 này là con điểm văn cuối cùng của mình rồi. Sẽ không còn phải đối mặt với nó thường xuyên nữa, hạnh phúc thay...

Sau đây là vài thông tin bổ ích về bài thi Văn Tốt nghiệp THPT khóa tháng 5-2008:

Sông Đuống, sử còn ghi là sông Thiên Đức là con sông đào dài 68 km, nối sông Hồng với sông Thái Bình. Điểm đầu từ ngã ba Dâu (Xuân Canh, Đông Anh, Hà Nội tại địa giới giữa 2 huyện Đông Anh và Gia Lâm thành phố Hà Nội). Điểm cuối là ngã ba Mỹ Lộc (Trung Kênh, Lương Tài, Bắc Ninh).

Các loại tàu thuyền, xà lan tải trọng từ 100 tấn đến 450 tấn có thể vận tải trên sông được cả trong 2 mùa.

Cầu Đuống bắc qua sông Đuống, trên quốc lộ 1B cũ, nối quận Long Biên với thị trấn Yên Viên (Gia Lâm).

Nhà thơ Hoàng Cầm có bài thơ "Bên kia sông Đuống" nổi tiếng.

...Em ơi! Buồn làm chi
Anh đưa em về sông Đuống
Ngày xưa cát trắng phẳng lỳ
Sông Đuống trôi đi
Một dòng lấp lánh...

Nhà thơ Hoàng Cầm bên sông Đuống. Ảnh: NGUYỄN ĐÌNH TOÁN

[nguồn: wikipedia]

và những câu văn kinh dị:

Ở câu 1 (Đề I) - đề thi dành cho học sinh không phân ban: "Theo anh/chị, Enxa Tơriôlê có vai trò như thế nào trong cuộc đời và thơ ca của Lui Aragông?".

Sau khi "tán hươu tán vượn" về mối tình của nàng Enxa và nhà thơ, một thí sinh đã viết trong bài làm của mình: "Aragông đã từng tham gia Cách mạng Tháng 8.1945 " .

Trong câu 2, khi suy nghĩ về nhan đề tác phẩm Mảnh trăng cuối rừng của Nguyễn Minh Châu, có thí sinh viết: "Trăng ơi trăng không tròn - Nếu như trăng không tròn còn gì gọi là trăng !".

Câu 3b - II (đề thi dành cho học sinh phân ban) yêu cầu phân tích tâm trạng nhân vật Tràng trong truyện ngắn Vợ nhặt của nhà văn Kim Lân. Một thí sinh đã đưa ra lời bình "hiểu chết liền" về cụ Tứ (mẹ nhân vật Tràng):

"Bà cụ Tứ là một người già hết rồi đã hết sức lao động không còn để giữ lại cho đời để sống qua ngày, qua những dan lào (gian lao - NV) để tìm cái trước mắt của nó đả (đã) xảy ra còn tồn tại".

Ở một bài làm khác, thí sinh nhận xét về nhân vật Tràng như sau: "Tràng ngỡ ngàng ngạc nhiên vì lần đầu tiên ngủ với 1 người đàn bà không phải là mẹ của mình".

Cũng với đề thi này, thí sinh khác lại viết: "Tràng là một người lính đi qua xóm ngụ cư thấy người chết như ngả rạ anh than thở: như thế này thì chẳng mấy chốc không còn người nào!".

Song, những câu văn trên vẫn chưa gây "sốc" bằng câu 3 (Đề I, dành cho học sinh không phân ban). Đề bài yêu cầu phân tích một đoạn thơ trong bài Bên kia sông Đuống của Hoàng Cầm. Nhiều thí sinh lại nảy ra nhiều "ý tưởng" trong việc phân tích các câu thơ:

"Tranh Đông Hồ gà lợn nét tươi trong/Màu dân tộc sáng bừng trên giấy điệp" trong bài làm của mình: "Nhà thơ muốn nói đến quá khứ của con lợn. Gà lợn có nét mặt rất tươi trong" hay "Tranh Đông Hồ gà lợn rất ô nhiễm. Thực chất lợn ở đây chính là hình ảnh ẩn dụ - Lợn là phần nhỏ mà phần lớn là chỉ về con người".

Đến đoạn "Ruộng ta khô/Nhà ta cháy/Chó ngộ một đàn/Lưỡi dài lê sắc máu", lại xuất hiện nhiều câu văn phân tích "rùng mình" như:

"Ruộng ta rất khô, ruộng ta rất rộng và to làm cho người nông dân cảm thấy rất vất vả, mệt mỏi khi thấy đám ruộng to như thế, nhà ta là cái nhà rất to, "nhà ta cháy" thì người nông dân đến để chữa cháy, làm cho ta cảm thấy mệt chán, làng khói (làn khói - NV) làm cho mọi người xung quanh cảm thấy rất khó chịu muốn dập lửa nhưng mà khó chữa được, người chạy trước người chạy sau ".

Có thí sinh còn sa vào miêu tả đàn chó: "Chó rất nhiều, nhiều con chó rất hung dữ, chó 1 đàn lưỡi rất dài, dài đến nỗi ta không thể tưởng tượng được "hoặc" Chó ngộ là ngộ cả bầy. Chó ngộ một đàn khô là chính cửa điệp từ này đã giúp ông trong việc thi đua học tập"; "Lưỡi dài lê sắc máu: đổi màu máu trở thành màu của thiên nhiên rất phong phú về quê hương, đất nước trong sự đổi mới của văn học Việt Nam".

Chuyển sang phân tích những câu thơ cuối trong đoạn thơ "Kiệt cùng ngõ thẳm bờ hoang/Mẹ con đàn lợn âm dương chia lìa đôi ngả/Đám cưới chuột đang tưng bừng rộn rã/Bây giờ tan tác về đâu", có lẽ vì chợt nhớ đến nhà thơ Hoàng Cầm, tác giả của bài thơ, thí sinh trình bày:

"Nói đến cuộc đời của ông là nói đến 1 trong những bài văn mà ta đã làm trong những ngày thơ ấu. Kiệt cùng ngõ thẳm bờ hoang trong truyện này ông đã để lại cái mà ông rất mong muốn đối với 1 cuộc đời đầy sóng gió"; "Đám cưới chuột là cánh đồng lúa chín vàng no nê ăn chơi, sa đọa, thoải mái...".

Có lẽ không cần phải bình luận gì thêm về những câu văn "cười ra nước mắt" này!

[ Nguồn: sinhhoc.org ]

Văn!

[ 12.6.2008 ]

Mình hoàn toàn không có duyên với môn văn. Hoàn toàn không. Trước đây mình đã kể cho các bạn nhiều chuyện liên quan tới môn này rồi phải không. Giờ liệt kê lại xem nào. Tốt nghiệp cấp I, toán 10 văn... 7,5 => Tốt nghiệp loại khá. Trước đó thi HSG thành phố lớp 5, toán 8 văn... 3 Rolling on the floor, mất hạng nhất (toán 8 là cao lắm đó, mình nhớ là vậy). Rồi lớp 6, thi Lê Quý Đôn, văn... 4,5 => rớt. Tới lớp 10 văn chưa tới 6,0. Sang lớp 12, HKI văn... 4,8 học sinh TB. Tới lúc thi FPT, toán 80/90, văn... 5/15. Và gần đây nhất, thi TN cấp 3, văn... 5,5 => tốt nghiệp loại TB Rolling on the floor, nực cười.

Mình cũng đek hiểu nổi tại sao cái môn này nó bám theo mình, ám mình, làm khổ mình trong suốt hơn chục năm đi học. Thật đúng đắn khi mình quyết định không thi khối D. Mình không còn kiên nhẫn mà ngồi làm thêm bất kỳ bài "tập làm văn" nào nữa đâu. Ôi văn, ta thù mi.

Vẫn còn một cái may mắn, con 5,5 này là con điểm văn cuối cùng của mình rồi. Sẽ không còn phải đối mặt với nó thường xuyên nữa, hạnh phúc thay...

Sau đây là vài thông tin bổ ích về bài thi Văn Tốt nghiệp THPT khóa tháng 5-2008:

Sông Đuống, sử còn ghi là sông Thiên Đức là con sông đào dài 68 km, nối sông Hồng với sông Thái Bình. Điểm đầu từ ngã ba Dâu (Xuân Canh, Đông Anh, Hà Nội tại địa giới giữa 2 huyện Đông Anh và Gia Lâm thành phố Hà Nội). Điểm cuối là ngã ba Mỹ Lộc (Trung Kênh, Lương Tài, Bắc Ninh).

Các loại tàu thuyền, xà lan tải trọng từ 100 tấn đến 450 tấn có thể vận tải trên sông được cả trong 2 mùa.

Cầu Đuống bắc qua sông Đuống, trên quốc lộ 1B cũ, nối quận Long Biên với thị trấn Yên Viên (Gia Lâm).

Nhà thơ Hoàng Cầm có bài thơ "Bên kia sông Đuống" nổi tiếng.

...Em ơi! Buồn làm chi
Anh đưa em về sông Đuống
Ngày xưa cát trắng phẳng lỳ
Sông Đuống trôi đi
Một dòng lấp lánh...

Nhà thơ Hoàng Cầm bên sông Đuống. Ảnh: NGUYỄN ĐÌNH TOÁN

[nguồn: wikipedia]

và những câu văn kinh dị:

Ở câu 1 (Đề I) - đề thi dành cho học sinh không phân ban: "Theo anh/chị, Enxa Tơriôlê có vai trò như thế nào trong cuộc đời và thơ ca của Lui Aragông?".

Sau khi "tán hươu tán vượn" về mối tình của nàng Enxa và nhà thơ, một thí sinh đã viết trong bài làm của mình: "Aragông đã từng tham gia Cách mạng Tháng 8.1945 " .

Trong câu 2, khi suy nghĩ về nhan đề tác phẩm Mảnh trăng cuối rừng của Nguyễn Minh Châu, có thí sinh viết: "Trăng ơi trăng không tròn - Nếu như trăng không tròn còn gì gọi là trăng !".

Câu 3b - II (đề thi dành cho học sinh phân ban) yêu cầu phân tích tâm trạng nhân vật Tràng trong truyện ngắn Vợ nhặt của nhà văn Kim Lân. Một thí sinh đã đưa ra lời bình "hiểu chết liền" về cụ Tứ (mẹ nhân vật Tràng):

"Bà cụ Tứ là một người già hết rồi đã hết sức lao động không còn để giữ lại cho đời để sống qua ngày, qua những dan lào (gian lao - NV) để tìm cái trước mắt của nó đả (đã) xảy ra còn tồn tại".

Ở một bài làm khác, thí sinh nhận xét về nhân vật Tràng như sau: "Tràng ngỡ ngàng ngạc nhiên vì lần đầu tiên ngủ với 1 người đàn bà không phải là mẹ của mình".

Cũng với đề thi này, thí sinh khác lại viết: "Tràng là một người lính đi qua xóm ngụ cư thấy người chết như ngả rạ anh than thở: như thế này thì chẳng mấy chốc không còn người nào!".

Song, những câu văn trên vẫn chưa gây "sốc" bằng câu 3 (Đề I, dành cho học sinh không phân ban). Đề bài yêu cầu phân tích một đoạn thơ trong bài Bên kia sông Đuống của Hoàng Cầm. Nhiều thí sinh lại nảy ra nhiều "ý tưởng" trong việc phân tích các câu thơ:

"Tranh Đông Hồ gà lợn nét tươi trong/Màu dân tộc sáng bừng trên giấy điệp" trong bài làm của mình: "Nhà thơ muốn nói đến quá khứ của con lợn. Gà lợn có nét mặt rất tươi trong" hay "Tranh Đông Hồ gà lợn rất ô nhiễm. Thực chất lợn ở đây chính là hình ảnh ẩn dụ - Lợn là phần nhỏ mà phần lớn là chỉ về con người".

Đến đoạn "Ruộng ta khô/Nhà ta cháy/Chó ngộ một đàn/Lưỡi dài lê sắc máu", lại xuất hiện nhiều câu văn phân tích "rùng mình" như:

"Ruộng ta rất khô, ruộng ta rất rộng và to làm cho người nông dân cảm thấy rất vất vả, mệt mỏi khi thấy đám ruộng to như thế, nhà ta là cái nhà rất to, "nhà ta cháy" thì người nông dân đến để chữa cháy, làm cho ta cảm thấy mệt chán, làng khói (làn khói - NV) làm cho mọi người xung quanh cảm thấy rất khó chịu muốn dập lửa nhưng mà khó chữa được, người chạy trước người chạy sau ".

Có thí sinh còn sa vào miêu tả đàn chó: "Chó rất nhiều, nhiều con chó rất hung dữ, chó 1 đàn lưỡi rất dài, dài đến nỗi ta không thể tưởng tượng được "hoặc" Chó ngộ là ngộ cả bầy. Chó ngộ một đàn khô là chính cửa điệp từ này đã giúp ông trong việc thi đua học tập"; "Lưỡi dài lê sắc máu: đổi màu máu trở thành màu của thiên nhiên rất phong phú về quê hương, đất nước trong sự đổi mới của văn học Việt Nam".

Chuyển sang phân tích những câu thơ cuối trong đoạn thơ "Kiệt cùng ngõ thẳm bờ hoang/Mẹ con đàn lợn âm dương chia lìa đôi ngả/Đám cưới chuột đang tưng bừng rộn rã/Bây giờ tan tác về đâu", có lẽ vì chợt nhớ đến nhà thơ Hoàng Cầm, tác giả của bài thơ, thí sinh trình bày:

"Nói đến cuộc đời của ông là nói đến 1 trong những bài văn mà ta đã làm trong những ngày thơ ấu. Kiệt cùng ngõ thẳm bờ hoang trong truyện này ông đã để lại cái mà ông rất mong muốn đối với 1 cuộc đời đầy sóng gió"; "Đám cưới chuột là cánh đồng lúa chín vàng no nê ăn chơi, sa đọa, thoải mái...".

Có lẽ không cần phải bình luận gì thêm về những câu văn "cười ra nước mắt" này!

[ Nguồn: sinhhoc.org ]

Friday, May 16, 2008

Chiều mưa

[ 16.5.2008 ]

Liệu bạn sẽ làm gì khi bạn ngồi trong một vòng tròn bạn bè. Tay nắm tay, ngồi hát những bài hát quen thuộc vào ngày cuối cùng đi học. Liệu bạn sẽ làm gì khi mà ngày mai sẽ không còn tới lớp. Khóc. Đáng lẽ là tôi không định khóc hôm nay đâu. Nhưng làm sao kiềm được trước cái cảnh thằng Nguyện ôm má, nhìn thẳng mặt từng đứa một, rồi dụi mắt bước ra khỏi vòng tròn. Cay sống mũi quá...

Khóc, trong khi khóc, trong đầu tôi chẳng còn gì cả. Tôi cố bám lấy một hình ảnh nào đó quen thuộc. Nhưng mọi thứ trôi đi quá nhanh, và thế là khi đó tôi rơi tự do. Không thể ngăn cản bản thân được, cho tới khi hết nước mặt...

Thế là đã hết thật sao.
Chúng ta sắp tới cuối con đường này. Một đứa, rồi hai đứa, rồi tất cả. Lần đầu tiên tôi ngồi khóc trước mặt các bạn, chỉ dám nhìn xuống đất, những ô gạch đầy rêu.
Rồi vòng trong xiết chặt hơn, cho đến khi không thể gần nhau hơn nữa, cả đám, nhìn nhau, vẫn khóc.

Tôi nhớ, hơn 1 năm về trước, lúc nửa đêm, ngồi không không biết làm gì. Tự dưng tôi nghĩ tới việc hơn 1 năm nữa chúng ta chia tay. Thế là xụt xịt. Và hôm nay các ý nghĩ đó đã trở thành sự thật.

Mấy hôm nay tôi cứ nghĩ, sẽ cố không khóc, để dành tất cả cảm xúc cho tới đếm ngày 19, nhưng mà khó quá...

Chiều mưa

[ 16.5.2008 ]

Liệu bạn sẽ làm gì khi bạn ngồi trong một vòng tròn bạn bè. Tay nắm tay, ngồi hát những bài hát quen thuộc vào ngày cuối cùng đi học. Liệu bạn sẽ làm gì khi mà ngày mai sẽ không còn tới lớp. Khóc. Đáng lẽ là tôi không định khóc hôm nay đâu. Nhưng làm sao kiềm được trước cái cảnh thằng Nguyện ôm má, nhìn thẳng mặt từng đứa một, rồi dụi mắt bước ra khỏi vòng tròn. Cay sống mũi quá...

Khóc, trong khi khóc, trong đầu tôi chẳng còn gì cả. Tôi cố bám lấy một hình ảnh nào đó quen thuộc. Nhưng mọi thứ trôi đi quá nhanh, và thế là khi đó tôi rơi tự do. Không thể ngăn cản bản thân được, cho tới khi hết nước mặt...

Thế là đã hết thật sao.
Chúng ta sắp tới cuối con đường này. Một đứa, rồi hai đứa, rồi tất cả. Lần đầu tiên tôi ngồi khóc trước mặt các bạn, chỉ dám nhìn xuống đất, những ô gạch đầy rêu.
Rồi vòng trong xiết chặt hơn, cho đến khi không thể gần nhau hơn nữa, cả đám, nhìn nhau, vẫn khóc.

Tôi nhớ, hơn 1 năm về trước, lúc nửa đêm, ngồi không không biết làm gì. Tự dưng tôi nghĩ tới việc hơn 1 năm nữa chúng ta chia tay. Thế là xụt xịt. Và hôm nay các ý nghĩ đó đã trở thành sự thật.

Mấy hôm nay tôi cứ nghĩ, sẽ cố không khóc, để dành tất cả cảm xúc cho tới đếm ngày 19, nhưng mà khó quá...

Friday, March 7, 2008

Ngày: 8/3 - Lớp: 12A1

[ 8.3.2008 ]

Tám tháng ba năm nay thật ấn tượng. Mình dành cả ngày cho Amotizen. Với sự chuẩn bị chu đáo, kỹ lưỡng, âm thầm lặng lẽ, không con gái lớp nào có thể hạnh phúc bằng con gái A1 :D. Chương trình "đứng với ngôi sao" chính thức diễn ra từ 10:30 sáng, nhằm cuối tiết 4 ngày 8.3.2008.

Bảng điểm danh

Khi các bạn nữ vừa bước vào, giai điệu bài 1 triệu đóa hồng (đính chính lại theo lời của Hói) @};- lãng mạn bật lên, đón tiếp 18 cô gái xinh xắn của 12A1. Bàn ghế đã được sắp xếp đâu vào đó. Hai bộ loa và 1 dàn karaOke đã được vận chuyển tới lớp từ sáng. Âm thanh đâu vào đó, quá chuẩn và chuyên nghiệp như trong một buổi biểu diễn thực thụ.

Khôi DJ

Trải dài gần hơn 2 tiếng của buổi biểu diễn là âm nhạc và những gói quà. Thầy CN đã lôi hết con trai ra 1 góc và phân công từ cách đây 1 tuần, với lý do "các bạn nam ra phân công công tác hỗ trợ Đại hội tuyển sinh của trường trong T7 tuần sau". Các bạn nữ có tài cách mấy cũng không thể ngờ đc. Đó cũng là một yếu tố hết sức quan trọng làm nên thành công của ngày hôm nay.

Các khán giả đặc biệt

Riêng phần mình, mình đã chuẩn bị quà với một số lượng lớn: 9 gói quà. Trong mỗi gói đơn giản chỉ là 8 cây kẹo mút và 3 cái rau câu nhỏ nhắn :D. Bốn gói trong đó tặng cho 4 "vợ yêu quý" từ lớp 10 tới giờ của mình. Một cho Tuyền, một cho Nhã béo, một cho Lan và một cho Thúy Anh. Ngoài ra, không thể chỉ tặng thế được. Vẫn còn 14 bạn nữ trong lớp không có quà của mình (do tài chính không cho phép làm thêm 14 gói như thế 8-}) nên mình tặng cho mỗi bạn còn lại 1 cây kẹo mà thôi :). Thêm vài cây cho các bạn nữ mình quen biết khác nữa. Tất cả là tròn 80 cây kẹo và 24 cái rau câu cho ngày hôm nay :D.

Chúc mừng con gái

Buổi chiều lại phải quay vào trường để dự cái buổi Đại hội tuyển sinh trong trường. Nghe nói có truyền hình trực tiếp. Nhưng mà vì quá đông nên mình phải chui vào một góc. Cũng vì thế mà mình và mấy đứa trong lớp nhanh chóng chuồn khỏi LHP dễ dàng để đi ca 3.

Giọt nước mắt LHP

Ca 3 của lớp mình diễn ra tại Cinebox Hòa Bình. Vào đây coi phim Kho báu quốc gia phần 2. Cũng hay, thú vị, nhưng mà hơi nhanh (mà cũng có thể do buồn ngủ quá nên thấy nó nhanh). Xong ra đứng chờ mưa ngớt. :)) vui nhất là khúc này, cả đám đi ra đi vào "ăn thử" kem của người ta. Mình ăn tới 4 lần, thằng Luân mập ăn tới 6 lần. Tội nghiệp mấy chị ấy ghê, nhưng mà vẫn phải mời. Rồi còn đứng cười sặc sụa với Triple. Tất cả chỉ vì cá tra, nhìn mặt nó là cả đám đã cười rồi.

Triple

Mưa ngớt, mình leo lên xe về nhà. Đói, lạnh, mệt... up hình cho lớp xong rồi ngủ lăn ra mất tiêu. Tới 12 giờ lại dậy, rồi chơi game tới 2 giờ ngủ tiếp, kết quả là 9.3, 12 sáng giờ mình mở mắt ra (:|.

PS: Đây là bài viết thứ 400 của mình >:D<, celebrate thôi

Ngày: 8/3 - Lớp: 12A1

[ 8.3.2008 ]

Tám tháng ba năm nay thật ấn tượng. Mình dành cả ngày cho Amotizen. Với sự chuẩn bị chu đáo, kỹ lưỡng, âm thầm lặng lẽ, không con gái lớp nào có thể hạnh phúc bằng con gái A1 :D. Chương trình "đứng với ngôi sao" chính thức diễn ra từ 10:30 sáng, nhằm cuối tiết 4 ngày 8.3.2008.

Bảng điểm danh

Khi các bạn nữ vừa bước vào, giai điệu bài 1 triệu đóa hồng (đính chính lại theo lời của Hói) @};- lãng mạn bật lên, đón tiếp 18 cô gái xinh xắn của 12A1. Bàn ghế đã được sắp xếp đâu vào đó. Hai bộ loa và 1 dàn karaOke đã được vận chuyển tới lớp từ sáng. Âm thanh đâu vào đó, quá chuẩn và chuyên nghiệp như trong một buổi biểu diễn thực thụ.

Khôi DJ

Trải dài gần hơn 2 tiếng của buổi biểu diễn là âm nhạc và những gói quà. Thầy CN đã lôi hết con trai ra 1 góc và phân công từ cách đây 1 tuần, với lý do "các bạn nam ra phân công công tác hỗ trợ Đại hội tuyển sinh của trường trong T7 tuần sau". Các bạn nữ có tài cách mấy cũng không thể ngờ đc. Đó cũng là một yếu tố hết sức quan trọng làm nên thành công của ngày hôm nay.

Các khán giả đặc biệt

Riêng phần mình, mình đã chuẩn bị quà với một số lượng lớn: 9 gói quà. Trong mỗi gói đơn giản chỉ là 8 cây kẹo mút và 3 cái rau câu nhỏ nhắn :D. Bốn gói trong đó tặng cho 4 "vợ yêu quý" từ lớp 10 tới giờ của mình. Một cho Tuyền, một cho Nhã béo, một cho Lan và một cho Thúy Anh. Ngoài ra, không thể chỉ tặng thế được. Vẫn còn 14 bạn nữ trong lớp không có quà của mình (do tài chính không cho phép làm thêm 14 gói như thế 8-}) nên mình tặng cho mỗi bạn còn lại 1 cây kẹo mà thôi :). Thêm vài cây cho các bạn nữ mình quen biết khác nữa. Tất cả là tròn 80 cây kẹo và 24 cái rau câu cho ngày hôm nay :D.

Chúc mừng con gái

Buổi chiều lại phải quay vào trường để dự cái buổi Đại hội tuyển sinh trong trường. Nghe nói có truyền hình trực tiếp. Nhưng mà vì quá đông nên mình phải chui vào một góc. Cũng vì thế mà mình và mấy đứa trong lớp nhanh chóng chuồn khỏi LHP dễ dàng để đi ca 3.

Giọt nước mắt LHP

Ca 3 của lớp mình diễn ra tại Cinebox Hòa Bình. Vào đây coi phim Kho báu quốc gia phần 2. Cũng hay, thú vị, nhưng mà hơi nhanh (mà cũng có thể do buồn ngủ quá nên thấy nó nhanh). Xong ra đứng chờ mưa ngớt. :)) vui nhất là khúc này, cả đám đi ra đi vào "ăn thử" kem của người ta. Mình ăn tới 4 lần, thằng Luân mập ăn tới 6 lần. Tội nghiệp mấy chị ấy ghê, nhưng mà vẫn phải mời. Rồi còn đứng cười sặc sụa với Triple. Tất cả chỉ vì cá tra, nhìn mặt nó là cả đám đã cười rồi.

Triple

Mưa ngớt, mình leo lên xe về nhà. Đói, lạnh, mệt... up hình cho lớp xong rồi ngủ lăn ra mất tiêu. Tới 12 giờ lại dậy, rồi chơi game tới 2 giờ ngủ tiếp, kết quả là 9.3, 12 sáng giờ mình mở mắt ra (:|.

PS: Đây là bài viết thứ 400 của mình >:D<, celebrate thôi

Thursday, January 31, 2008

Amotizen

[ 31.1.2008 ]

Đây là lần đầu tiên mà mình đặt tên bài viết là Amotizen đấy nhé. Trước đây để tag Amotizen cũng nhiều rồi, nhưng mà giờ mới quăng lên đầu. Suốt mấy ngày nay, luôn được sống trong Amotizen thật là hạnh phúc :D. Chỉ trong 1 tuần thôi mà suy nghĩ và cảm xúc của mình về Amotizen đã thay đổi rất nhiều. Chuyện bắt đầu từ T7 tuần trước...

Sự tương phản

Các bạn chắc cũng thắc mắc sao cứ Amotizen rồi loạn gia gì tùm lum, chả hiểu. Xin giải thích, ý tưởng cái tên Amotizen của mình bắt đầu từ chữ netizen (cộng đồng mạng). Chữ đó được chuyển thể thành Amotizen, tức là cộng đồng A1. Chữ này được xuất hiện đầu tiên trên Banner của forum lớp (hiện giờ đã chết cùng thời hoàng kim của các forum). Sau đó nó được các thành viên còn lại chấp nhận và sớm trờ thành tên lớp mình - A1 Lê Hồng Phong khóa (2005-2008).

Trong Amotizen, không hề có vụ chia bè kéo cánh đấu chọi nhau. Tất cả chỉ có 2 nhóm, 1 là Loạn gia, 2 là phần còn lại. Loạn gia bắt đầu chỉ vài ba người, nhưng hiện nay không dưới 35 thành trên 46+6 (46 vẫn ngồi trong phòng A026 và 6 người đã rời lớp sớm). Loạn gia nhanh chóng trở thành "chính đảng lãnh đạo" của Amotizen. Cũng nhờ có 1 "chính đảng" duy nhất như vậy mà Amotizen luôn giữ được hòa khí. Gia đình này đã "vào sinh ra tử" sau bao nhiêu trận ăn chơi cũng như bao nhiêu bài kiểm tra các môn. May mắn mình cũng là 1 thành viên.

Sau khi tập kịch cùng Amotizen (mình giống quay phim hơn là diễn viên), cả đám ngồi nói chuyện trên trời dưới biển. Nói từ chuyện thằng này sang chuyện con kia, chủ đề chuyển liên tục, có khi đang nói chuyện học nhảy sang chuyện bánh bò bánh bía gì đó 8-}, chóng cả mặt. Nhưng mà cũng hôm đó mới thấy Loạn gia không chỉ LOẠN như mình tưởng, mà còn một chữ GIA đúng nghĩa nữa. Phải công nhận đây là cái tập thể đầu tiên mình từng thấy mà mọi thành viên lại quan tâm nhau như vậy =D> =D>, và cũng duy nhất. Thế mà, trước đây mình từng có một thời gian khó chịu đến phát cáu với cái loạn gia này. Thật có lỗi với các bạn.

Rồi tới buổi tối lửa trại ở Madagui, buổi tới của những lời nói thật. Ban đầu mình nghĩ nó sẽ tràn ngập tiếng cười, nên mình cũng nói vài câu vui vẻ (tất nhiên, thật lòng). Sau đó, dần dần, nước mắt xuất hiện. Xin lỗi cũng có, cảm ơn cũng có, cả 2 thứ đó đều làm người ta rơi nước mắt. Rồi con gái khóc, sau con trai cũng khóc. Nhưng cuối cùng, chỉ còn lại những tiếng cười ấm áp. Lại một cơ hội nữa để hiểu thêm về lớp, mình đã bắt được (xui cho 5 đứa ngồi nhà, tuột mất).

Sau khi về thành phố, Amotizen bắt tay ngay vào chiến dịch tiếp theo - Liên hoan văn hóa dân gian - một lễ hội truyền thống của trường vào ngày cuối cùng trước khi nghỉ Tết Nguyên đán. Nhớ năm ngoái có cả cô Hà và 3 cô giáo sinh vào phụ mới lời được 600k. Năm nay, :-s không có quỹ lớp đổ vào, không có người lớn (hơn) nào vào phụ. Mà kinh khủng, tiền lời chia ra 20 phần mà vẫn còn nhiều. Cũng xứng đáng thôi, mồ hôi nước mắt của 20 đứa làm quần quật 2 ngày trời. Thế là một đống hình đã được chụp để kỷ niệm LHVHDG cuối cũng của mình và Amotizen với cương vị đứng bán (và đi bắt khách). Năm sau chắc chẳng dám về trường vào dịp này, về có mà chết tiền.

Amotizen

[ 31.1.2008 ]

Đây là lần đầu tiên mà mình đặt tên bài viết là Amotizen đấy nhé. Trước đây để tag Amotizen cũng nhiều rồi, nhưng mà giờ mới quăng lên đầu. Suốt mấy ngày nay, luôn được sống trong Amotizen thật là hạnh phúc :D. Chỉ trong 1 tuần thôi mà suy nghĩ và cảm xúc của mình về Amotizen đã thay đổi rất nhiều. Chuyện bắt đầu từ T7 tuần trước...

Sự tương phản

Các bạn chắc cũng thắc mắc sao cứ Amotizen rồi loạn gia gì tùm lum, chả hiểu. Xin giải thích, ý tưởng cái tên Amotizen của mình bắt đầu từ chữ netizen (cộng đồng mạng). Chữ đó được chuyển thể thành Amotizen, tức là cộng đồng A1. Chữ này được xuất hiện đầu tiên trên Banner của forum lớp (hiện giờ đã chết cùng thời hoàng kim của các forum). Sau đó nó được các thành viên còn lại chấp nhận và sớm trờ thành tên lớp mình - A1 Lê Hồng Phong khóa (2005-2008).

Trong Amotizen, không hề có vụ chia bè kéo cánh đấu chọi nhau. Tất cả chỉ có 2 nhóm, 1 là Loạn gia, 2 là phần còn lại. Loạn gia bắt đầu chỉ vài ba người, nhưng hiện nay không dưới 35 thành trên 46+6 (46 vẫn ngồi trong phòng A026 và 6 người đã rời lớp sớm). Loạn gia nhanh chóng trở thành "chính đảng lãnh đạo" của Amotizen. Cũng nhờ có 1 "chính đảng" duy nhất như vậy mà Amotizen luôn giữ được hòa khí. Gia đình này đã "vào sinh ra tử" sau bao nhiêu trận ăn chơi cũng như bao nhiêu bài kiểm tra các môn. May mắn mình cũng là 1 thành viên.

Sau khi tập kịch cùng Amotizen (mình giống quay phim hơn là diễn viên), cả đám ngồi nói chuyện trên trời dưới biển. Nói từ chuyện thằng này sang chuyện con kia, chủ đề chuyển liên tục, có khi đang nói chuyện học nhảy sang chuyện bánh bò bánh bía gì đó 8-}, chóng cả mặt. Nhưng mà cũng hôm đó mới thấy Loạn gia không chỉ LOẠN như mình tưởng, mà còn một chữ GIA đúng nghĩa nữa. Phải công nhận đây là cái tập thể đầu tiên mình từng thấy mà mọi thành viên lại quan tâm nhau như vậy =D> =D>, và cũng duy nhất. Thế mà, trước đây mình từng có một thời gian khó chịu đến phát cáu với cái loạn gia này. Thật có lỗi với các bạn.

Rồi tới buổi tối lửa trại ở Madagui, buổi tới của những lời nói thật. Ban đầu mình nghĩ nó sẽ tràn ngập tiếng cười, nên mình cũng nói vài câu vui vẻ (tất nhiên, thật lòng). Sau đó, dần dần, nước mắt xuất hiện. Xin lỗi cũng có, cảm ơn cũng có, cả 2 thứ đó đều làm người ta rơi nước mắt. Rồi con gái khóc, sau con trai cũng khóc. Nhưng cuối cùng, chỉ còn lại những tiếng cười ấm áp. Lại một cơ hội nữa để hiểu thêm về lớp, mình đã bắt được (xui cho 5 đứa ngồi nhà, tuột mất).

Sau khi về thành phố, Amotizen bắt tay ngay vào chiến dịch tiếp theo - Liên hoan văn hóa dân gian - một lễ hội truyền thống của trường vào ngày cuối cùng trước khi nghỉ Tết Nguyên đán. Nhớ năm ngoái có cả cô Hà và 3 cô giáo sinh vào phụ mới lời được 600k. Năm nay, :-s không có quỹ lớp đổ vào, không có người lớn (hơn) nào vào phụ. Mà kinh khủng, tiền lời chia ra 20 phần mà vẫn còn nhiều. Cũng xứng đáng thôi, mồ hôi nước mắt của 20 đứa làm quần quật 2 ngày trời. Thế là một đống hình đã được chụp để kỷ niệm LHVHDG cuối cũng của mình và Amotizen với cương vị đứng bán (và đi bắt khách). Năm sau chắc chẳng dám về trường vào dịp này, về có mà chết tiền.

Monday, January 14, 2008

Và cuộc sống lại tiếp diễn

[ 14.1.2008 ]

Đã lâu lắm rồi mới viết blog. Vì thời gian không cho phép nên năm nay mới viết đc có 2 bài :(. Phần lớn thời gian qua tập trung vào cái project Java. Hôm nay đã dứt điểm thành công và bước sang giai đoạn mới - giai đoạn hậu java tiền Tết :)) (tóm tắt là giai đoạn rảnh rang ấy mà).

Úi, đề tài lần này làm khá tốt. Được tới 93/100. Chỉ thua anh Toàn mà thôi (cái anh tiếp theo hình như 90đ, nhưng là 90/110 :-> ). Nói chung cũng gặp cái may là ông thầy chấm điểm cũng là cựu LHP. Ông này vô cùng ngộ nghĩnh. Lúc ổng nói chuyện, mắt trợn lên buồn cười ghê. Rồi tranh luận với anh Nguyên 1 lúc dài (làm mình hồi hộp hơn). Nếu mà được học ông này thì hấp dẫn lắm đây.

Thôi, Aptech thế lả đủ rồi. Tạm thời nghỉ ngơi và chuẩn bị bài vở trên trường. Còn nhiều dự định lắm. Muốn viết bao nhiêu thứ: Layout Tags, JSON, JQuery, CSS, Java nữa chứ; rồi còn cả cái vụ design áo Amotizen... @-), từ từ mà giải quyết vậy. Trước mắt là phải vực dậy cái blog này đã. Vừa đổi domain 1 phát mà mất hết 1 lượng lớn visitor từ Google Search. Đang phải vận động bà con add lại link mới để kiếm pagerank thôi.

8->, bây giờ vẫn nhớ cái buổi đi RMIT 8->. Chị Vy - hướng dẫn viên - xinh quá, cao ghê luôn, chắc phải 1m7x 8->. Cái trường đó thì wá đã. Được học trong đó cũng đáng đồng tiền. Tự dưng nghĩ ra con đường mới.

Học hết năm một ở Aptech, tạm nghỉ, thi ĐH, tháng 8 vào học tiếp năm 2, song song học tiếng Anh kiếm cái IELTS hay TOEFL gì đó, đủ tiêu chuẩn lấy học bổng của RMIT, sau đó vào RMIT theo con đường chuyển tiếp, chỉ mất thêm 1 năm nữa là có bẳng cử nhân rồi \:d/, nghe qua quá hoàn hảo ấy chứ  :))...

PRITDR * AllStar *

Và cuộc sống lại tiếp diễn

[ 14.1.2008 ]

Đã lâu lắm rồi mới viết blog. Vì thời gian không cho phép nên năm nay mới viết đc có 2 bài :(. Phần lớn thời gian qua tập trung vào cái project Java. Hôm nay đã dứt điểm thành công và bước sang giai đoạn mới - giai đoạn hậu java tiền Tết :)) (tóm tắt là giai đoạn rảnh rang ấy mà).

Úi, đề tài lần này làm khá tốt. Được tới 93/100. Chỉ thua anh Toàn mà thôi (cái anh tiếp theo hình như 90đ, nhưng là 90/110 :-> ). Nói chung cũng gặp cái may là ông thầy chấm điểm cũng là cựu LHP. Ông này vô cùng ngộ nghĩnh. Lúc ổng nói chuyện, mắt trợn lên buồn cười ghê. Rồi tranh luận với anh Nguyên 1 lúc dài (làm mình hồi hộp hơn). Nếu mà được học ông này thì hấp dẫn lắm đây.

Thôi, Aptech thế lả đủ rồi. Tạm thời nghỉ ngơi và chuẩn bị bài vở trên trường. Còn nhiều dự định lắm. Muốn viết bao nhiêu thứ: Layout Tags, JSON, JQuery, CSS, Java nữa chứ; rồi còn cả cái vụ design áo Amotizen... @-), từ từ mà giải quyết vậy. Trước mắt là phải vực dậy cái blog này đã. Vừa đổi domain 1 phát mà mất hết 1 lượng lớn visitor từ Google Search. Đang phải vận động bà con add lại link mới để kiếm pagerank thôi.

8->, bây giờ vẫn nhớ cái buổi đi RMIT 8->. Chị Vy - hướng dẫn viên - xinh quá, cao ghê luôn, chắc phải 1m7x 8->. Cái trường đó thì wá đã. Được học trong đó cũng đáng đồng tiền. Tự dưng nghĩ ra con đường mới.

Học hết năm một ở Aptech, tạm nghỉ, thi ĐH, tháng 8 vào học tiếp năm 2, song song học tiếng Anh kiếm cái IELTS hay TOEFL gì đó, đủ tiêu chuẩn lấy học bổng của RMIT, sau đó vào RMIT theo con đường chuyển tiếp, chỉ mất thêm 1 năm nữa là có bẳng cử nhân rồi \:d/, nghe qua quá hoàn hảo ấy chứ  :))...

PRITDR * AllStar *

Wednesday, January 9, 2008

Năm sau

[ 9.1.2008 ]

Hôm nay là lễ truyền thống thứ 3 mình "được" tham dự với vai trò "người nghe" ở LHP rồi. Năm sau không còn ở đây nữa. Mà làm gì tới năm sau. Tới tháng 5 là đã không còn được đi học nữa rồi :(. Thời gian càng lúc chạy càng nhanh (hệ quy chiếu không quán tính theo thời gian :))). Nửa muốn nó qua nhanh, nữa không.

Cháy

9.1.2008 đi dự lễ xong đi phè phỡn với thầy Châu và Thúy Anh. Lại để thầy trả :-s đáng lẽ phải là mình. Kiểu này chắc thầy không dám dẫn mình đi chơi nữa quá. Trước khi nghỉ Tết nhất định phải dẫn độ thầy đi ăn một bữa mới đc.

Không biết 9.1.2009, mọi chuyện sẽ thế nào nhỉ :)). Chả biết đc, liệu có được về rước đuốc không nhỉ. Tự dưng phải chạy 4km mà vẫn muốn được chạy :)). Haizz, sao càng lúc càng mất tự tin thế này vậy trời. Thi HKI quá bèo nhèo, thi ĐH mà tương tự là gặm đất luôn.

Get this widget | Track details | eSnips Social DNA

P/s: còn mày nữa Lộc, nhảm nhí quá, the biggest sh!t today.

Năm sau

[ 9.1.2008 ]

Hôm nay là lễ truyền thống thứ 3 mình "được" tham dự với vai trò "người nghe" ở LHP rồi. Năm sau không còn ở đây nữa. Mà làm gì tới năm sau. Tới tháng 5 là đã không còn được đi học nữa rồi :(. Thời gian càng lúc chạy càng nhanh (hệ quy chiếu không quán tính theo thời gian :))). Nửa muốn nó qua nhanh, nữa không.

Cháy

9.1.2008 đi dự lễ xong đi phè phỡn với thầy Châu và Thúy Anh. Lại để thầy trả :-s đáng lẽ phải là mình. Kiểu này chắc thầy không dám dẫn mình đi chơi nữa quá. Trước khi nghỉ Tết nhất định phải dẫn độ thầy đi ăn một bữa mới đc.

Không biết 9.1.2009, mọi chuyện sẽ thế nào nhỉ :)). Chả biết đc, liệu có được về rước đuốc không nhỉ. Tự dưng phải chạy 4km mà vẫn muốn được chạy :)). Haizz, sao càng lúc càng mất tự tin thế này vậy trời. Thi HKI quá bèo nhèo, thi ĐH mà tương tự là gặm đất luôn.

Get this widget | Track details | eSnips Social DNA

P/s: còn mày nữa Lộc, nhảm nhí quá, the biggest sh!t today.

Wednesday, December 19, 2007

Leng keng

[ 19.12.2007 ]

Kỳ thi HKI đã trải qua đc 2 ngày. Chỉ còn một buổi cuối với Anh, Lý, Hóa nữa thôi. Sẽ là 100% trắc nghiệm. Mình phải làm cho đàng hoàng. Văn của mình quá tệ rồi, nếu không lo cứu điểm thì có thể sẽ bị rớt xuống TB (!?) :-<. Toán hôm nay cũng không tốt lắm, ko qua đc 8 mất :(. Học tập sa sút quá rồi đấy.

Đi thi về, buồn đời đi ăn Leng Keng. Đây là lần thứ 3 đi ăn Leng Keng rồi. Leng Keng rất là ngon, mà lại vô cùng vui n ữa. Lời khuyên cho bạn nào có bạn gái (hay chưa có, như mình) cũng lên đi ăn. Cứ tới đại một cái KFC nào đó, bỏ 12k cho 2 cây kem Vani hay Chocolate gì đó, là được một bữa mặt mày như con nít, cười ko ngớt, buồn cũng thành vui.

Kem - dĩ nhiên không phải Leng Keng rồi

À quên, hôm qua qua nhà thằng Sơn để lấy 2 gói quà cho Ngọc (:-s, lỡ nói lấy từ T6 mà giờ mới lấy đc). Thằng này đi Úc mang theo cả sách thí nghiệm Lý, Hóa của nhóm nó, mình không sang lấy về thì chả biết nhóm này HKII lấy gì mà thí nghiệm. Nói cho các bạn biết tình hình của béo. Béo sang đó ở chung với 1 gia đình Việt Nam và 1 cha Ấn Độ gì đó. Đã tới trường nhận lớp, nhưng chỉ mới gọi về nhà 2 lần. Nói chung là thằng này đoảng lắm, chả biết tự lo đc không đây.

Leng keng

[ 19.12.2007 ]

Kỳ thi HKI đã trải qua đc 2 ngày. Chỉ còn một buổi cuối với Anh, Lý, Hóa nữa thôi. Sẽ là 100% trắc nghiệm. Mình phải làm cho đàng hoàng. Văn của mình quá tệ rồi, nếu không lo cứu điểm thì có thể sẽ bị rớt xuống TB (!?) :-<. Toán hôm nay cũng không tốt lắm, ko qua đc 8 mất :(. Học tập sa sút quá rồi đấy.

Đi thi về, buồn đời đi ăn Leng Keng. Đây là lần thứ 3 đi ăn Leng Keng rồi. Leng Keng rất là ngon, mà lại vô cùng vui n ữa. Lời khuyên cho bạn nào có bạn gái (hay chưa có, như mình) cũng lên đi ăn. Cứ tới đại một cái KFC nào đó, bỏ 12k cho 2 cây kem Vani hay Chocolate gì đó, là được một bữa mặt mày như con nít, cười ko ngớt, buồn cũng thành vui.

Kem - dĩ nhiên không phải Leng Keng rồi

À quên, hôm qua qua nhà thằng Sơn để lấy 2 gói quà cho Ngọc (:-s, lỡ nói lấy từ T6 mà giờ mới lấy đc). Thằng này đi Úc mang theo cả sách thí nghiệm Lý, Hóa của nhóm nó, mình không sang lấy về thì chả biết nhóm này HKII lấy gì mà thí nghiệm. Nói cho các bạn biết tình hình của béo. Béo sang đó ở chung với 1 gia đình Việt Nam và 1 cha Ấn Độ gì đó. Đã tới trường nhận lớp, nhưng chỉ mới gọi về nhà 2 lần. Nói chung là thằng này đoảng lắm, chả biết tự lo đc không đây.

Saturday, December 15, 2007

Ôi cái trường

[ 15.12.2007 ]

Ai cũng biết hôm nay là ngày toàn dân đội nón bảo hiểm khi ra đường. Tivi báo đài tuyên truyền rầm rộ. Trường mình cũng thế. Giám thị thông báo từ ngày hôm qua: "Ngày mai, em nào đi xe máy tới trường đều phải đội nón bảo hiểm". Úi zời, cái này thì có gì khó đâu, mình đã đội từ thứ 2 rồi - nghĩ thầm. Và vì thế, hôm nay mình ngang nhiên đi xe máy, đội nón, thẳng tiến tới trường như mọi ngày từ giữa năm 11.

Lạ. Ngoài đường sao lại chả thấy bao  nhiêu anh công an. Vắng, đi nhanh (không có đi ẩu đâu nhá). Trên đường đi còn cười giỡn, nói đùa rằng csgt nó tập trung ở cử trường rồi nên ở đây chả thấy đâu. Đến trường, ngay nhà giữ xe, không quẹo vào mà đi tiếp để mua hamburger bò 8k gần đó. Không chú ý nhìn về phía cổng, chỉ thấy sơ là không có bóng áo vàng nào cả.

Mua xong, quay lại, hiên ngang vào ghi số lấy vé. Lúc này mới nhận ra 2 bóng cao cao, quen quen đứng sát bên. Đó là Mr. and Mrs. Giám thị. Tới lúc đó, vẫn cười, chào thầy cô, rồi phóng vào tiếp. Vừa nhích lên đc vào cm. Thì thầy vội chặn lại, "ân cần" hỏi:

Thầy: "Em đi xe bao nhiêu cc?"
Mình: "Dạ. :"> (e thẹn) dạ 100 thưa thầy." (:-s thực ra có 97,3 thôi :-bd)
Thầy: "Em có giấy phép lái xe chưa?" - vẫn rất ân cần.
Mình: "Dạ chưa ạ." (:-ss)
Thầy: "Em tên gì" - bắt đầu đổi giọng.
Mình: "Dạ em tên V.T. ạ" x_x
Cô: "Lớp nào? Kéo cái áo khoác lên để thầy xem lớp nào." - xen vào.
Thầy: "12A1 hả"
Cô: "Để em đọc số xe cho anh viết vào nhé" :|
Thầy: "Tiêu con rồi >:)" - vừa nói vừa viết :((.

Ôi, thật là nhảm nhí, quá nhảm nhí, cái chết đến quá nhanh, quá bất ngờ. Đi gần 8km từ nhà tới trường, bao nhiêu ngày, không một lần bị csgt bắt. Thế mà hôm nay lại chết trong tay của Mr and Mrs Smith này. Đúng là cuộc đời thật nhẫn tâm.

Mr. and Mrs. Smith

Cái chết nhảm nhí này còn cho thấy cái trường cấp ba này đúng là xyz. Vi vu bao ngày không bị sao. Cuối cùng gửi xe trong trường thì bị bắt. Thêm nữa, hôm qua gửi xe trong sân bay, mất thẻ xe :|. Chỉ sau một chốc chờ đợi, giữ xe trong đó đã cho mình lấy xe (dĩ nhiên là vì có giấy tờ xe + CMND). Lúc đó nhớ lại cái hôm mình làm mất thẻ xe trong trường. Bọn họ quyết tâm không cho mình lấy xe, bắt chờ tới hôm sau (!?). Thế đấy, cái bãi giữ xe này làm mình tức sặc não nhiều lần lắm rồi. Thôi, chuẩn bị tái triển khai chiến dịch "bãi giữ xe" giống tháng 10 thôi nào.

Tới tiết chủ nhiệm, trường phát về mỗi lớp một quyển luật giao thông với nhan đề:

Nghị định số 146/2007/NĐ-CP ngày 14 tháng 9 năm 2007 của chính phủ
Quy định xử phạt vi phạm hành chính trong lĩnh vực giao thông đường bộ

Bó tay, thầy đưa lại cho lớp phó kỷ luật (là cái thằng sáng nay mới bị bắt) về đọc rồi giảng lại cho các bạn sau khi thi HKI xong =)). Chỉ biết cười!

P/S: Bài học rút ra: "Những người xung quanh bạn là những người bạn cần cẩn thận nhất."

Followers