Label Cloud

Thursday, January 31, 2008

Amotizen

[ 31.1.2008 ]

Đây là lần đầu tiên mà mình đặt tên bài viết là Amotizen đấy nhé. Trước đây để tag Amotizen cũng nhiều rồi, nhưng mà giờ mới quăng lên đầu. Suốt mấy ngày nay, luôn được sống trong Amotizen thật là hạnh phúc :D. Chỉ trong 1 tuần thôi mà suy nghĩ và cảm xúc của mình về Amotizen đã thay đổi rất nhiều. Chuyện bắt đầu từ T7 tuần trước...

Sự tương phản

Các bạn chắc cũng thắc mắc sao cứ Amotizen rồi loạn gia gì tùm lum, chả hiểu. Xin giải thích, ý tưởng cái tên Amotizen của mình bắt đầu từ chữ netizen (cộng đồng mạng). Chữ đó được chuyển thể thành Amotizen, tức là cộng đồng A1. Chữ này được xuất hiện đầu tiên trên Banner của forum lớp (hiện giờ đã chết cùng thời hoàng kim của các forum). Sau đó nó được các thành viên còn lại chấp nhận và sớm trờ thành tên lớp mình - A1 Lê Hồng Phong khóa (2005-2008).

Trong Amotizen, không hề có vụ chia bè kéo cánh đấu chọi nhau. Tất cả chỉ có 2 nhóm, 1 là Loạn gia, 2 là phần còn lại. Loạn gia bắt đầu chỉ vài ba người, nhưng hiện nay không dưới 35 thành trên 46+6 (46 vẫn ngồi trong phòng A026 và 6 người đã rời lớp sớm). Loạn gia nhanh chóng trở thành "chính đảng lãnh đạo" của Amotizen. Cũng nhờ có 1 "chính đảng" duy nhất như vậy mà Amotizen luôn giữ được hòa khí. Gia đình này đã "vào sinh ra tử" sau bao nhiêu trận ăn chơi cũng như bao nhiêu bài kiểm tra các môn. May mắn mình cũng là 1 thành viên.

Sau khi tập kịch cùng Amotizen (mình giống quay phim hơn là diễn viên), cả đám ngồi nói chuyện trên trời dưới biển. Nói từ chuyện thằng này sang chuyện con kia, chủ đề chuyển liên tục, có khi đang nói chuyện học nhảy sang chuyện bánh bò bánh bía gì đó 8-}, chóng cả mặt. Nhưng mà cũng hôm đó mới thấy Loạn gia không chỉ LOẠN như mình tưởng, mà còn một chữ GIA đúng nghĩa nữa. Phải công nhận đây là cái tập thể đầu tiên mình từng thấy mà mọi thành viên lại quan tâm nhau như vậy =D> =D>, và cũng duy nhất. Thế mà, trước đây mình từng có một thời gian khó chịu đến phát cáu với cái loạn gia này. Thật có lỗi với các bạn.

Rồi tới buổi tối lửa trại ở Madagui, buổi tới của những lời nói thật. Ban đầu mình nghĩ nó sẽ tràn ngập tiếng cười, nên mình cũng nói vài câu vui vẻ (tất nhiên, thật lòng). Sau đó, dần dần, nước mắt xuất hiện. Xin lỗi cũng có, cảm ơn cũng có, cả 2 thứ đó đều làm người ta rơi nước mắt. Rồi con gái khóc, sau con trai cũng khóc. Nhưng cuối cùng, chỉ còn lại những tiếng cười ấm áp. Lại một cơ hội nữa để hiểu thêm về lớp, mình đã bắt được (xui cho 5 đứa ngồi nhà, tuột mất).

Sau khi về thành phố, Amotizen bắt tay ngay vào chiến dịch tiếp theo - Liên hoan văn hóa dân gian - một lễ hội truyền thống của trường vào ngày cuối cùng trước khi nghỉ Tết Nguyên đán. Nhớ năm ngoái có cả cô Hà và 3 cô giáo sinh vào phụ mới lời được 600k. Năm nay, :-s không có quỹ lớp đổ vào, không có người lớn (hơn) nào vào phụ. Mà kinh khủng, tiền lời chia ra 20 phần mà vẫn còn nhiều. Cũng xứng đáng thôi, mồ hôi nước mắt của 20 đứa làm quần quật 2 ngày trời. Thế là một đống hình đã được chụp để kỷ niệm LHVHDG cuối cũng của mình và Amotizen với cương vị đứng bán (và đi bắt khách). Năm sau chắc chẳng dám về trường vào dịp này, về có mà chết tiền.

10 comments:

Anonymous said...

comment mở hàng cho ông về bài Amotizen nè. Tối ngày mai tui đưa cho ông hình ảnh Lễ hội vhdg.

Anonymous said...

Together We are one

Anonymous said...

Bai viet nay hay that! Chi tiec la no hoi ngan +_+

Anonymous said...

Mình viết comment trên luôn đó hả
:D
không ngắn lắm đâu
1 là vì cảm xúc đã qua,
2 là vì chưa có hình ảnh gì hết đó thôi.

từ từ, mai T sẽ update :D

Anonymous said...

Văn dưới 5 phẩy như Gman mà cũng viết được thế này.
I'm so proud to call you my boy :")

Anonymous said...

úi, ko ngờ viết thế mà cũng có người khen :D
phải tag thêm X-cellent post mói đc

Anonymous said...

Lau lam moi vo lai cai blog nay.Luc truoc no co mau sac sac so,gio thi den thui nhu ...Viet kha day.Co len.Van trung binh la chien nho,viet blog ban be cm nhieu moi la chien lon

Anonymous said...

:D
văn trung bình hồi nào
văn dưới trung bình ấy chứ

Anonymous said...

Bài này cho ...... 4,94 trên thang điểm 10. :)) Giỡn tí ấy nhỉ . ;))

Anonymous said...

:-w
ai mà đụng vào nỗi đau của mình hoài vậy :((

Followers