Label Cloud

Thursday, January 25, 2007

Ngày thứ Ba đen tối


[ 23.1.2007 ]



Sáng nay ngủ dậy trễ. Online, thấy ku Trí. Suy nghĩ một hồi về cái chuyện hôm qua, thế là quyết định hỏi. Thằng này không biết thật hư thế nào mà nó dám nói có. Quả thật là mình lúc đó cũng không tin lắm, nhưng mà dù sao câu nói đó của nó cũng làm ảnh hưởng tới mình. Chat xong gọi điện cho Khôi, rồi Vân Anh. Mọi người đều khuyên mình là "không có sao đâu, nó nói xạo đó" ... đại loại thế. Mình nghe xong cũng thấy có lý, nhưng mà không hiểu sao nó vẫn ám ảnh mình. Nhức đầu về chuyện này quá, quyết định ngủ, ngủ bây giờ chắc là tốt nhất, ngủ cho tinh thần sảng khoái lại. Thế là ngủ. Tới 11 giờ mới dậy, rồi đi học.
Ra trạm xe buýt, gặp Thúy Anh, Đăng và Thức. Đã lâu lắm rồi mới đông vui như vậy. Lên buýt, ngồi nói chuyện với Thúy Anh về cái vụ hồi sáng, rồi giỡn giỡn với Đăng nên tinh thần cũng khá hơn. Vào trường, định nhất quyết không nói câu nào, không nhìn, không nghe, không đá cầu... nhưng thật là khó, 5 tiết dài quá, không thể nào mà ngồi không được, vẫn nhìn, vẫn nói, vẫn cười, vẫn đá cầu... Giờ ra chơi thứ 2, cùng bày đàn thê tử và Khôi xuống canteen, gặp Ngọc, Triết, Thiện. Bày đàn thê tử của mình quả là đáng sợ, thằng Khôi vừa đặt cái đĩa xuống là bị K.Anh vớt gần hết, rồi tới cái dĩa của Ngọc... Mình vào mua 1 cây kem, mãi mới có người ăn -> lại vui trở lại. Thế là tiết 4,5 cảm thấy vô cùng thoải mái. Giờ mới thấy "quán tính tâm trạng" của mình không lớn, dễ vui, dễ buồn.
Ra về, Ngọc định nhờ mình chở đi Thăng Long, nhưng mà tiếc là mình không đem theo xe đạp (không phải là tiếc, mà là tiếc hùi hụi). Thế là lên xe với Thanh Hương đi chuyến đầu tiên để rồi xuống Lý Thường Kiệt, với Hương, để Hương mua... bánh. Lên chuyến sau, đông quá, không có chỗ ngồi. Đến lúc có ghế, bảo Hương ngồi mà không chịu nghe, thế là mình đành phải ngồi trong nhiều cái nhìn sai của những người trên xe :-??. Lúc này mới biết, Thúy Anh đang đợi mình ở trên Ngã sáu. Chắc tại vì thấy mình đang thế này nên muốn về chung, ai ngờ mình về trước. Thế là xuống Mai Lan, mình đứng đó, đợi Thúy Anh. Phải tới chuyến thứ 2, mới thấy Thúy Anh xuống. Đi về chung, cái cặp của bả nặng muốn chết, xách về tới nhà cũng phê. Lúc tối, tâm trạng của mình cực kỳ tốt. Học chị Nhi tới gần 10 giờ. Bà chị nhí nhảnh quá, chọc một tí, mà mém khóc, bó tay.

No comments:

Followers

Blog Archive