Label Cloud

Sunday, January 21, 2007

Lúng túng, hậu đậu, vụng về...


[ 19.1.2007 ]

Dạo này càng ngày mình càng thêm hy vọng vào chuyện tình cảm. Thái độ của ấy không biết là thực sự hay vô tình (hoặc giả là cố tình gây hiểu lầm). Nhưng mà mình chỉ (cần) biết là cái thái độ đó làm mình cảm thấy rất vui và hạnh phúc. Thế là đủ rồi.
Hôm nay dậy tương đối sớm, ăn xong thì mẹ mượn con PC để soạn cái thư gì ấy. Cũng ngạc nhiên, mẹ mà cũng chịu mó vào PC. Trong lúc đó thì ngồi làm bài Lý cô cho hôm bữa. Cái bài này cô bảo chỉ làm trong 20' thôi. Nhưng mình định là hết rồi đánh dấu cái thời điểm 20' lại. Chả hiểu sao, làm gần 1 tiếng không ra câu a. Cách giải không có gì sai, tính đi tính lại 3 lần, mà R vẫn âm. Thế là online hỏi Khôi, thì ra là mình sai đề. Thế là nhắn tin ngay cho Ngọc (tại hôm qua, mình cho Ngọc chép đề mà). Rồi cũng giải xong bài đó, trừ cái khoảng thời gian vớ vẩn do sai đề, tổng cộng, làm bài này mất 35 phút (hình như hơi lâu so với yêu cầu của cô).
Ăn cơm, đi học. Hôm nay mình lại đi xe đạp, hy vọng sẽ gặp may lần 2. Trong lớp, không hiểu sao mình trở nên vụng về hẳn ra. Làm rớt cái bóp viết của ấy, nhặt lại, chẳng thấy cục gôm đâu cả. Ra chơi, Vân Anh nhờ xuống canteen mua li nước, nhân tiện mua một cây Kido's premium cho ấy luôn. Vừa mua xong, là thấy ấy xuống canteen, tiện thể, trao kem luôn. Lúc đó, công nhận mình can đảm thật. Xong, rồi cười rồi đi luôn, ở lại mấy công cây kem bị trả về chủ cũ thì toi. Vào lớp, áy có hỏi tại sao thì mình chỉ bảo là đền bù cho cục gôm mà thôi.
Ra về, Sơn bận, không trở Ngọc ra chỗ học thêm được, biết tin này từ hôm wa, nên hôm nay đội cái nắng 12 giờ, đạp xe đến trường trong hy vọng. Nhưng hy vọng cũng chỉ là hy vọng. Chắc đi một lần, ê wá nên không đi được lần 2. Mà giờ cũng khó, mình không biết nói thế nào để có thể lắp cái yên vào xe mà không phải nhận những câu chất vấn của mẹ. Khổ thiệt. Thế là đánh phải đạp xe về với ku Khôi. Tới gần Lê Thị Riêng, mình suy nghĩ một lát rồi quyết định chưa về ngay, mà quẹo sang LTR, hy vọng cái xe buýt đó chưa tới. Vòng vèo cái công viên, đi cả vào cái đường có cái trung tâm dạy thêm nữa, ra tới tiệm trà hôm trước, vòng lại, ra đầu đường, đợi,... thời gian trôi qua, không thấy chiếc xe buýt nào đến,... đành phải lên xe, về thôi.
Về tới nhà, cũng trễ rồi, ăn vội ăn vàng rồi lên chuẩn bị học. Hôm nay, chị Nhi hỏi mình, là mình có thấy tiến bộ không. Dĩ nhiên là có, mình trở nên khá tự tin khi học Hóa trên lớp. Rồi chị lại hỏi, là còn cần chị nữa không, giờ nhiều cái mình còn hơn cả chị rồi. Quả thật không biết trả lời sao cho phải, tạm thời cứ ậm ừ cho qua, để mình hỏi mẹ rồi tính sau.
Không đổi

iis1/7ksfE0lirwPc23mvdAJFFw7S3zWiK7RUw8OaTMSsk/qJ7SUy8bdusdAOl4GIDYyqo6tcNeRowh9JSPh2T/7BtFCW4n3NzQ5i8JZLbu9rwLPc3F0au8HxjiNRXaTUIEUD6bTSRcU3zqBo2VzlCai6TAbKYcAIYQcc+pUALhP4fxvsiU11ib/YK5G+bEJyzjxpv7LREGLz+P669Dj+4BP/F+J+dJJHYEJfRDo3IO8c985dW2oTede1WfcB/kqPn4L/NXpBmpl8LevRxnQtnE3NNEkJGv8UqcWHO2QYGrqq4l4QO0VSkef80rdUtTQNGlkLVxP+2dt14ct+Byae2JHqOj5XjBHgnX3EjGekABDkAnyiPhJAmz72Qao3KcE3sbVPNPxki17aM0PyKYgf5ga5/DlcI+DBGqfJLLzmDhtkK6FW2c1SZSwhtzCK/sLTO5uP3qRTrc6fCCiT9i00wfaeZ1i88HxO0oSHHDda91A1ZB75dmCPFxHELRMZFX10LAlAfwE38QE6PaJjFWtw8n9r1ll0jESjwYGVzzUlNH8/xSJNktt4KYXlG6yZh7Ue3SDl5EufBsyQH/92BaPJ5CUVjRr69pjgRkRCGzlvt/Q6xLWZSXcqUh2I2ghh3YO+eteH5wyEcFBzxz5cgI8dZzmp3WaHBU9S+jm8p87zFyJRpgHi5aHHar45AiQOA3cpCReTC0e5RDSK7xEboYH0O16hn0zlf59CxmnjYIKsSIJggcBuda6DGqwKoIQ/Krf0xaqmZsEwz2vjI8C8BaJYQrilyI/EgGjBT8df2yeduUWV0qamgo0Gx7lC+sWlwuYQgtPAIRxweDvVo1FtqTTAS+lVsQ42Tb/jPYKz9RxrtcX2sR1/ZZ8YxNYjiP9B39g8sa/+2XeeuyEzDFoy2h0xp7WFVmXhBM/h9Sdy+bNthcAoDLvqmZ9QNvz9CApp/315mbkOagoZeLNyTa0VMzwUQ==

1 comment:

Anonymous said...

Tung ;)) mai len som nha ;))

kiem hinh dau ra dep wa choi :">

wa Blg Hanh coi co Tung k kia ;))

Followers

Blog Archive