Label Cloud

Monday, November 20, 2006

Ngày ăn chơi

<<19.11.2006>>
Sau một ngày ăn chơi sa đọa, toàn thân tê mỏi, người như bị rút xương (còn lại cái gì?). Sau một ngày ăn chơi sa đọa, trở về phòng với chiếc PC yêu quý, online, blogging. Sau một ngày ăn chơi sa đọa, mình có thêm "một đống" những trải nghiệm thú vị. Một ngày ăn chơi sa đọa của mình như sau:

Sáng, mò lên trường (bằng xe đạp), 8km, 25phút đạp xe không nghỉ có mặt ở trường, nhìn từ xa, chỉ thấy vài mống, hơi thất vọng. Một hồi sau mới biết, thì ra lớp đến cũng khá đông đủ và đang ở trong phòng công đoàn chuẩn bị phụ cô. Dĩ nhiên, như vậy là cô có đi. Ôi, cô đi là vì không yên tâm để đám nhốn nháo này đi một mình. Lớp 11 rồi chứ có phải lớp 1 đâu mà cô còn phải lo. Thế là giai đoạn chuẩn bị cũng xong. Mọi người cùng nhau ra trạm xe buýt để đón xe ra Đầm Sen. Mình cầm sấp vé, đếm đi đếm lại là 16 người cộng thêm một đám đi xe máy lên thẳng trên đó. Tụi này đúng là không biết quan tâm tới cô. Để cô đứng chờ trong khi tụi nó ngồi ăn. Đek thèm gọi nữa, vào luôn.
Sau một hồi kiểm tra lại đội ngũ và chờ (lại chờ) thêm vào bạn nữa tới, cả đám cùng vào khu trò chơi Xe điện đụng, tuy cổ điển mà vẫn hot nhất ở đây. Vì số lương Amotizen tham gia đông quá nên phải đi thành 2 lượt. Chụp bao nhiêu là hình.

Xe điện đụng Đụng xe điện
Sau trận chiến trên những chiếc xe điện, kết quả: 3 chiếc bị "bốc khói bất ngờ", bàn dân phải ngừng cuộc vui trong phút chốc. Tiếp theo, nguyên bày kéo sang chơi vượt thác mạo hiểm, trên đường đi, dừng chân tại quảng trường La Mã để chụp vài tấm

Sáng nay, lúc chuẩn bị "đồ nghề", mình có đem theo cái dù, thật không ngờ, nó trở thành một viên "nam châm" thần kỳ. Nào là Triết, Ngọc, Kim Anh cứ bu vào mình (như thiêu thân) để che nắng. Đã thế lại được cô "khen" là có "năng khiếu lôi kéo người khác" :">, ngại.
Chụp hình xong, tất cả lại tiếp tục cuộc hành trình vượt thác, khoảng 15 người dám chơi thôi, trong đó, tất nhiên, phải có mình. Đi chung thuyền với mình là Kim Anh, Thanh Tâm, Ngọc Trang, Vương. Mình ngồi cuối, ướt từ đầu tới chân. Bó tay.




Tiếp theo là sang khu B của Đầm Sen, tại đây có trò "Tàu lượn siêu tốc". Hồi trước đã đi qua bao nhiêu lần, nhưng mà không dám chơi cái trò này, sợ mà. Nhưng hôm nay, đi cùng cả lớp, biết bao nhiêu bạn nữ, cô (phải, chính cô) cũng dám mua vé chơi, thì một trang nam nhi như mình (b-)) có ký gì lại không dám chơi nào. Ra mua vé, 15 người nối đuôi nhau lên trên phòng chờ. Tới đây, mình đã nhận ra là mình sai lầm. É, thấy người ta đi xong, mặt mày xanh lét, mình cũng bắt đầu hối hận. Càng hối hận hơi khi mình leo lên cái cabin đó, lúc cái dây an toàn được thắt vào, mình biết là No Way Back. Đành vậy. Con tàu bắt đầu chạy. Cái cảm giác vừa nôn nao, vừa lo lắng của mình khi nó bắt đầu leo lên đỉnh dốc. Đối diện mình là trời xanh ngắt, nắng vàng (hehe, nhiều cảm xúc quá mà). Chậm dần, chậm dần, con tầu đã lên tới đỉnh, và... nó bắt đầu lao xuống từ độ cao 30m, không vận tốc đầu, gia tốc ~9,8*cos(góc rơi) m/s^2. Èo, cả đám bắt đầu la hét. Mình cảm giác lo lắng bị thay thế dần mới sự phấn khích. Con tàu càng ngày càng nhanh (chuyển động nhanh dần đều). Nó lao vào vòng xoáy, quay một vòng. Đang lúc đó, cái kính của mình bị rơi ra, không hiểu sao, mình vẫn giữ lại được, để xuống cabin, đè lên cho nó không rơi ra ngoài nữa. Thế là bỏ mất khúc hay nhất của chuyến đi. Nhưng ngay sau đó lần lượt là các vòng quay liên tục trước khi con tàu ngừng lại trước bến. Wow, thật là một cảm giác phi thường, mình đã vượt qua chính mình.
Đó cũng là trò chơi cuối cùng trong chuyến đi Đầm Sen của "bày đàn" Amotizen cùng cô chủ nhiệm. Mọi người phờ phạc ra về, bọn thằng Ky còn thí nghiệm vụ shewing gum Mentos gây nổ khi cho vào Carbon dioxide trong Pepsi. Trước khi tàn cuộc, cô còn dẫn cả đám tàn binh đi ăn trưa tại một quá gần đó. Hôm nay cô đã chi tiêu gần 1tr cho cả đám (đó là còn nhờ 48 cái vé đặc biệt đấy). Cô đúng là cô CN số một từ trước tới giờ mà mình được gặp.
Thế là nửa ngày dài đã trôi qua, ai về nhà nấy. Mình vừa vào tới giường là lăn ra ngủ. Phải ngủ thôi, để giữ sức, tối nay còn lên trường coi chung kết văn nghệ. Đến 6 giờ kém 10, đúng hẹn, mò qua nhà T.Anh, đề hộ tống bà nì đi lên trường, đợi mãi, lâu ơi là lâu mới thấy bả mò ra. Ăn diện quá trời (thảo nào lâu thế). Lên xe bus, cứ ngồi phỏng vấn mình như hôm qua phỏng vấn D.Thức. Mụ ấy hỏi ai là bạn gái (bạn mà là con gái ấy) thân nhất. Nghĩ đi nghĩ lại, chẳng có ai thân hơn ai cả, định bảo là không rồi, nhưng thôi, nói thế bạn ấy buồn, bảo là bạn ấy luôn cho cả làng đều vui.
Vào trong sân trường, chẳng thấy ai quen cả, bạn T.Anh thì tí ta tí tởn với boyfriend (đúng nghĩa) để thằng bạn này bơ vơ. Cũng may mà gặp được Trà My và Tiến Thành. Ba đứa ở lại coi Văn nghệ tới hết. Bơ phờ, ra nhà xe tìm chiếc xe iu quý của mình gửi ở đây từ 7 giờ sáng. Và thế là anh chàng lại rong ruổi trên con ngựa sắt suốt 8 cây số dài để về nhà trong đói mệt.
Tưởng chừng một ngày đã hết, nghỉ ngơi một lát rồi online, viết bài này cho mọi người đọc (là phụ, mình đọc là chính). Nhân tiện dạo qua blog của tụi bạn. Thấy blog của bạn Bi ti hí viết 1 bài thật kinh khủng. Đọc qua là mình cũng đoán ra cái gì rồi (đọc HHT và Mực tím suốt cũng phải hiểu thôi). Thật không ngờ, chuyện đó đã xảy ra với bạn mình. Từ trước tới giờ, cứ tưởng những điều đó chỉ xảy ra cho những con người xa lạ, không quen biết. Ai ngờ một ngày, bạn mình lại... Lo lắm, bạn ý mới 16 tuổi thôi, vô cùng trong sáng, hồn nhiên, thế mà... Mình cố hỏi han nhưng Bi không muốn nói (à, phải bảo là khó nói). Như thế giả thuyết của mình càng ngày càng đúng hơn, thế lại càng lo hơn. Tới tận 11 giờ hơn, bạn ấy vẫn còn online, chắc là đang nhận những sự lo lắng và chia sẻ của những người bạn khác.

7 comments:

Anonymous said...

chán ghê !! phải chi năm ngoái được như thế này thì hay quá !! tiếc ghê !!

Anonymous said...

Ui zoi, lâu lâu mới được một bà CN tốt, ai kêu Châu đi Canada làm chi, ở Việt Nam vui hơn

Anonymous said...

Ong nay wa dang thiet, thi ong cu*' noi that ra la ong ko co' bestfriend la girl. Tui dau noi gi dau >.<
ong lam vay tui con buon them...

Anonymous said...

Thôi mà, đừng có buồn, dù sao bà cũng là cái đứa con gái đầu tiên tui làm blog nè (dù mới một lần), là người đầu tiên tui wa nhà để rủ đi lên trường, người đầu tiên tui chở xe đạp trên 5 lần... vậy coi như best được chưa

Anonymous said...

Ko thèm...ông la do xau xa... chi biet noi doi...

Anonymous said...

ack, sao nặng nề thế, chỉ biết nói dối ??? thua rồi

Anonymous said...

Huhuhu ! Bữa đóa teo bị nhốt ở nhà vì lý do mới bị sốt xuất huyết . Chán ghê !Ở nhà mà nghĩ tới chiện tụi mày đi chơi lại càng thêm tức .

Followers

Blog Archive