[ 25.11.2006 ]
Úi, mấy ngày hôm nay mình thực sự bị khủng hoảng về nhiều mặt.
Triệu chứng:
Suốt ngày chán nản, mệt mỏi, nhức đầu, thiếu sức sống, stress nặng, làm việc không hiệu quả, type sai tùm lum.
Nguyên do có thể là:
Mình bị 2 chữ trách nhiệm đè lên đầu, bao nhiêu là việc phải làm, việc học cũng nhiều mà non-học cũng nhiều. Hôm bữa có dành cả 1 tuần để giảng về lỗi sống có trách nhiệm, mình thấy mình phát biểu quá trời, nghe cũng hợp lý, không phải là lý thuyết đâu. Nhưng sao bây giờ, mình không thể làm được như vậy. Chắc tại có quá nhiều những mối qua hệ ràng buộc mình, khiến mình rơi vào trạng thái No Way Back. Ví dụ, thầy đã 2 lần sang nhà nhờ mình làm hộ, liệu mình phải từ chối sao đây. Mình biết, cái đống đó, về kỹ thuật thì ko có gì đáng ngại cả, nhưng nó quá khổng lồ, gần 3600 cell, nghĩ tới là muốn gục luôn ra sàn nhà rồi, sao làm được.
Cũng có thể là mình dễ dãi, ai nhờ cũng làm, làm riết cũng chán rồi. Mình phải biết lo cho bản thân mình nữa chứ. Nhưng mà sống thì phải nhờ vả và được nhờ vả, không thể phủ định được, sống cũng phải biết nghĩ cho người khác nữa chứ. Á á, lại đấu tranh tư tưởng, lại mệt, lại stressful.
...
Phải de-stress sao đây?
- Chắc phải tập trung vào việc ăn ngủ của mình nhiều hơn
- Học cách từ chối
- Không để mất cân bằng trong việc sử dụng quỹ thời gian eo hẹp của mình nữa
Và đây là một ngày trong chuỗi ngày Khủng hoảng đó.
Sáng một giờ mới ngủ, mà 8 giờ phải dạy. Định học bài, nhưng lại thôi, mệt mỏi quá. Trưa ra trạm xe buýt thì tụi bạn nó đi hết rồi, chỉ một mình tui chờ xe tới. Lên xe thì vật vạ, ngủ không được mà thức cũng chả xong. Lên trường, nhìn đồng hồ, ui zời, còn sớm 5' nữa mới vô học mà, từ từ bước vào trường. Cách trường 50m... 10m... 5m, thấy dáng ai quen quen... nhìn kỹ hơn... mặt cũng quen quen... suy nghĩ... thì ra là D.Hạnh đây mà. "Mụ" ta ;;) đang đi ra từ nhà thi đấu trường mình. Cuộc gặp gỡ thật là thú vị, đã mấy năm rồi nhỉ, chả nhớ, 2 đứa ra vào cái trường này chả biết bao nhiêu lần rồi, mà đây mới là lần đầy gặp mặt. Chào nhau xong, mụ kéo mình đi, các bạn biết để làm gì không,... dắt mụ qua đường, bó tay. Mà chả phải Ng.Văn Cừ đâu nha, tận Lý Thái Tổ, chậc chậc, mình cũng đi luôn dù chỉ còn 3' nữa là chuông reo rồi. Cách trường 5m... 10m... 50m... (xa dần xa dần). Trên đường gặp T.Tuyền, mụ Hạnh kéo cả Tuyền theo luôn. Qua tới nơi, mình và Tuyền phóng nhanh về trường, may mà ko quá trễ, vẫn vào cống chính được, quên cả chào mụ Hạnh. Tuy mất 1đ hạnh kiểm (thằng Luân nó ko tha) nhưng mà có được một cuộc gặp gỡ thú vị như vậy quả không uổng.
Mấy tiết học sau đầy nhàm chán và mệt mỏi (chắc tại mình chán và mệt nên thấy thế). Toán bữa trc kt được 9đ, tính trước rồi, chấm tập Địa được 9đ, văn thì cô B.Lan dạy thế, cô coi lớp luôn cả giờ sinh hoạt. Hôm nay thằng Khải mượn tiền mình, nhưng mình đã từ chối, mình nghĩ có lẽ thế là đúng, chuyện khác không biết nhưng riêng chuyền tiền nong, mình không thể tin ai trong lớp được nữa. Ra chơi, dẫn T.Hương đi ăn kem (lỡ hứa rồi, với lại, nó chỉ có 5đ toán, coi như an ủi) ai ngờ, bầy đàn thê tử cũng đi theo luôn. Làm mình bị... khủng hoảng tài chính.
Lúc về, cái xe buýt của mình bị khủng bố ném bom, sh!t thật, bọn thiếu niên nhi đồng dạo này láo thật, dám ném cái "bom bad smell" vào xe buýt, làm mấy người mém ói. Công nhật mình cũng giỏi chịu đựng, không cần bịt mũi luôn (may mà bị cảm, nghẹt mũi, chứ nếu ko thì...) Tôi nghiệp nhất là mấy bạn nữ ngồi sau, phải lấy chai dầu ra để khử mùi.
Về nhà, thực sự là đuối, ăn không nổi, phải xin chị Nhi nghỉ một ngày (dù mình vẫn muốn học, thật đấy). Ngủ một giấc tới 10giờ, online 1 tí rồi lại ngủ...
1 comment:
Tùng nè ;))H cung tung nghi doi khi minh buong xuoi het, roi may nguoi vo trach nhiem se ra sao nhi? :)) co khi the ma ho co trach nhiem ra :"> nhung H van chua lam duoc :D
Con hoc cach tu choi :"> thi :"> khó :"> nhung rất là nên :">
Chuc Tung thanh cong
2 cm \:D/
Post a Comment