[ 11.8.2008 ]
Một ngày mệt mỏi kinh khủng, bị bắt cóc bởi ông bác, nửa đêm mới lết về tới nhà, vơ mộng Sapa...
Sáng ra đi lên nhà bà Hạ chơi rồi ra Văn Miếu. Vào đây chưa làm được gì thì nhận đc sms của Minh, thế là reply. Mà cái tính của mình rất lười sms mà tiền điện thoại phải dùng hết trong tháng này, thế là gọi lại cho Minh luôn. Ngồi 1 góc trong National University (Văn Miếu) mà tám điện thoại. Thật là sang. Sau 40 phút nấu cháo, điện thoại hú còi báo sắp hết pin, nếu không thì còn nói tiếp , đúng là Minh phát thanh, kể đủ thứ chuyện thượng vàng hạ cám...
Ra khỏi Văn Miếu, trên đường ra trạm buýt thì mình gặp 1 bà kia tưởng mình là khách du lịch nước ngoài (chắc là singapore, hay trung quốc, hàn quốc gì đó ). Ra tới trạm xe buýt, đang bỡ bỡ thì gặp 2 anh chị, trông có vẻ là couple cũng xuống cùng trạm với mình, may. Đi theo anh chị này mãi cũng về đc tới nhà bà Hạ. Ở đây ăn chơi xem phim nguyên buổi trưa, coi hết cái phim "Wanted" bằng cái TV 32 inches, thích ghê.
Chiều trước khi sang nhà bác Hiền Đào thì đi mua sách với cậu Minh. Sang tới nhà bác Hiền thì địa ngục trần gian lại bắt đầu. Bác này toàn làm mình mệt mỏi, tự dưng dẫn vào cái sân cầu lông rồi cho mình ngồi xem, giả sử không cho mình đánh thì thôi cũng về sớm hay đại loại gì đấy, có cháu đến nó phải khác chứ ai lại miệt mài cầu lông tới mức vợ gọi vẫn ko chịu về. Mệt lần thứ nhất.
Lúc anh con rể của bác đến (cũng tên Tùng) dẫn cả nhà đi ăn. Dắt vào quán nhậu. Mình là không thích cái nơi này rồi, mình rất ghét ồn ào. Lại ngồi cạnh bác Hiền, chịu đựng "sự nghiệp nói" bền bỉ và kiên cường của bác. Nói liên tục, liên tục như được gắn Energizer. Nói nào là lúc nãy đánh cầu lông với toàn VIP, nào là tổng thanh tra chính phủ, nào là bộ trưởng, thứ trưởng gì đó... . Mình nghe mãi có mấy câu đó, rồi ăn thì không ăn, cứ gắp cho người này đến người khác. Rồi bắt bẻ, bảo phải thế này thế kia. Có mỗi chuyện con gà 3 chân mà lôi cả ông sếp ra đề khoe cái quan hệ rộng rãi của bác... rồi nói (mà không nghe) với anh Tùng. Nói chung là một con người phong kiến và áp đặt hết sức. Một kiểu người mà mình không thể chịu được. Mệt tiếp
Rồi thêm cái trò, giữ mình ở lại. Ok, yêu mến mình thì mình trân trọng, nhưng mà mình đã nói 1 câu, rồi 2 câu, rồi n+1 câu là mình muốn về nhưng mà bác vẫn không thèm nghe. bs! Mình ko thể chịu được nữa rồi, sms nhờ bác Hoạch đến đón thì mãi không có reply. Làm mặt khó chịu, mà bác vẫn không chịu hiểu cho. Riết tới 10:30 anh Tùng mới thông cảm nói giúp cho mình để mình về được. Sau đó đi uống càfê với anh vào lúc 11 giờ kém. Và 11:30 mới về tới nhà bác Hoạch... Một buổi tối kinh hoàng...
1 comment:
Nghe ngươi nói thấy nản ghê, cái ngày thứ hai ở Hn trong ta như sống lại ý, :-ss.
_Lan_
Post a Comment