[ 10.3.2008 ]
Hôm nay vừa tròn một năm mình mua xe. Chiếc RS 8119 của mình đã theo mình trong 366 ngày qua nhìn vẫn còn mới. Trải qua được gần 7000km với biết bao biến cố. Nhỏ nhỏ thì vài lần xì lốp, hư ruột, nghiêm trọng tí nữa là hết xăng, rồi tông xe cũng vài ba lần,... đủ cả. Cả những ngày ban đầu, đi xe còn sợ CSGT. Nhưng rồi năm tháng trôi qua, được rèn luyện bởi sự lỳ, mình giờ đây đã hiên ngang bao lần vượt qua mặt các anh bồ câu áo vàng lòng không gợn chút lo toan. Ấy thế mà lại bị Mr. and Mrs. Giám thị bắt ngay cửa trường. Gay cấn và hồi hộp nhất có lẽ là hôm 8/3. Mình chở thằng hói, cùng 1 cái dàn karaOke và 1 bộ loa, đi xuyên qua 4 anh bồ câu mặt đằng đằng sát khí, chỉ chực bắt người. Nhìn chung, một năm đi xe máy của mình vẫn bình an vô sự.
Mình cũng chả nhớ sau khi mình mua xe bao nhiêu ngày thì mình bắt đầu chở Thúy Anh đi học. Hình như từ rất sớm. Trước đó chỉ biết đến xe buýt. Trưa nào 2 đưa cũng phải lết bộ ra trạm (à không, chỉ có mình thôi, thường thì nhà TA chở TA ra đó.). Rồi những ngày đứng chờ nhau. Thúy Anh là trùm ra trễ, biết bao nhiêu lần mình phải nhìn xe buýt đi qua mà không nỡ được. Rồi những lần đi xe đạp nữa. Từ trường về nhà, 7.7km, 1 chiếc xe 16kg phải gồng mình trên lưng hơn một tạ. Tội nghiệp con ngựa sắt cũ kỹ của mình.
Từ lúc có xe, không còn những buổi phải đứng chờ ở dưới cột điện nữa. Mà chuyển sang đứng chờ ở trước cửa nhà Thúy Anh. Từ lúc có xe, da mình đen đi thấy rõ. Không đen mới lạ, ngày nào cũng phơi mình dưới cái năng 12 giờ của Sài Gòn. Từ lúc có xe, không còn những lúc cái áo của mình bị kéo ra đằng sau, lắc qua lắc lại nữa :).
Nhưng từ khi có xe, những chuyến đi chơi xuất hiện nhiều hơn. Có xe rồi thì làm gì cũng dễ, đi đâu cũng tiện. Thế mà lúc trước mình khẳng định rằng mình sẽ không đi xe máy vì không muốn... ô nhiễm môi trường. Từ ngày đó không còn phải đi nhờ xe thằng Sơn béo nữa. Xe nó có 50cc à, đi như rùa ấy, đi mãi chả thấy tới nơi gì cả.
Từ khi có xe, là mình lại dính vào biết bao nhiêu là sự "nhờ". Nhờ chở đi đây đi đó của biết bao người. Có người mình thấy thoải mái, có người không. Từ khi có xe, mình mới quen cái việc leo cửa sổ vào lớp từ ngay bãi xe máy (mấy lần mém bị phạt).
Những sự thay đổi luôn đi kèm theo nó những cái lợi và hại, sự thay đổi càng lớn thì hai mặt lời và hại của nó cũng càng mạnh. Và mua xe là một sự thay đổi lớn.
8 comments:
Tớ cũng muốn có một cái xe cho sướng, đỡ phải suốt ngày lê la đi đánh bóng mặt đường mà lưng thì ướt nhẹp mồ hôi ;(
Hàhà, "hiên ngang bao lần vượt qua mặt các anh bồ câu áo vàng lòng không gợn chút lo toan", chắc tại thấy mặc em nó già quá nên mấy chú không nỡ thổi lại. Thôi, nhớ cẩn thận đó ^^
hehe, cám ơn nhá,
hiện giờ là đã 7007 km rồi \:d/
|Từ lúc có xe, không còn những lúc cái áo của mình bị kéo ra đằng sau, lắc qua lắc lại nữa" --> Ý cậu là sao ? Hình như sự xuất hiện với tần số cao của tớ bắt đầu với việc cậu có xe nhỉ. Fải rồi, tại nhà mình cách nhau có 200m. Tớ "tiện thể" nhờ cậu luôn í mà.Chứ để cậu đi học một mình buồn lắm :">
Tớ nằm trong thành fần nhờ "Dễ chịu" hay "Khó chịu" :-/ , Mà cũng tội cậu, cho tớ đi xe ké rồi mà còn fải mang kiếp "chờ" tớ nữa. Hix, tớ sorry lắm. Nhưng đó là cái bệnh sống chết của tớ :(
Chiếc xe mang đến cho cậu nhiều fiền tóai và lợi hại. và fiền toái nhất là Tớ !
thế là cậu không nhớ những cái lúc đi học về, cậu "nắm đuôi" tớ lắc qua lắc lại, người qua đường cứ nhìn vào mà cười :D
không nhớ hả
aí da,có nhất thiết phải giới thiệu xe dữ dội zay hok?
mới tông xe, đau quá à :(
:D thấy chưa, chắc cậu chạy ẩu chứ gì?
cậu vẫn check blog tớ hả :D
Post a Comment