Label Cloud

Sunday, April 8, 2007

Trần Quốc Toản của tôi

[ 7.4.2007 ]



Hôm nay có bài kiểm tra văn. Mình định dậy sớm để học bài. Ai ngờ sáng mình ngủ quên luôn tới 10 giờ. Thật không hiểu nổi, nếu không có cú điện thoại của ku Khôi thì chắc cả nhà cho mình ngủ tới 11 giờ luôn wá. Xuống nhà khỏi ăn sáng luôn. Uống hộp sữa rồi lên ôn bài. Nhưng chả được bao nhiêu thì phải đi học rồi. Sang nhà Thúy Anh, đứng đợi 5 phút mới thấy chị ấy mò ra. Hôm nay đi đâu có nói chuyện gì nhiều, T.A. có bài kiểm tra Hóa nên ngồi chắm chú học. Đến trường sớm, không biết làm gì, lại ra đá cầu.

Thứ bảy bắt đầu bằng tiết Giải tích của thầy Cương. Tiết toán bắt đầu bằng màn phát bài kiểm tra lần trước. Bài này lúc làm là biết điểm chẳng ra đầu rồi. Nhưng còn hy vọng vài 2 bài trước. Không hoài dự tính, bài này mình đúng có 5 câu. Còn ngoài dự tính là 2 bài trước... thầy bỏ. Tức wá, thằng Thanh còn được 12 câu mà mình chỉ có 5 câu. Tức hơn là 2 bài đầu mình làm tốt hơn hẳn bài này mà cuối cùng thầy bảo bỏ là bỏ. Vậy là điểm phảy toán của mình tụt xuống 7.0. Đà này là tiêu rồi. Sau khi phát bài, mình chả buồn làm cái gì cả. Một hồi thầy kêu lên bảng làm bài gỡ điểm. Không còn gì để mất, thôi giơ tay đại lên luôn. Gặp cái bài tùm lum nữa, cuối cùng không được cộng điểm, con 5 vẫn còn lại trong sổ.

Sang tiết Địa, mình đem theo cuốn sách Văn học và bài kiểm tra lại. Đem nộp bài cho cô, cô bảo là sai, bắt vẽ lại lần 2. Lần 2 vẫn sai, thế là lại phải vẽ lần 3. Lần 3 lại thiếu -> 8đ. Chán. Cô nhắc cả lớp không được học môn khác trong giờ, mà mình cũng chả còn tâm trạng nào nữa, thế là mình dẹp Văn luôn, quăng vào hộc bàn. Ai ngờ còn "vài" đứa không làm như mình -> bị cô bắt. Và Duy là giọt nước làm tràn ly. Cô bắt cả lớp đem hết sách môn khác ra. Mình không muốn bị hốt trong quả này. Thế nên quăng cái cuốn sách vào hộp bàn cuối cùng không ai ngồi. Tưởng chừng đã an toàn. Nhưng... khi thấy tụi nó đưa sách sang cho thằng Lộc để nó giấu vào cửa. Thế là mình cũng rút ra đưa nó, nhưng chưa kịp đưa thì cô tới. Tiến thoái lưỡng nan, đành nộp cô vậy. Khi cô đã thu hết, bắt đầu ghi tên lại, thì cả lớp cười đùa với cuốn sách của vài đứa. Kết quả của màn cười đùa đó là cả đám bị trừ điểm, vào sổ đầu bài ngồi. Sau lúc reng chuông. Mình mới thấy nhiều đứa qua được nhờ thủ đoạn gian tà. Nhìn lại thấy mình thật thà quá. Bài học kinh nghiệm: Quả là khó sống được nếu thật thà.

Tiết văn thì kiểm tra xong còn vài phút. Cô tận dụng vài phút đó để truy cái vụ Địa. Khi cô hỏi ai học văn trong giờ địa, chỉ có mình Ngọc đứng lên (tại có tên trong sổ rồi mà). Mình quyết không đứng lên (như mọi lần) vì mình không hề làm thế. Rồi cô tiếp tục giảng một tràn về cách làm người, cách xin lỗi, cảm ơn...

Tiết CN cô cho ghi thông báo cuối năm rồi bước vào chủ để của tuần này: trao đổi cách thức học tập. Môn nào cũng mình cũng ngồi nghe thôi, không nói gì cả, và số đông trong lớp cũng vậy. Tới môn Lý (môn đâu tiên trong Toán Lý Hóa) tự dưng mình bùng nổ, phát biểu quá trời. Ku Khôi đứng lên toàn phản bác mình, nhưng Trâm thì lại phản bác ku Khôi... Vì thế là nên môn Toán không đủ thời gian để được nhắc tới.

Ra về, hôm nay Thúy Anh ra đúng giờ. Đường cũng vắng, nên 2 đứa nhanh chóng về tới khu nhà. Nhưng mà mình đang chán, chả muốn về nhà, nên rủ Thúy Anh đi đâu ăn gì trước rồi về nhà. Thúy Anh chỉ mình ra gần Trần Quốc Toản để ăn kem. Mình đã từng đến ăn kem ở đây một lần. Lần đó đi với Thảo Nguyên. Ngồi đây ngắm cái ngôi trường mình từng học 5 năm ở đó cũng thấy thú vị. Nhìn thẳng vào trong phòng của lớp 5/3 hồi trước, thấy rõ cái bàn hồi đó thường được ngồi khi đạt "Huy chương vàng" của thầy Dũng. Lúc đó mọi thứ thật tuyệt. Nhớ lại, hồi mình tốt nghiệp cấp 2, mình vẫn tỉnh bơ. Nhưng tiểu học lại khác, mình đã khóc đấy ngại ghia.

Về nha mệt wá, mà ăn xong lại phải đi nghe tuyên truyền về luật Nghĩa vụ quân sự bổ sung nữa. Gặp lại wá trời bạn cũ. Có một thằng nó bảo là biết mình mà mình không thể nhớ được nó là ai, không phải 9/1, không phải tuyển toán vậy thì là ai. Chả nhớ, nghe xong lên lấy giấy hẹn khám sức khỏe rồi về.

Tối nay rủ Thúy Anh chơi Boom, mà Boom lại bị kìn, không vào được, thế là ngồi design blog. Tìm được cái code để xoay trang web, thế là ứng dụng liền. Chỉnh sửa lại một tí, thế là hoản hảo, ghép vào blog của mình. Nhưng thấy nếu làm vậy thì khó đọc quá nên thôi, chỉ để thế 1 ngày thôi. Trước lúc ngủ, còn thấy trên VnExpress cái vụ án mạng của ca sĩ H.Trang trong Sao Mai Điểm Hẹn mới đây. Mới 21 tuổi mà đã chết...

2 comments:

Anonymous said...

neu noi nhu bo thi con gai bo con that tha hon,giau cuon sach roi lai con mang ra dua cho co Phuong

Anonymous said...

nói chung là sống thật thà khó lắm con ạ

Followers