Label Cloud

Monday, October 30, 2006

Cái sự liều của mình

<<30.10.2006>>
Hôm nay, mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thưởng, một ngày vẫn nhàm chán, buồn tẻ, không mấy sự kiện.
  • Sáng: dậy, đánh răng, ăn, online, học bài nếu cần.
  • Chiều: Đến trường bằng xe buýt, ngồi nghe thầy cô thuyết trình 5 tiết +2 giờ ra chơi, tan học, đi về.
  • Tối: ăn, coi tivi, hoc bài (nếu thích), online, ngủ

Thực chất thì một ngày cơ bản là vậy. Hôm nay có thêm mấy thứ khác thôi. Chẳng hạn tối không về nhà ngay mà còn đi chơi với tụi D4. Sao mình thấy càng mình học có vẻ nhẹ nhàng lắm thì phải? Mình không bận tâm nhiều vào chuyện học cho lắm. Mình thậm chí còn không học thêm bất cứ môn nào ở bất cứ đâu nữa. Công nhận mình liều thật. Nhưng mà không học thêm cũng tốt, có nhiều thời gian ở nhà, để còn ngủ, ăn, chơi,... đúng không?

Cái sự liều của mình

<<30.10.2006>>
Hôm nay, mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thưởng, một ngày vẫn nhàm chán, buồn tẻ, không mấy sự kiện.
  • Sáng: dậy, đánh răng, ăn, online, học bài nếu cần.
  • Chiều: Đến trường bằng xe buýt, ngồi nghe thầy cô thuyết trình 5 tiết +2 giờ ra chơi, tan học, đi về.
  • Tối: ăn, coi tivi, hoc bài (nếu thích), online, ngủ

Thực chất thì một ngày cơ bản là vậy. Hôm nay có thêm mấy thứ khác thôi. Chẳng hạn tối không về nhà ngay mà còn đi chơi với tụi D4. Sao mình thấy càng mình học có vẻ nhẹ nhàng lắm thì phải? Mình không bận tâm nhiều vào chuyện học cho lắm. Mình thậm chí còn không học thêm bất cứ môn nào ở bất cứ đâu nữa. Công nhận mình liều thật. Nhưng mà không học thêm cũng tốt, có nhiều thời gian ở nhà, để còn ngủ, ăn, chơi,... đúng không?

What dreams are made of - Hilary Duff

Hôm nay coi phim Lizzie McGuire, được nghe lại bài hát what dreams are made of khá là hay share với mọi người.



Lời:

hey now (x2)

hey now (x2)
Have you ever seen such a beautiful night
I could almost kiss the stars for shining so bright
Then i see you smiling as i go
Oh Oh OooH
I would never want to miss this
Cause in my heart i know what this is

Chorus
hey now (x2)
This is what dreams are made of
hey now (x2)
This is what dreams are made of

i've got somewhere i belong
i got somebody to love
This is what dreams are made of

Have you ever wondered what life is about
You could search the world and never figure it out
You don't have to sail the ocean
No No Nooo

Happiness is no mystery its
Here and now, its you and me

Chorus
hey now (x2)
This is what dreams are made of
hey now (x2)
This is what dreams are made of

i've got somewhere i belong
i got somebody to love
This is what dreams are made of

Open your eyes
This is what dreams are made of
Shout to the sky
this what dreams are made of

Then i see you smile as i go
Oh Oh Ooh

Yesterday my life was duller
Now everythings techocoloured

Chorus
hey now (x2)
This is what dreams are made of
hey now (x2)
This is what dreams are made of

i've got somewhere i belong
i got somebody to love
This is what dreams are made of

What dreams are made of - Hilary Duff

Hôm nay coi phim Lizzie McGuire, được nghe lại bài hát what dreams are made of khá là hay share với mọi người.



Lời:

hey now (x2)

hey now (x2)
Have you ever seen such a beautiful night
I could almost kiss the stars for shining so bright
Then i see you smiling as i go
Oh Oh OooH
I would never want to miss this
Cause in my heart i know what this is

Chorus
hey now (x2)
This is what dreams are made of
hey now (x2)
This is what dreams are made of

i've got somewhere i belong
i got somebody to love
This is what dreams are made of

Have you ever wondered what life is about
You could search the world and never figure it out
You don't have to sail the ocean
No No Nooo

Happiness is no mystery its
Here and now, its you and me

Chorus
hey now (x2)
This is what dreams are made of
hey now (x2)
This is what dreams are made of

i've got somewhere i belong
i got somebody to love
This is what dreams are made of

Open your eyes
This is what dreams are made of
Shout to the sky
this what dreams are made of

Then i see you smile as i go
Oh Oh Ooh

Yesterday my life was duller
Now everythings techocoloured

Chorus
hey now (x2)
This is what dreams are made of
hey now (x2)
This is what dreams are made of

i've got somewhere i belong
i got somebody to love
This is what dreams are made of

Sunday, October 29, 2006

Vietnam vs. Thailand

<<29.10.2006>>

Lời đầu tiên muốn nói đến mọi người là cái mạng dạo này nó sh!t quá. Nãy giờ viết rất nhiều rồi mà báo lỗi một phát, phải viết lại từ đầu. Sáng dậy, ăn, tắm, thay quần áo, lên xe buýt, xuống xe buýt, vào trường, còn sớm, ngồi đợi. Từ giờ về sau, Bóng rổ tập vào lúc 11 giờ, vì thế cả tuần không có ngày nào phải dậy sớm nữa, khỏe thật. Hôm nay mình đã có lại cảm giác bóng. Sau 2 tiếng khổ tập, mình lên xe buýt ra Bến Thành để mua vé cho tháng 11. Khi về vừa gặp ku Đăng. Về nhà ăn, uống, online tới chiều. Rồi xuống xem bóng đá.
Việt Nam versus Thái Lan.
Hiệp I ngang sức, không có
nhiều tình huống hay, ngoài mấy pha thắng hụt của cả 2 đội. Sang hiệp II, cả hai
đều như bùng nổ, Việt Nam bất ngờ dẫn trước với tỉ số 2-0. Còn bất ngờ hơn, chỉ
trong vòng 7-8 phút, Thái Lan đã gỡ hòa lại một cách dễ dàng. Rõ ràng là Việt
Nam vẫn không đuổi kịp Thái Lan trong đấu trường ĐNÁ.

Đội tuyển Việt Nam


Sau trận đấu, mình lại online, dạo một vòng quanh blog của mọi người, cả
quen lẫn không quen. Nhưng mình bị ấn tượng nhất là blog của bé Nhung. Nền là
Xanga, design đẹp, bài viết tuy buồn nhưng không ngờ, nó viết hay như vậy.
Bookmark liền.

Vietnam vs. Thailand

<<29.10.2006>>

Lời đầu tiên muốn nói đến mọi người là cái mạng dạo này nó sh!t quá. Nãy giờ viết rất nhiều rồi mà báo lỗi một phát, phải viết lại từ đầu. Sáng dậy, ăn, tắm, thay quần áo, lên xe buýt, xuống xe buýt, vào trường, còn sớm, ngồi đợi. Từ giờ về sau, Bóng rổ tập vào lúc 11 giờ, vì thế cả tuần không có ngày nào phải dậy sớm nữa, khỏe thật. Hôm nay mình đã có lại cảm giác bóng. Sau 2 tiếng khổ tập, mình lên xe buýt ra Bến Thành để mua vé cho tháng 11. Khi về vừa gặp ku Đăng. Về nhà ăn, uống, online tới chiều. Rồi xuống xem bóng đá.
Việt Nam versus Thái Lan.
Hiệp I ngang sức, không có
nhiều tình huống hay, ngoài mấy pha thắng hụt của cả 2 đội. Sang hiệp II, cả hai
đều như bùng nổ, Việt Nam bất ngờ dẫn trước với tỉ số 2-0. Còn bất ngờ hơn, chỉ
trong vòng 7-8 phút, Thái Lan đã gỡ hòa lại một cách dễ dàng. Rõ ràng là Việt
Nam vẫn không đuổi kịp Thái Lan trong đấu trường ĐNÁ.

Đội tuyển Việt Nam


Sau trận đấu, mình lại online, dạo một vòng quanh blog của mọi người, cả
quen lẫn không quen. Nhưng mình bị ấn tượng nhất là blog của bé Nhung. Nền là
Xanga, design đẹp, bài viết tuy buồn nhưng không ngờ, nó viết hay như vậy.
Bookmark liền.

Đi dạo

<<28.10.2006>>
Hôm nay có tương đối nhiều sự kiện xảy ra.
Sáng, lớp mình có một trận đấu với A6, đó là một đội khá mạnh, từng hạ D5 với kết quả 11-1. Với một trận đấu quan trọng như vậy, không thể thiếu vắng "thiên tử Amotizen" được. Hẹn trước thằng Sơn rồi nhưng nó vẫn đến trễ, làm mình vào trễ một tí, nhưng cũng không bỏ lỡ cảnh thú vị nào. Sau 1 tiếng đá chính thức, tỉ số vẫn là 0 - 0 nghiêng về 2 đội :D. Vì vậy nên trận đấu phải bước vào những lượt đá luân lưu đau tim. Tuy rất cố gắng nhưng lớp mình cũng thua. Trận đấu kết thúc với tỉ số là 3-4 cùng những giọt nước mắt và một quả bóng bị mất. Sau đó, cô dẫn lớp vào canteen để an ủi. Mình cũng ngồi lại 1 tiếng rồi về. Chiều nay còn có bài kt nữa mà.




Chiều, vào 2 tiết toán, thấy phát bài Giải tích hôm trước làm, rất may là mình đúng hết, 10đ. Con 10 này đã đẩy phẩy toán của mình lên 8.8, hehe sống rồi. Thế nhưng mình cũng không dám tỏ ra mừng lắm, vì thằng Khải có 6đ thôi. Đến tiết Địa, đề ác thật, cho mấy câu trên trời không, chẳng biết bao nhiêu điểm nữa. À, mà không sao, mình còn 1,5đ cộng nhờ bài thuyết trình bữa trứơc. Tới tiết văn, cô cho xuống phòng nghe nhìn để xem lại mấy đoạn phim mà hôm trước thầy Khôi quay lại khi đi Củ Chi. Xem đi xem lại cho nhớ rồi về còn phải viết comment nữa. Rồi quay về lớp để sinh hoạt Chủ nhiệm. Tổ 2 của mình, dẫn đầu tuần này nhưng đứng chót trong 8 tuần. Chán thật.

Tối, Thúy Anh rủ đi chơi, nhận lời. Lúc đầu đi scan hình với nó rồi mới đi chơi. Khổ thật, vì mình không biết đi xe nên phải để Thúy Anh chở. Nhục thật ấy chứ, phải tập xe thôi. Đi với nhỏ này, người ngoài nhìn vào cứ tưởng cặp, nhất là con em mình. VÔ tình gặp nó trên đường, phải giải thích mãi nó mới hiểu. Thế là 3 đứa (mình, T.Anh và con em họ) vào một cái quán mà mẹ mình giới thiệu để uống nước, ăm kem. Xong xuôi rồi về. Lại để nó chở, chán nhỉ? Về tới nhà là lăn ra ngủ tới lúc mẹ về luôn.

Đi dạo

<<28.10.2006>>
Hôm nay có tương đối nhiều sự kiện xảy ra.
Sáng, lớp mình có một trận đấu với A6, đó là một đội khá mạnh, từng hạ D5 với kết quả 11-1. Với một trận đấu quan trọng như vậy, không thể thiếu vắng "thiên tử Amotizen" được. Hẹn trước thằng Sơn rồi nhưng nó vẫn đến trễ, làm mình vào trễ một tí, nhưng cũng không bỏ lỡ cảnh thú vị nào. Sau 1 tiếng đá chính thức, tỉ số vẫn là 0 - 0 nghiêng về 2 đội :D. Vì vậy nên trận đấu phải bước vào những lượt đá luân lưu đau tim. Tuy rất cố gắng nhưng lớp mình cũng thua. Trận đấu kết thúc với tỉ số là 3-4 cùng những giọt nước mắt và một quả bóng bị mất. Sau đó, cô dẫn lớp vào canteen để an ủi. Mình cũng ngồi lại 1 tiếng rồi về. Chiều nay còn có bài kt nữa mà.




Chiều, vào 2 tiết toán, thấy phát bài Giải tích hôm trước làm, rất may là mình đúng hết, 10đ. Con 10 này đã đẩy phẩy toán của mình lên 8.8, hehe sống rồi. Thế nhưng mình cũng không dám tỏ ra mừng lắm, vì thằng Khải có 6đ thôi. Đến tiết Địa, đề ác thật, cho mấy câu trên trời không, chẳng biết bao nhiêu điểm nữa. À, mà không sao, mình còn 1,5đ cộng nhờ bài thuyết trình bữa trứơc. Tới tiết văn, cô cho xuống phòng nghe nhìn để xem lại mấy đoạn phim mà hôm trước thầy Khôi quay lại khi đi Củ Chi. Xem đi xem lại cho nhớ rồi về còn phải viết comment nữa. Rồi quay về lớp để sinh hoạt Chủ nhiệm. Tổ 2 của mình, dẫn đầu tuần này nhưng đứng chót trong 8 tuần. Chán thật.

Tối, Thúy Anh rủ đi chơi, nhận lời. Lúc đầu đi scan hình với nó rồi mới đi chơi. Khổ thật, vì mình không biết đi xe nên phải để Thúy Anh chở. Nhục thật ấy chứ, phải tập xe thôi. Đi với nhỏ này, người ngoài nhìn vào cứ tưởng cặp, nhất là con em mình. VÔ tình gặp nó trên đường, phải giải thích mãi nó mới hiểu. Thế là 3 đứa (mình, T.Anh và con em họ) vào một cái quán mà mẹ mình giới thiệu để uống nước, ăm kem. Xong xuôi rồi về. Lại để nó chở, chán nhỉ? Về tới nhà là lăn ra ngủ tới lúc mẹ về luôn.

Friday, October 27, 2006

Đăng nhập trở lại

<<28.10.2006>>
Thật là mừng khi mình có thể log in lại vào dashboard thân iu, từ nay lại có thể blogging tiếp rồi. Thì ra trong mấy ngày qua, blogger đổi DNS, mà mình không biết, hôm nay tìm hiểu mới biết.
Dạo này mình bắt đầu lười học. Sáng làm mãi không xong cái tờ giấy Hóa. Chiều học Toán cũng uể oải. Tiết sinh vui vẻ hơn nên học cũng khá hơn. Hai tiết Lý cuối chỉ ôn lại mấy bài tụ điện để 2 tuần nữa kiểm tra. Và quan trọng hơn, nó kép lại một ngày đi học không mấy thú vị của mình.
Khi về, đi chung xe với Thúy Anh, Đăng, Thức và Ngân. Hôm nay xe đông cứng, mãi mới có chỗ ngồi. Lúc về còn chở Thúy Anh về. Hình như công việc này trở nên quen thuộc dần với mình. Cũng vui nhở. Buổi tối ở nhà cố gắng sửa cho K.Anh mấy tấm hình bị nhòe. Nhưng chúng quá nhòe và mình không phải là chuyên gia nên cũng bó tay. Hết ngày.

Đăng nhập trở lại

<<28.10.2006>>
Thật là mừng khi mình có thể log in lại vào dashboard thân iu, từ nay lại có thể blogging tiếp rồi. Thì ra trong mấy ngày qua, blogger đổi DNS, mà mình không biết, hôm nay tìm hiểu mới biết.
Dạo này mình bắt đầu lười học. Sáng làm mãi không xong cái tờ giấy Hóa. Chiều học Toán cũng uể oải. Tiết sinh vui vẻ hơn nên học cũng khá hơn. Hai tiết Lý cuối chỉ ôn lại mấy bài tụ điện để 2 tuần nữa kiểm tra. Và quan trọng hơn, nó kép lại một ngày đi học không mấy thú vị của mình.
Khi về, đi chung xe với Thúy Anh, Đăng, Thức và Ngân. Hôm nay xe đông cứng, mãi mới có chỗ ngồi. Lúc về còn chở Thúy Anh về. Hình như công việc này trở nên quen thuộc dần với mình. Cũng vui nhở. Buổi tối ở nhà cố gắng sửa cho K.Anh mấy tấm hình bị nhòe. Nhưng chúng quá nhòe và mình không phải là chuyên gia nên cũng bó tay. Hết ngày.

Notepad

<<26.10.2006>>
Lại một ngày nữa, mình phải vào trường sớm. Hôm nay co dạy bù cho cái tiết ngày thứ Ba cô bận. Học TLV, chán kinh khủng. Hết tiết là ùa ra chơi ngay, chán cái cảnh đi học thêm tiết 3 ngày thứ 5. Phải đến sơm hơn bình thường nhiều, vì giờ ra chơi tới 30'. Vào học 2 tiết Toán, cũng không mấy thú vị, trừ cái vụ em 10A2 vào đưa sổ đầu bài, bị thầy và mấy anh chọc quá trời, con bé này cũng dễ thương ghê. Chắc nó ấn tượng cái lớp 11A1 này luôn quá. Học xong, cô còn giữ lại để nói chuyện múa dân ca, khổ ghê, chắc chắn là mình không bị rồi mà vẫn phải ngồi đó, hết 15' trễ bóng rổ. Đến lúc chạy ra sân thì tụi nó đã đang tập. Lâu ngày không cầm lại quả bóng, mình mất cảm giác hết, về nhà phải tập lại lấy cảm giác thôi. Tới giờ, thầy cho nghỉ là về nah ngay. Về để coi có log in được không. Vẫn không được, thế là lại một ngày nữa viết blog vào notepad rồi. Tối mệt quá, ngủ như chết tới sáng nay luôn.

Notepad

<<26.10.2006>>
Lại một ngày nữa, mình phải vào trường sớm. Hôm nay co dạy bù cho cái tiết ngày thứ Ba cô bận. Học TLV, chán kinh khủng. Hết tiết là ùa ra chơi ngay, chán cái cảnh đi học thêm tiết 3 ngày thứ 5. Phải đến sơm hơn bình thường nhiều, vì giờ ra chơi tới 30'. Vào học 2 tiết Toán, cũng không mấy thú vị, trừ cái vụ em 10A2 vào đưa sổ đầu bài, bị thầy và mấy anh chọc quá trời, con bé này cũng dễ thương ghê. Chắc nó ấn tượng cái lớp 11A1 này luôn quá. Học xong, cô còn giữ lại để nói chuyện múa dân ca, khổ ghê, chắc chắn là mình không bị rồi mà vẫn phải ngồi đó, hết 15' trễ bóng rổ. Đến lúc chạy ra sân thì tụi nó đã đang tập. Lâu ngày không cầm lại quả bóng, mình mất cảm giác hết, về nhà phải tập lại lấy cảm giác thôi. Tới giờ, thầy cho nghỉ là về nah ngay. Về để coi có log in được không. Vẫn không được, thế là lại một ngày nữa viết blog vào notepad rồi. Tối mệt quá, ngủ như chết tới sáng nay luôn.

Không thể Log in

<<25.10.2006>>
Hôm nay là thứ Tư, mình phải vào trường từ sáng để học Tin học. Tin học thầy dặn kiểm tra, ai cũng tập trung lo ôn đi ôn lại mấy bài tập mà tui nó sửa, mà thực sự nhiều đứa còn chưa bao giờ làm hay thậm chí đọc đề. Thế nhưng chúng nó vận cứ đọc lại. Một số đứa khác thì tìm cho mình một chỗ để dựa. Mình thấy thầy tin học cho đề đâu có khó, khó chăng cũng chỉ là vài cái bãy để có điểm 9-10 thôi mà. Vì thế mình không ôn gì cả. Vào kt chỉ cần cái máy và cái đề là có thể làm được. Nhưng dù sao, kết hợp thêm một đứa nữa vào cũng tốt hơn, yên tâm hơn. Vì vậy, mình ngồi kế thằng Đảo, hy vọng sẽ không cần nhờ nó. Kết quả, mình làm bài độc lập, mấy đứa khác còn copy bài mình. Nhưng còn 5 phút cuối, có một đứa trong số đó phát hiện có trường hợp sai, thế là ngồi nghĩ lại, không kịp. Lại 9đ nữa. Sau đó đi mua quà sn cho D.Phương cùng thằng Đảo, lên tận Quận 4. Lúc về phát hiện ra chúng nó đi ăn hết rồi. Năm nay D.Phương lời dữ quá, tổng giá trị quà gần 1 tr. Mà nó chỉ phải trả chi phi ăn uống khoảng 300k. Buổi trưa cng4 không chơi bóng bàn, đang bệnh mà, nghỉ ngơi là trên hết. Chiều vào học, mấy tiết này chán quá, không có gì vui, nhất là tiết Hóa và tiết Sử, dạy toàn cài vô ích.

Cuối cùng cũng hết một ngày đi học. Về nhà bằng xe buýt cùng với Đăng, Thúy Anh và Ngân. Chẳng hiểu các cô các chị làm gì mà cười đùa liên tục trên xe buýt. Xuống trạm thì trời mưa to, nhà Thúy Anh và Đăng đã đón 2 đứa về. Chỉ còn mình, cũng may là có ao mưa, nên về được. Buổi tối về không hiểu sao không log in vào blogger được, thế nên không thể post bài blog này được, phải viết vào notepad, chờ ngày post vậy

Không thể Log in

<<25.10.2006>>
Hôm nay là thứ Tư, mình phải vào trường từ sáng để học Tin học. Tin học thầy dặn kiểm tra, ai cũng tập trung lo ôn đi ôn lại mấy bài tập mà tui nó sửa, mà thực sự nhiều đứa còn chưa bao giờ làm hay thậm chí đọc đề. Thế nhưng chúng nó vận cứ đọc lại. Một số đứa khác thì tìm cho mình một chỗ để dựa. Mình thấy thầy tin học cho đề đâu có khó, khó chăng cũng chỉ là vài cái bãy để có điểm 9-10 thôi mà. Vì thế mình không ôn gì cả. Vào kt chỉ cần cái máy và cái đề là có thể làm được. Nhưng dù sao, kết hợp thêm một đứa nữa vào cũng tốt hơn, yên tâm hơn. Vì vậy, mình ngồi kế thằng Đảo, hy vọng sẽ không cần nhờ nó. Kết quả, mình làm bài độc lập, mấy đứa khác còn copy bài mình. Nhưng còn 5 phút cuối, có một đứa trong số đó phát hiện có trường hợp sai, thế là ngồi nghĩ lại, không kịp. Lại 9đ nữa. Sau đó đi mua quà sn cho D.Phương cùng thằng Đảo, lên tận Quận 4. Lúc về phát hiện ra chúng nó đi ăn hết rồi. Năm nay D.Phương lời dữ quá, tổng giá trị quà gần 1 tr. Mà nó chỉ phải trả chi phi ăn uống khoảng 300k. Buổi trưa cng4 không chơi bóng bàn, đang bệnh mà, nghỉ ngơi là trên hết. Chiều vào học, mấy tiết này chán quá, không có gì vui, nhất là tiết Hóa và tiết Sử, dạy toàn cài vô ích.

Cuối cùng cũng hết một ngày đi học. Về nhà bằng xe buýt cùng với Đăng, Thúy Anh và Ngân. Chẳng hiểu các cô các chị làm gì mà cười đùa liên tục trên xe buýt. Xuống trạm thì trời mưa to, nhà Thúy Anh và Đăng đã đón 2 đứa về. Chỉ còn mình, cũng may là có ao mưa, nên về được. Buổi tối về không hiểu sao không log in vào blogger được, thế nên không thể post bài blog này được, phải viết vào notepad, chờ ngày post vậy

Tuesday, October 24, 2006

Bak 2 skul

<<24.10.2006>>
Thế là sau nhiều ngày sốt cao, hôm nay Gman đã Return, trở lại là chính mình (dù còn hơi ho và sổ mũi, nhưng như thế là nhẹ nhiều rồi). Ngay sau khi quay lại phong thái xưa, mình phải nhảy vào học cho mùa kiểm tra mới. Chán mấy cái môn như GDCD hay Kỹ thuật quá, chúng sao mà vô bổ thế không biết. Không biết mấy ông ngồi trên bộ GD cứ muốn hs Việt Nam phải tinh thông kim cổ, thiên văn địa lý à. Bắt học mấy cái Kinh tế TBCN hay nền dân chủ tư sản từ THPT làm gì, đó chỉ nên là những môn ngoại khóa mà thôi. Chẳng biết bao giờ các ông to mới hiểu cái gì là quan trọng, cần thiết. Thế nhưng mình biết chắc một điều là mẹ mình sẽ hiểu cái điều đó còn sau cả mấy ông kia. Mẹ đúng là không có mục đích gì cả, cái gì cũng bắt mình giỏi, tự dưng đè đầu ra bắt học kỹ CD, rồi còn ngồi làm mấy câu hỏi trong sách tham khảo. Nói là sách tham khảo nhưng không biết phải sách cho dân chuyên GDCD không nữa, khó gần chết. Mình chẳng tham gia vào chi cho mệt
Hôm nay là ngày mình đi học lại, thấy tụi bạn cũng vui vẽ hỏi thăm, mình đã nghĩ lại những gì mà mình từng nghĩ về nhà họ L. Có lẽ L.Châu nói đúng thật. Chiều nay, mình sẽ có 2 bài kiểm tra. Mình chưa chuẩn bị kỹ. Kỹ thuật có mấy cái chưa trả lời được, liên hệ được một anh lớp 12 để hẹn gặp và hỏi bài. Thế nhưng không gặp được. Tưởng toi, ai ngờ thằng ku Khải thẳng thắn nói một câu: "Mày không phải học, tao chỉ cho." Bán tín bán nghi, nhưng lỡ rồi, không học nữa, vào kt luôn. Thì ra chúng nó có "bùa" nên chúng nó tự tin thế. Không sao, chúng nó cứ quay, đọc lại cho mình là okie, không có chuyện gì cả. Mấy môn này không có giá trị về dài, đầu tư làm gì chứ, đối phó cho qua thôi. Thế là hai bài kiểm tra đã được hoàn thành gọn gàng. Lại nhớ lại cái bài hóa mà mình mượn của H.Hoàng về chỉnh sửa lại rồi in ra cho một lũ khi trước. Bị cô phát hiện, cô bắt chép lại bằng tay. Thôi, cái này cũng phải, mình cũng muốn chép cho thuộc, mà chưa có động cơ, nay chép luôn cho nhớ.
Khi tan học về, T.Hương rủ đi chung, ai ngờ đi một hồi không thấy nhỏ đâu cả, quay lại thì gặp cả Tú Anh và Thúy Anh cũng đang ra xe buýt chugn với mình. Nói chuyện một hồi cũng quay lại chuyện mình bị sốt. Mình còn được khen là "lì", mãi không đi khám ngoài ra còn được tiếng siêng học, hehe :">. Xe buýt đến, bon chen mãi, mới có ghế ngồi đến thẳng nhà. Khi xuống, Thúy Anh chưa có ai đến đón, mà xe mình thì đã xì. Thế nên T.Anh về bộ chung với Thức (T.Hương biết thì vui lắm đây >:) ). Một lát sau bơm xe xong về thì đuổi kịp họ, chở T.Anh một đoạn về tới nhà. Tối ở nhà vẫn phải uống thuốc, chưa ăn được mấy cái cứng cứng nên toàn an cơm với canh, sữa và bánh ngọt, mệt mỏi thật.

Bak 2 skul

<<24.10.2006>>
Thế là sau nhiều ngày sốt cao, hôm nay Gman đã Return, trở lại là chính mình (dù còn hơi ho và sổ mũi, nhưng như thế là nhẹ nhiều rồi). Ngay sau khi quay lại phong thái xưa, mình phải nhảy vào học cho mùa kiểm tra mới. Chán mấy cái môn như GDCD hay Kỹ thuật quá, chúng sao mà vô bổ thế không biết. Không biết mấy ông ngồi trên bộ GD cứ muốn hs Việt Nam phải tinh thông kim cổ, thiên văn địa lý à. Bắt học mấy cái Kinh tế TBCN hay nền dân chủ tư sản từ THPT làm gì, đó chỉ nên là những môn ngoại khóa mà thôi. Chẳng biết bao giờ các ông to mới hiểu cái gì là quan trọng, cần thiết. Thế nhưng mình biết chắc một điều là mẹ mình sẽ hiểu cái điều đó còn sau cả mấy ông kia. Mẹ đúng là không có mục đích gì cả, cái gì cũng bắt mình giỏi, tự dưng đè đầu ra bắt học kỹ CD, rồi còn ngồi làm mấy câu hỏi trong sách tham khảo. Nói là sách tham khảo nhưng không biết phải sách cho dân chuyên GDCD không nữa, khó gần chết. Mình chẳng tham gia vào chi cho mệt
Hôm nay là ngày mình đi học lại, thấy tụi bạn cũng vui vẽ hỏi thăm, mình đã nghĩ lại những gì mà mình từng nghĩ về nhà họ L. Có lẽ L.Châu nói đúng thật. Chiều nay, mình sẽ có 2 bài kiểm tra. Mình chưa chuẩn bị kỹ. Kỹ thuật có mấy cái chưa trả lời được, liên hệ được một anh lớp 12 để hẹn gặp và hỏi bài. Thế nhưng không gặp được. Tưởng toi, ai ngờ thằng ku Khải thẳng thắn nói một câu: "Mày không phải học, tao chỉ cho." Bán tín bán nghi, nhưng lỡ rồi, không học nữa, vào kt luôn. Thì ra chúng nó có "bùa" nên chúng nó tự tin thế. Không sao, chúng nó cứ quay, đọc lại cho mình là okie, không có chuyện gì cả. Mấy môn này không có giá trị về dài, đầu tư làm gì chứ, đối phó cho qua thôi. Thế là hai bài kiểm tra đã được hoàn thành gọn gàng. Lại nhớ lại cái bài hóa mà mình mượn của H.Hoàng về chỉnh sửa lại rồi in ra cho một lũ khi trước. Bị cô phát hiện, cô bắt chép lại bằng tay. Thôi, cái này cũng phải, mình cũng muốn chép cho thuộc, mà chưa có động cơ, nay chép luôn cho nhớ.
Khi tan học về, T.Hương rủ đi chung, ai ngờ đi một hồi không thấy nhỏ đâu cả, quay lại thì gặp cả Tú Anh và Thúy Anh cũng đang ra xe buýt chugn với mình. Nói chuyện một hồi cũng quay lại chuyện mình bị sốt. Mình còn được khen là "lì", mãi không đi khám ngoài ra còn được tiếng siêng học, hehe :">. Xe buýt đến, bon chen mãi, mới có ghế ngồi đến thẳng nhà. Khi xuống, Thúy Anh chưa có ai đến đón, mà xe mình thì đã xì. Thế nên T.Anh về bộ chung với Thức (T.Hương biết thì vui lắm đây >:) ). Một lát sau bơm xe xong về thì đuổi kịp họ, chở T.Anh một đoạn về tới nhà. Tối ở nhà vẫn phải uống thuốc, chưa ăn được mấy cái cứng cứng nên toàn an cơm với canh, sữa và bánh ngọt, mệt mỏi thật.

Monday, October 23, 2006

Nghỉ học

<<23.10.2006>>
Sau bao nhiêu ngày mất ngủ, đêm qua mình cũng có một giấc ngủ ngon. Sáng dậy thấy thật sảng khoái. Hôm nay sốt nhẹ lại. Mẹ không cho ăn gì cả, còn đi xét nghiệm máu và siêu âm. Trong lúc chờ mẹ chuẩn bị, tranh thủ online tí, xem xem có ai quan tâm tới mình nữa không. Không có tin nhắn nào liên quan tới mình cả, toàn là spam và virus. Available, Châu nhảy vào bắt chuyện liền. Châu nói chuyện với mình về chuyện lần trước mình ghi tên một đám trong gia đình họ L. Dù sao nó cũng qua rồi. Sau đó tắt máy rồi vào trung tâm ý tế quận Tân Phú. Lúc đầu mẹ bảo vào khoa cô Linh là chủ nhiệm. Trời ạ, đó là khoa nhi, tui nó toàn dưới 1m, mình đã hơn 1m8 rồi mà còn bị lôi vào, nhục cả mặt, không dám ngẳng lên nhìn ai. Cũng may mà mẹ nhanh chóng đưa mình ra khỏi chỗ đó. Đi thằng lên phòng xét nghiệm. Ở đây, bác sĩ làm cái-công-việc-mà-ai-cũng-biết-là-việc-gì-đó (nếu ai chưa biết thì nói luôn, đó là cắm một hệ thống gồm 1 cylinder, 1 piston và một cái kim mao dẫn rồi từ từ hút máu của mình vào đó). Cam đảm nhất khoa nhi, mình không kêu la gì cả. Rồi tiếp tục vào phòng siêu âm. Đợi mãi mới tới lượt, mệt quá, nằm ra ghế nghỉ tí, nắm một cái hết 5 cái ghế (!?). Sau đó cũng được gọi vào, làm cái vèo, rồi ra ngay, chẳng biết kết quả thế nào. Tưởng thế là được về. Ai ngờ phải ngồi chờ tên lấy thuốc. Cũng may mà có bảo hiểm y tế nên không mất xu nào. Nhận thuốc xong là phắn về liền. Đi xe ôm của cái ông nào quen mẹ, chẳng biết tiền nong tính thế nào.
Về tới nhà, mẹ xem cái tờ xét nghiệm, chẩn đoán, nói là bị sốt xuất huyết thật, nhưng mới độ 1, chỉ cần tăng đề kháng và nghỉ ngơi, theo dõi vài ngày là OK. Cũng vì thế mà chiều nay mình nghỉ học, ở nhà tĩnh dưỡng. Cũng may mà có thằng An và thằng Sơn qua nên nhờ tụi nó gửi đơn và trả tập cho K.Anh hộ. Cả buổi chiều, chẳng làm được gì cả, lại sốt trở lại, lên 37.6 độ, cứ phải nằm một chỗ mãi cũng chán. Tới tối (lúc đang viết bài này nè), định một lát nữa học bài để mai quay lại lớp còn kiểm tra 2 môn. Mệt thật, Kt gì mà liên tục thế không biết. Đúng là...

Nghỉ học

<<23.10.2006>>
Sau bao nhiêu ngày mất ngủ, đêm qua mình cũng có một giấc ngủ ngon. Sáng dậy thấy thật sảng khoái. Hôm nay sốt nhẹ lại. Mẹ không cho ăn gì cả, còn đi xét nghiệm máu và siêu âm. Trong lúc chờ mẹ chuẩn bị, tranh thủ online tí, xem xem có ai quan tâm tới mình nữa không. Không có tin nhắn nào liên quan tới mình cả, toàn là spam và virus. Available, Châu nhảy vào bắt chuyện liền. Châu nói chuyện với mình về chuyện lần trước mình ghi tên một đám trong gia đình họ L. Dù sao nó cũng qua rồi. Sau đó tắt máy rồi vào trung tâm ý tế quận Tân Phú. Lúc đầu mẹ bảo vào khoa cô Linh là chủ nhiệm. Trời ạ, đó là khoa nhi, tui nó toàn dưới 1m, mình đã hơn 1m8 rồi mà còn bị lôi vào, nhục cả mặt, không dám ngẳng lên nhìn ai. Cũng may mà mẹ nhanh chóng đưa mình ra khỏi chỗ đó. Đi thằng lên phòng xét nghiệm. Ở đây, bác sĩ làm cái-công-việc-mà-ai-cũng-biết-là-việc-gì-đó (nếu ai chưa biết thì nói luôn, đó là cắm một hệ thống gồm 1 cylinder, 1 piston và một cái kim mao dẫn rồi từ từ hút máu của mình vào đó). Cam đảm nhất khoa nhi, mình không kêu la gì cả. Rồi tiếp tục vào phòng siêu âm. Đợi mãi mới tới lượt, mệt quá, nằm ra ghế nghỉ tí, nắm một cái hết 5 cái ghế (!?). Sau đó cũng được gọi vào, làm cái vèo, rồi ra ngay, chẳng biết kết quả thế nào. Tưởng thế là được về. Ai ngờ phải ngồi chờ tên lấy thuốc. Cũng may mà có bảo hiểm y tế nên không mất xu nào. Nhận thuốc xong là phắn về liền. Đi xe ôm của cái ông nào quen mẹ, chẳng biết tiền nong tính thế nào.
Về tới nhà, mẹ xem cái tờ xét nghiệm, chẩn đoán, nói là bị sốt xuất huyết thật, nhưng mới độ 1, chỉ cần tăng đề kháng và nghỉ ngơi, theo dõi vài ngày là OK. Cũng vì thế mà chiều nay mình nghỉ học, ở nhà tĩnh dưỡng. Cũng may mà có thằng An và thằng Sơn qua nên nhờ tụi nó gửi đơn và trả tập cho K.Anh hộ. Cả buổi chiều, chẳng làm được gì cả, lại sốt trở lại, lên 37.6 độ, cứ phải nằm một chỗ mãi cũng chán. Tới tối (lúc đang viết bài này nè), định một lát nữa học bài để mai quay lại lớp còn kiểm tra 2 môn. Mệt thật, Kt gì mà liên tục thế không biết. Đúng là...

Sunday, October 22, 2006

Sốt xuất huyết

<<22.10.2006>>
[ Tiếp theo blog trước ]
... Suốt đêm cứ trằn trọc, mãi không ngủ được. Đến 4 giờ sáng, xay được 1 bọc sinh tố, nhẹ cả người, từ đó mới thấy thoải mái hơn. Thì ra là tại cái bụng mình bị gì đó nên ăn không tiêu, bụng lúc nào cũng cồi cào. Sau đó ngủ ngon hơn, tới sáng thì ăn phở. Online được một lát. Tới trưa, trước khi ăn cháo, mình lại xay sinh tố tiếp, toàn là phở. Chứng tỏ là mình không tiêu hóa được. Ăn cháo xong là đi ngủ. Chiều thấy khó chịu quá, gọi điện thoại cho mẹ về gắp. Trong khi đó, chat với Châu, tâm sự nhiều điều, thế mới thấy Châu tốt với mình thế nào. Mẹ về, cho uống thuốc rồi gọi cô Linh sang xem. Sau môt hồi, cô chẩn đoán mình bị sốt xuất huyết độ 1. Vẫn còn may vì phát hiện sớm. Sau khi cô Linh về là mình ngủ luôn tới khuya.

Thật đáng tiếc, hôm nay được gọi lên trường đấu giao hưu bóng rổ, một dịp tốt để thể hiên tiến bộ, thế mà...

Sốt xuất huyết

<<22.10.2006>>
[ Tiếp theo blog trước ]
... Suốt đêm cứ trằn trọc, mãi không ngủ được. Đến 4 giờ sáng, xay được 1 bọc sinh tố, nhẹ cả người, từ đó mới thấy thoải mái hơn. Thì ra là tại cái bụng mình bị gì đó nên ăn không tiêu, bụng lúc nào cũng cồi cào. Sau đó ngủ ngon hơn, tới sáng thì ăn phở. Online được một lát. Tới trưa, trước khi ăn cháo, mình lại xay sinh tố tiếp, toàn là phở. Chứng tỏ là mình không tiêu hóa được. Ăn cháo xong là đi ngủ. Chiều thấy khó chịu quá, gọi điện thoại cho mẹ về gắp. Trong khi đó, chat với Châu, tâm sự nhiều điều, thế mới thấy Châu tốt với mình thế nào. Mẹ về, cho uống thuốc rồi gọi cô Linh sang xem. Sau môt hồi, cô chẩn đoán mình bị sốt xuất huyết độ 1. Vẫn còn may vì phát hiện sớm. Sau khi cô Linh về là mình ngủ luôn tới khuya.

Thật đáng tiếc, hôm nay được gọi lên trường đấu giao hưu bóng rổ, một dịp tốt để thể hiên tiến bộ, thế mà...

Cúp điện

<<21.10.2006>>
Bệnh tình của mình càng ngày càng nặng. Hôm nay, không chỉ ho mà còn nhức đầu, sổ mũi,... Đã thế khu nhà mình lại còn cúp điện. Sáng không làm được gì, chỉ ôn lại vài bài toán để chiều kiểm tra thôi. Không có việc gì làm, thế nên mình đi học khá sớm để trực nhật và ôn lại tí toán nữa.
...45' kiểm tra...
Chà, không hiểu sao mình lại làm bài khá thế. Không bỏ lại câu nào, vượt qua 2 cái bãy của thầy, mừng thật. Lúc đó đang bị cảm, ho xù xụ, khó chịu quá. Rồi mấy tiết sau, càng lúc càng mệt hơn. Đến tiết SNCN, mém gục, cầm cự đến lúc ra về là khá lắm rồi. Lên xe buýt, cũng may là còn chỗ ngồi, lở phải đứng là tiêu. Về tới Mai Lan, về chung với T.Anh, chở T.Anh về để đảm bảo là dọc đường mệt quá không cũng không có sao. Trời ạ, đã 6:30 tối rồi mà vẫn chưa có điện. Về tới nhà, bay thẳng lên giường, mẹ lấy khăn cho trườm, và cho uống thuốc, ăn cháo. Sau là ngủ luôn một giấc tới sáng. Không viết blog được. Nhưng mà ngủ không ngon, tí lại tỉnh. Nhưng thà cứ thế cũng không sao. Đếm rạng sáng, mệt quá, không lết xuống nhà nổi, cũng may là ông đã dậy, bò qua phòng ông để xin ăn, lúc đó trong người mệt rũ, và đói không chịu được...
[ Xem tiếp blog ngày 22.10.2006 ]

Cúp điện

<<21.10.2006>>
Bệnh tình của mình càng ngày càng nặng. Hôm nay, không chỉ ho mà còn nhức đầu, sổ mũi,... Đã thế khu nhà mình lại còn cúp điện. Sáng không làm được gì, chỉ ôn lại vài bài toán để chiều kiểm tra thôi. Không có việc gì làm, thế nên mình đi học khá sớm để trực nhật và ôn lại tí toán nữa.
...45' kiểm tra...
Chà, không hiểu sao mình lại làm bài khá thế. Không bỏ lại câu nào, vượt qua 2 cái bãy của thầy, mừng thật. Lúc đó đang bị cảm, ho xù xụ, khó chịu quá. Rồi mấy tiết sau, càng lúc càng mệt hơn. Đến tiết SNCN, mém gục, cầm cự đến lúc ra về là khá lắm rồi. Lên xe buýt, cũng may là còn chỗ ngồi, lở phải đứng là tiêu. Về tới Mai Lan, về chung với T.Anh, chở T.Anh về để đảm bảo là dọc đường mệt quá không cũng không có sao. Trời ạ, đã 6:30 tối rồi mà vẫn chưa có điện. Về tới nhà, bay thẳng lên giường, mẹ lấy khăn cho trườm, và cho uống thuốc, ăn cháo. Sau là ngủ luôn một giấc tới sáng. Không viết blog được. Nhưng mà ngủ không ngon, tí lại tỉnh. Nhưng thà cứ thế cũng không sao. Đếm rạng sáng, mệt quá, không lết xuống nhà nổi, cũng may là ông đã dậy, bò qua phòng ông để xin ăn, lúc đó trong người mệt rũ, và đói không chịu được...
[ Xem tiếp blog ngày 22.10.2006 ]

Friday, October 20, 2006

New avatar

Mọi ngừoi thấy cái avatar mới này thế nào. Ý tưởng mới trong design của mình.

New avatar

Mọi ngừoi thấy cái avatar mới này thế nào. Ý tưởng mới trong design của mình.

Cảm rồi

<<20.10.2006>>
Ôi, sáng mở mắt ra thấy khắp người nhức mỏi, đầu nóng nóng, mũi kìn kìn, họng đau đau, không còn sinh khí nữa. Mình bị cảm. Chà, trong những ngày bận rộn này không thể bị cảm được. Mình cô gắng tắm nước thật nóng, chui vào chăn, để cho toát mồ hôi ra nhưng cũng vô ích. Mệt thế nhưng vẫn phải ngồi làm Lý cho xong. Khỉ thật, mấy bài tập tự dưng khó hơn bình thường, mình ngồi nghĩ mãi mới được 1 bài, còn 3 bài là bó tay. Ăn cơm xong vẫn còn lờ đờ, không biết là sao đến trường được. Cũng may là có thằng useful Sơn, đưa mình tới trường. Bù lại cho nó mượn 2 cái CD-R. Đến lớp, trong lúc đầu giờ, chép thêm được mấy bài Lý cũ. Khi thầy bước vào, mình điểm danh xong là xin thầy cho xuống y tế luôn. Không ngờ K.Minh cũng nằm ở đó. Có thằng Khải xin giấy hộ, rồi mình lên giường, ngủ một giấc tới hết tiết 2 mới về lớp. Lúc về thấy vẫn còn mệt, nhưng không thể cứ nằm mãi ở đó được. Từ từ thì tới tiết năm mình cũng tỉnh tảo lại. Nhưng mình vẫn lên xe của thằng Sơn để về, bỏ học thêm một buổi vậy.

Tới 10 giờ đêm, online gặp bà Phú, hôm nay bả hơi buồn chán, ngồi kể chuyện ma, nội dung câu chuyện là hỏi mình có muốn làm bf của bả không? Tội nghiệp. sau một hồi nói chuyện, bả xin lỗi , chào rồi out luôn. Khổ vậy ấy.

Cảm rồi

<<20.10.2006>>
Ôi, sáng mở mắt ra thấy khắp người nhức mỏi, đầu nóng nóng, mũi kìn kìn, họng đau đau, không còn sinh khí nữa. Mình bị cảm. Chà, trong những ngày bận rộn này không thể bị cảm được. Mình cô gắng tắm nước thật nóng, chui vào chăn, để cho toát mồ hôi ra nhưng cũng vô ích. Mệt thế nhưng vẫn phải ngồi làm Lý cho xong. Khỉ thật, mấy bài tập tự dưng khó hơn bình thường, mình ngồi nghĩ mãi mới được 1 bài, còn 3 bài là bó tay. Ăn cơm xong vẫn còn lờ đờ, không biết là sao đến trường được. Cũng may là có thằng useful Sơn, đưa mình tới trường. Bù lại cho nó mượn 2 cái CD-R. Đến lớp, trong lúc đầu giờ, chép thêm được mấy bài Lý cũ. Khi thầy bước vào, mình điểm danh xong là xin thầy cho xuống y tế luôn. Không ngờ K.Minh cũng nằm ở đó. Có thằng Khải xin giấy hộ, rồi mình lên giường, ngủ một giấc tới hết tiết 2 mới về lớp. Lúc về thấy vẫn còn mệt, nhưng không thể cứ nằm mãi ở đó được. Từ từ thì tới tiết năm mình cũng tỉnh tảo lại. Nhưng mình vẫn lên xe của thằng Sơn để về, bỏ học thêm một buổi vậy.

Tới 10 giờ đêm, online gặp bà Phú, hôm nay bả hơi buồn chán, ngồi kể chuyện ma, nội dung câu chuyện là hỏi mình có muốn làm bf của bả không? Tội nghiệp. sau một hồi nói chuyện, bả xin lỗi , chào rồi out luôn. Khổ vậy ấy.

Linh Châu



Full name: Đặng Nghiêm Linh Châu


Hiệu là: Buffy


Ngày sinh: 18/12 (em út của Amotizen)



Hiện tại là du học sinh ở Canada, 6 năm nữa sẽ về. (hơi dài)
Từng có hôn ước với mình, như nhiều người khác ^^.
Tình tình dễ bảo, vui vẻ, rất hòa đồng.
Học hành tươm tất (chắc là hơn mình).
Mặt mũi dễ thương (tức là không xấu lắm).

Linh Châu



Full name: Đặng Nghiêm Linh Châu


Hiệu là: Buffy


Ngày sinh: 18/12 (em út của Amotizen)



Hiện tại là du học sinh ở Canada, 6 năm nữa sẽ về. (hơi dài)
Từng có hôn ước với mình, như nhiều người khác ^^.
Tình tình dễ bảo, vui vẻ, rất hòa đồng.
Học hành tươm tất (chắc là hơn mình).
Mặt mũi dễ thương (tức là không xấu lắm).

Thursday, October 19, 2006

Lỗi lầm

<<19.10.2006>>

Sao mấy tuần nay, mình thấy mệt mỏi thật. Mệt mỏi vì một điều nghe hơi "điên". Mình là lớp phó kỷ luật, cô và bạn bè lúc đầu rất tin ở mình (43/46 phiếu thuận) cơ mà. Thế mà nay, mình vi phạm nhiều lỗi, đa số là Kỷ luật. Mình thấy cứ sao sao đó. Mình thấy bản thân dù chưa thể nó là gương mẫu, nhưng mình đã làm rất tốt công việc của mình. Hầu hết các lỗi sai của mình có 51% là do ngoại cảnh mà. Đi trễ 4 ngày (!!) thì 3 ngày do xe buýt rồi, chỉ có một ngày đúng là vì mình ra quá trễ. Gần đây, mình đã ghi danh sách dài những đứa nói chuyện "tích cực" (rất rất tích cực) trong giờ tin học. Hình như nó đã đẩy mình ra xa hơn với cộng đồng lớp. Rồi vừa hôm qua, mình bị thấy nhắc tên vì trên màn hình máy mình có game. Khi đó, mình đâu có chơi. Thằng Khôi làm bài chung máy với mình, cùng mình làm xong bài tập. Nó rủ mình chơi game tí cho đở buồn, chỉ còn vài phút nữa là hết giờ rồi mà. Thế là Trà My quay sang chỉ chỏ vào màn hình đúng lúc thầy quay xuống. Và mình bị hốt cổ. Thầy cũng đâu có định phạt gì đâu, nhưng không qua nổi của lớp trưởng. Thế là bị trừ 2đ. Bọn "oan gia" tuần trước chắc vui lắm, biểu hiện rõ nét là Tú Linh. Buồn lắm. Ôi, nhiều nhiều thứ làm mình mệt mỏi quá... Ngoài ra, mình cũng hứa sẽ cố gắng gương mẫu hơn trong thời gian tới.
Cũng may, sau tiết học hôm nay, mình có một buổi relax. D.Phương và Đảo tổ chức sn chung tại nhà thằng Đảo. Cúp Bóng rổ đi chung với tụi nó cho vui. Ăn uống, vui chơi quá trời. Chỉ ngại mỗi cái đường xa quá. Lúc về mình với mấy đứa nữa đi buýt 2 lần, tính ra hôm nay mình đi buýt cũng khoảng 25km+. Về còn sức ăn và tâm sự mấy dòng trên.

Lỗi lầm

<<19.10.2006>>

Sao mấy tuần nay, mình thấy mệt mỏi thật. Mệt mỏi vì một điều nghe hơi "điên". Mình là lớp phó kỷ luật, cô và bạn bè lúc đầu rất tin ở mình (43/46 phiếu thuận) cơ mà. Thế mà nay, mình vi phạm nhiều lỗi, đa số là Kỷ luật. Mình thấy cứ sao sao đó. Mình thấy bản thân dù chưa thể nó là gương mẫu, nhưng mình đã làm rất tốt công việc của mình. Hầu hết các lỗi sai của mình có 51% là do ngoại cảnh mà. Đi trễ 4 ngày (!!) thì 3 ngày do xe buýt rồi, chỉ có một ngày đúng là vì mình ra quá trễ. Gần đây, mình đã ghi danh sách dài những đứa nói chuyện "tích cực" (rất rất tích cực) trong giờ tin học. Hình như nó đã đẩy mình ra xa hơn với cộng đồng lớp. Rồi vừa hôm qua, mình bị thấy nhắc tên vì trên màn hình máy mình có game. Khi đó, mình đâu có chơi. Thằng Khôi làm bài chung máy với mình, cùng mình làm xong bài tập. Nó rủ mình chơi game tí cho đở buồn, chỉ còn vài phút nữa là hết giờ rồi mà. Thế là Trà My quay sang chỉ chỏ vào màn hình đúng lúc thầy quay xuống. Và mình bị hốt cổ. Thầy cũng đâu có định phạt gì đâu, nhưng không qua nổi của lớp trưởng. Thế là bị trừ 2đ. Bọn "oan gia" tuần trước chắc vui lắm, biểu hiện rõ nét là Tú Linh. Buồn lắm. Ôi, nhiều nhiều thứ làm mình mệt mỏi quá... Ngoài ra, mình cũng hứa sẽ cố gắng gương mẫu hơn trong thời gian tới.
Cũng may, sau tiết học hôm nay, mình có một buổi relax. D.Phương và Đảo tổ chức sn chung tại nhà thằng Đảo. Cúp Bóng rổ đi chung với tụi nó cho vui. Ăn uống, vui chơi quá trời. Chỉ ngại mỗi cái đường xa quá. Lúc về mình với mấy đứa nữa đi buýt 2 lần, tính ra hôm nay mình đi buýt cũng khoảng 25km+. Về còn sức ăn và tâm sự mấy dòng trên.

Wednesday, October 18, 2006

Kojo Kokono

<<18.10.2006>>

Chưa bao giờ mình thấy mệt mỏi như ngày hôm nay, sáng đến lớp, làm bài Pascal nhanh, xong trước, mở game ra chơi, chưa chơi gì cả, toàn là thằng Khôi không, thế mà bị thầy hốt. Thầy cũng chỉ là đùa thôi, không trừ điểm gì cả, thầy cũng hiểu là mấy bài đó, mình với thằng Khôi làm được hết rồi. Thế nhưng lớp trưởng không hiểu cho, thế là bắt thằng Luân ghi tên mình vào (mình đoán nó cũng muốn thế). Nguyên một buổi trưa, sau khi ăn cơm, mình toàn đánh bóng bàn. Ngày mệt mỏi nên làm gì cũng mệt mỏi. Đánh đa số là thua.
Hôm nay, đòan Kojo Highschool của Nhật sẽ sang giao lưu với trường LHP. Nghe X.Hằng bảo là xin đi city tour, nhưng mãi vẫn không được. Mừng hụt. Đến ra chơi, thấy K.Anh chạy xuống, bảo mình là đang mở cửa đăng ký thêm. Chạy ngay xuống hội trường để đăng ký. Lúc đó, mệt mỏi đi đâu hết rồi. Ở hội trường, đã có Tú Linh và vài đứa khác. Tú Linh đang ghi danh sách, nó thật là "đểu" (nói giảm, nói tránh). Mình ở ngay đó, đọc tên cho nó mà nó không ghi, nó ghi cho bạn thân không thôi (đang kiềm chế bản thân). Cuối cùng, đứng đó từ đầu tới cuối mà không hề có tên. Trong khi mấy thằng shit kia ở nhà, ngồi chơi thì có tên. Damn TL. Nhưng vì sự kiên trì (lì), và quen biết với thầy Châu nên được ké theo. Cũng vui là nhóm mình không có bọn máb nă kia, nếu không thì mất vui. Nhóm mình gồm có khôi, Hương, Triết, V.Anh, Dương, Vương, Thọ, Huy, X.Anh,... Cả nhóm dẫn mấy anh Nhật đi vào thương xá Tax, mua sắm rồi về khách sạn. Công nhận một điều, họ nó tiếng Anh kém thật. Chuyến đi kết thúc, chụp bao nhiêu là hình lưu niệm. Nhờ có chuyến đi hôm nay mà mình thoát khỏi bà cô Hóa, mừng thật luôn.
Trên xe đưa về trường, có đùa vui với mấy em 10CTin cùng xe. Rồi khi xuống, gặp Duệ, thế là tụi D4 rủ đi chơi GB, tới 8:30 mới về. Về nhà là sức tàn lực kiệt luôn. Ngủ, Ngủ và Ngủ

Kojo Kokono

<<18.10.2006>>

Chưa bao giờ mình thấy mệt mỏi như ngày hôm nay, sáng đến lớp, làm bài Pascal nhanh, xong trước, mở game ra chơi, chưa chơi gì cả, toàn là thằng Khôi không, thế mà bị thầy hốt. Thầy cũng chỉ là đùa thôi, không trừ điểm gì cả, thầy cũng hiểu là mấy bài đó, mình với thằng Khôi làm được hết rồi. Thế nhưng lớp trưởng không hiểu cho, thế là bắt thằng Luân ghi tên mình vào (mình đoán nó cũng muốn thế). Nguyên một buổi trưa, sau khi ăn cơm, mình toàn đánh bóng bàn. Ngày mệt mỏi nên làm gì cũng mệt mỏi. Đánh đa số là thua.
Hôm nay, đòan Kojo Highschool của Nhật sẽ sang giao lưu với trường LHP. Nghe X.Hằng bảo là xin đi city tour, nhưng mãi vẫn không được. Mừng hụt. Đến ra chơi, thấy K.Anh chạy xuống, bảo mình là đang mở cửa đăng ký thêm. Chạy ngay xuống hội trường để đăng ký. Lúc đó, mệt mỏi đi đâu hết rồi. Ở hội trường, đã có Tú Linh và vài đứa khác. Tú Linh đang ghi danh sách, nó thật là "đểu" (nói giảm, nói tránh). Mình ở ngay đó, đọc tên cho nó mà nó không ghi, nó ghi cho bạn thân không thôi (đang kiềm chế bản thân). Cuối cùng, đứng đó từ đầu tới cuối mà không hề có tên. Trong khi mấy thằng shit kia ở nhà, ngồi chơi thì có tên. Damn TL. Nhưng vì sự kiên trì (lì), và quen biết với thầy Châu nên được ké theo. Cũng vui là nhóm mình không có bọn máb nă kia, nếu không thì mất vui. Nhóm mình gồm có khôi, Hương, Triết, V.Anh, Dương, Vương, Thọ, Huy, X.Anh,... Cả nhóm dẫn mấy anh Nhật đi vào thương xá Tax, mua sắm rồi về khách sạn. Công nhận một điều, họ nó tiếng Anh kém thật. Chuyến đi kết thúc, chụp bao nhiêu là hình lưu niệm. Nhờ có chuyến đi hôm nay mà mình thoát khỏi bà cô Hóa, mừng thật luôn.
Trên xe đưa về trường, có đùa vui với mấy em 10CTin cùng xe. Rồi khi xuống, gặp Duệ, thế là tụi D4 rủ đi chơi GB, tới 8:30 mới về. Về nhà là sức tàn lực kiệt luôn. Ngủ, Ngủ và Ngủ

Tuesday, October 17, 2006

Tổng kết nửa HK I

<<17.10.2006>>
Thế là sau bao ngày mong chờ (trong lo lắng), hôm nay cô đã báo điểm và xếp hạng cho nữa học kỳ đầu. Chà, nhớ hồi trước, đặt chỉ tiêu là lần này vào top 15. Nay, mình vẫn chưa thể đặt tới mục tiêu đó. Mình hạng 18/48, điểm trug bình là 8.5/10. Ôi, tiếc thật, mình chỉ thiếu 0,1 nữa là lên hạng 15 như mong ước, chỉ cần bài Sử hay bài Văn được 10đ, thì hôm nay đã vui vẻ hơn rồi. Thôi, không sao cả, tháng này điểm như thế là tốt (vì điểm chưa-được-coi-là-tốt sẽ lấy cho tháng sau >.<).
Ngoài sự kiện trên, ngày hôm nay còn vài điều đáng chú ý khác, Hóa: 6đ - cái này thì không ngạc nhiên hay buồn rầu gì cả, lớp cũng toàn 5-6 không, chỉ trừ bọn chuyên Hóa, là 9đ thôi, bì sao lại chúng nó. Hôm nay cũng là ngày cô cho hs tự giảng văn, K.Anh phát biểu 1 câu được 10đ, T.Linh 1 câu được 1+, mình nói tới 3 câu mà vẫn không được điểm + nào hết, bó tay.

Tổng kết nửa HK I

<<17.10.2006>>
Thế là sau bao ngày mong chờ (trong lo lắng), hôm nay cô đã báo điểm và xếp hạng cho nữa học kỳ đầu. Chà, nhớ hồi trước, đặt chỉ tiêu là lần này vào top 15. Nay, mình vẫn chưa thể đặt tới mục tiêu đó. Mình hạng 18/48, điểm trug bình là 8.5/10. Ôi, tiếc thật, mình chỉ thiếu 0,1 nữa là lên hạng 15 như mong ước, chỉ cần bài Sử hay bài Văn được 10đ, thì hôm nay đã vui vẻ hơn rồi. Thôi, không sao cả, tháng này điểm như thế là tốt (vì điểm chưa-được-coi-là-tốt sẽ lấy cho tháng sau >.<).
Ngoài sự kiện trên, ngày hôm nay còn vài điều đáng chú ý khác, Hóa: 6đ - cái này thì không ngạc nhiên hay buồn rầu gì cả, lớp cũng toàn 5-6 không, chỉ trừ bọn chuyên Hóa, là 9đ thôi, bì sao lại chúng nó. Hôm nay cũng là ngày cô cho hs tự giảng văn, K.Anh phát biểu 1 câu được 10đ, T.Linh 1 câu được 1+, mình nói tới 3 câu mà vẫn không được điểm + nào hết, bó tay.

Ngày bận rộn 2

<<16.10.2006>>
Đây quả là một ngày bận rộn, suốt từ sáng tới tối. Tối hôm trước, coi TV, vô tình mở nhầm phim kinh dị, coi xong mất ngủ ^^. Đã thế sáng phải dậy sớm để tắm rửa rồi học bài. Mấy bài giải tích có kèm lượng giác vào là nỗi ám ảnh của mình. Nó còn kinh dị hơn cái phim coi hôm qua. Làm vài bài rồi ăn cơm còn đi học, thứ Hai mà. Vào tới lớp mới nhớ ra tuần này tổ mình trực. Khổ thật. Nhưng đây cũng có thể là tuần cuối mình ngồi ở tổ 2 rồi, tuần sau cô sẽ cho chuyển chỗ rồi. Tiết Lý căng thẳng khi thầy trở thành "sát thủ điểm". Tiết toán và văn nhẹ nhàng hơn. Trong lúc chào cờ. Thằng Long bên CTin bị lá cờ phủ cả đầu trong buồn cười quá. Mình và lớp trưởng đứng đầu, không thể nhịn được cười.
Ra về, nhưng thường lệ, mình đi đá cầu rồi GB trong lúc đợi vào học. Hôm nay bắn khá vui 1 tiếng rưỡi bắn với Duệ được 30 ván (tỉ số Gman 16:14 Zigzagboy). ... 2 tiết lý nhàm chán thật, làm sai một bài dễ, tức thật, mất uy tín quá. Phải cẩn thận hơn nữa. Đa số bài tập mình sai đều do ẩu. :(. Học xong, Duệ chở mình về chợ Tân Bình. Vừa thấy mình ông xe ôm đã nổ máy, chờ mình lên là chạy luôn. Chẳng cần trả giá hay nói địa chỉ, VIP mà.

Ngày bận rộn 2

<<16.10.2006>>
Đây quả là một ngày bận rộn, suốt từ sáng tới tối. Tối hôm trước, coi TV, vô tình mở nhầm phim kinh dị, coi xong mất ngủ ^^. Đã thế sáng phải dậy sớm để tắm rửa rồi học bài. Mấy bài giải tích có kèm lượng giác vào là nỗi ám ảnh của mình. Nó còn kinh dị hơn cái phim coi hôm qua. Làm vài bài rồi ăn cơm còn đi học, thứ Hai mà. Vào tới lớp mới nhớ ra tuần này tổ mình trực. Khổ thật. Nhưng đây cũng có thể là tuần cuối mình ngồi ở tổ 2 rồi, tuần sau cô sẽ cho chuyển chỗ rồi. Tiết Lý căng thẳng khi thầy trở thành "sát thủ điểm". Tiết toán và văn nhẹ nhàng hơn. Trong lúc chào cờ. Thằng Long bên CTin bị lá cờ phủ cả đầu trong buồn cười quá. Mình và lớp trưởng đứng đầu, không thể nhịn được cười.
Ra về, nhưng thường lệ, mình đi đá cầu rồi GB trong lúc đợi vào học. Hôm nay bắn khá vui 1 tiếng rưỡi bắn với Duệ được 30 ván (tỉ số Gman 16:14 Zigzagboy). ... 2 tiết lý nhàm chán thật, làm sai một bài dễ, tức thật, mất uy tín quá. Phải cẩn thận hơn nữa. Đa số bài tập mình sai đều do ẩu. :(. Học xong, Duệ chở mình về chợ Tân Bình. Vừa thấy mình ông xe ôm đã nổ máy, chờ mình lên là chạy luôn. Chẳng cần trả giá hay nói địa chỉ, VIP mà.

Sunday, October 15, 2006

Shopping

===Đây là bài viết thứ 50 của mình===
<<15.10.2006>>
Cả ngày hôm nay "lao động" quá trời. Sáng sớm đã phải mò lên trường tập bóng rổ. Đêm qua trời mưa khá to, lành lạnh, dễ ngủ. Vì thế nên mình đánh 1 giấc tới 6 giờ, an qua loa rồi đến trường thật nhanh. Khốn nạn nhất là trễ xe buýt, làm trễ nửa tiếng. May mà thầy không mắng. Hôm nay mình thấy khả năng bóng rổ của mình có nhiều tiến bộ. Ghi điểm khá hơn trước. Có lẽ buổi tập sáng nay của mình sẽ đẹp hơn nếu không có cú ngã vớ vẫn đó. Sau một pha cướp bóng và đột phá tốc độ. Trước mặt không còn người phòng thủ, chỉ còn rổ và bóng. Nhưng phản xạ, mình lên rổ 2 bước bình thường. Nhưng, thật không may, khi bước được một bước thì trượt chân --> đo sàn --> mất bóng --> quê. Tới chiều, mẹ về đánh thức dậy để đi shopping. Vào Công Hòa Super Market, mua được mỗi chai Xmen và một bữa gà rán KFC. Sau đó lên xe buýt ra Bến Thành mua ví và đồng hồ mới. Ví 75k và Đồng hồ 200k. Hình như hời đắt. Kệ, đang có tiền mà. Về tới nhà mệt rũ cả người, chỉ ăn tí cơm rồi nằm nghe nhạc và online viết blog. Nhà đối diện có đám cưới. Bọn nhà đó hát hò với phong cách "dbnLG". Gầm rú, hò hét như điên. Thêm thằng cha MC, ăn nói kệch cỡm. Chán wá.

Shopping

===Đây là bài viết thứ 50 của mình===
<<15.10.2006>>
Cả ngày hôm nay "lao động" quá trời. Sáng sớm đã phải mò lên trường tập bóng rổ. Đêm qua trời mưa khá to, lành lạnh, dễ ngủ. Vì thế nên mình đánh 1 giấc tới 6 giờ, an qua loa rồi đến trường thật nhanh. Khốn nạn nhất là trễ xe buýt, làm trễ nửa tiếng. May mà thầy không mắng. Hôm nay mình thấy khả năng bóng rổ của mình có nhiều tiến bộ. Ghi điểm khá hơn trước. Có lẽ buổi tập sáng nay của mình sẽ đẹp hơn nếu không có cú ngã vớ vẫn đó. Sau một pha cướp bóng và đột phá tốc độ. Trước mặt không còn người phòng thủ, chỉ còn rổ và bóng. Nhưng phản xạ, mình lên rổ 2 bước bình thường. Nhưng, thật không may, khi bước được một bước thì trượt chân --> đo sàn --> mất bóng --> quê. Tới chiều, mẹ về đánh thức dậy để đi shopping. Vào Công Hòa Super Market, mua được mỗi chai Xmen và một bữa gà rán KFC. Sau đó lên xe buýt ra Bến Thành mua ví và đồng hồ mới. Ví 75k và Đồng hồ 200k. Hình như hời đắt. Kệ, đang có tiền mà. Về tới nhà mệt rũ cả người, chỉ ăn tí cơm rồi nằm nghe nhạc và online viết blog. Nhà đối diện có đám cưới. Bọn nhà đó hát hò với phong cách "dbnLG". Gầm rú, hò hét như điên. Thêm thằng cha MC, ăn nói kệch cỡm. Chán wá.

Tổ Hạng chót

<<14.10.2006>>
Hôm nay lại là một ngày tương đối nhẹ nhàng. Từ sáng tới chiều cũng không nhiều sự kiện lắm. Đầu ngày, dậy khá trễ, đành phải nhờ ku Sơn đưa đến trường để kịp giờ cổ vũ cho mấy thằng đá banh. Mình đến là vừa kịp trận A6 - D5 kết thúc. Chà, hiếm thấy trận nào có tỉ số đậm đến thế, 11 - 1 cho A6. Ngay sau đó là trận A1 gặp A5. Trận này tương đối căng đây. Mình rất kỳ vọng vào lớp mình. Trong khi trận đấu bắt đầu, mình có búng đồng xu để dự đoán kết quả ( ^.^ ). Và... theo như sự duy tâm ít ỏi của mình thì A1 thua 5-2, hơi thất vọng, nhưng mình biết đó chỉ là trò vui mà thôi.

Trận đấu bắt đầu, trong vài phút đầu, diễn biến không mấy căng thẳng. Bắt ngờ, Cường xuất sắc mở tỉ số cho trận đấu. Cũng trong hiệp một, T.Tùng ghi thêm một quả nữa cho đội. Sang hiệp hai, cả hai đội đã có nhiều thay đổi trong chiến thuật. Vì chưa kịp thích nghi với sự thay đổi của A5, nên đội mình đã bị ăn một quả không đáng có. Nhưng ngay sau đó, lần lượt là 2 bài thắng của Thiện và Ky ấn định tỉ số 4-1 nghiêng về A1. Chiến thắng này cũng đưa A1 vào vòng 2. Bên lề trận đấu thì vào nhưng phút chót của trận đấu, có những xích mích từ nhỏ tới lớn giữa 2 đội. Và quan trọng nhất là ku Nguyện bị chấn thương khá nặng.


Tới chiều, thầy kêu lên bảng làm bài, shit thật, không làm được, chỉ vì mình không học thêm ở đâu cả. Kệ. Tới tiết Địa, có bài thuyết trình. Thật đểu vì cô không mượn được phòng máy, nên bài ppt của mình đành bảo lưu lại. Dù sao tổ mình cũng được cộng 1đ riêng 3 người nhóm trưởng có 1,5đ. Cuối ngày là tiết SHCN, cô lại cho hát hò, tổ mình ăn 0 đ kỹ luật trong tuần, chót bảng. Thế là phải trực nhật rồi.


Tổ Hạng chót

<<14.10.2006>>
Hôm nay lại là một ngày tương đối nhẹ nhàng. Từ sáng tới chiều cũng không nhiều sự kiện lắm. Đầu ngày, dậy khá trễ, đành phải nhờ ku Sơn đưa đến trường để kịp giờ cổ vũ cho mấy thằng đá banh. Mình đến là vừa kịp trận A6 - D5 kết thúc. Chà, hiếm thấy trận nào có tỉ số đậm đến thế, 11 - 1 cho A6. Ngay sau đó là trận A1 gặp A5. Trận này tương đối căng đây. Mình rất kỳ vọng vào lớp mình. Trong khi trận đấu bắt đầu, mình có búng đồng xu để dự đoán kết quả ( ^.^ ). Và... theo như sự duy tâm ít ỏi của mình thì A1 thua 5-2, hơi thất vọng, nhưng mình biết đó chỉ là trò vui mà thôi.

Trận đấu bắt đầu, trong vài phút đầu, diễn biến không mấy căng thẳng. Bắt ngờ, Cường xuất sắc mở tỉ số cho trận đấu. Cũng trong hiệp một, T.Tùng ghi thêm một quả nữa cho đội. Sang hiệp hai, cả hai đội đã có nhiều thay đổi trong chiến thuật. Vì chưa kịp thích nghi với sự thay đổi của A5, nên đội mình đã bị ăn một quả không đáng có. Nhưng ngay sau đó, lần lượt là 2 bài thắng của Thiện và Ky ấn định tỉ số 4-1 nghiêng về A1. Chiến thắng này cũng đưa A1 vào vòng 2. Bên lề trận đấu thì vào nhưng phút chót của trận đấu, có những xích mích từ nhỏ tới lớn giữa 2 đội. Và quan trọng nhất là ku Nguyện bị chấn thương khá nặng.


Tới chiều, thầy kêu lên bảng làm bài, shit thật, không làm được, chỉ vì mình không học thêm ở đâu cả. Kệ. Tới tiết Địa, có bài thuyết trình. Thật đểu vì cô không mượn được phòng máy, nên bài ppt của mình đành bảo lưu lại. Dù sao tổ mình cũng được cộng 1đ riêng 3 người nhóm trưởng có 1,5đ. Cuối ngày là tiết SHCN, cô lại cho hát hò, tổ mình ăn 0 đ kỹ luật trong tuần, chót bảng. Thế là phải trực nhật rồi.


Saturday, October 14, 2006

Bắt đầu cho bài thuyết trình

<<12.10.2006>>
Hôm nay cũng khá là mệt. Sáng, học 2 tiết hình, khá là chán. Thầy dạy cụng không mấy thú vị. Dần dần cũng hết 90 phút. Vừa xong là mình ra ngay nhà thi đấu để tập bóng. Mấy tuần này đa phần là tập chiến thuật, tự dưng lúc cuối giờ thầy cho tập cơ bụng. Ác thật, tập xong mình không còn cảm giác ở bụng luôn. Trong đội nữ, thấy mỗi bạn Như là khá nhất, còn những người còn lại, đa số là tập cho có phong trào, trốn tập thể dục trên trường. Hehe, để ý kỹ thấy bạn Như cũng "dễ thương" phết ấy nhỉ. Giá gì làm quen được. Sau khi tập bóng xong là mình về nhà ngay, không la cà như những tuần trước nữa. Tới nhà, đánh một giấc dài tới tận 4 giờ, dậy làm mấy các thuyết trình Địa rồi lại ngủ.

Bắt đầu cho bài thuyết trình

<<12.10.2006>>
Hôm nay cũng khá là mệt. Sáng, học 2 tiết hình, khá là chán. Thầy dạy cụng không mấy thú vị. Dần dần cũng hết 90 phút. Vừa xong là mình ra ngay nhà thi đấu để tập bóng. Mấy tuần này đa phần là tập chiến thuật, tự dưng lúc cuối giờ thầy cho tập cơ bụng. Ác thật, tập xong mình không còn cảm giác ở bụng luôn. Trong đội nữ, thấy mỗi bạn Như là khá nhất, còn những người còn lại, đa số là tập cho có phong trào, trốn tập thể dục trên trường. Hehe, để ý kỹ thấy bạn Như cũng "dễ thương" phết ấy nhỉ. Giá gì làm quen được. Sau khi tập bóng xong là mình về nhà ngay, không la cà như những tuần trước nữa. Tới nhà, đánh một giấc dài tới tận 4 giờ, dậy làm mấy các thuyết trình Địa rồi lại ngủ.

Friday, October 13, 2006

Thứ Sáu ngày 13

<<13.10.2006>>
Tuy hôm nay là thứ Sáu ngày 13 nhưng không hiểu vì sao mình lạ có nhiều sự may mắn lạ thường, sáng sang nhà thằng Khôi, tìm một cái là được liền, đường đi mới rải nhựa, chạy ngon ơ. Chiều đến lớp, thoát khỏi trả bài các môn luôn. Bài kiểm tra Anh văn mình lo lắng thì được 8đ (cao rồi đó)... Bù lại, vẫn còn nhiều điều không may xảy ra. Chẳng hạn như cái đĩa mình đưa cho Khôi bị hỏng, không ghi được gì cả. Rồi bị cô mắng cái chuyện thằng Lộc và Phúc đánh nhau (mình chẳng hề biết gì về vụ này cả), đau nhất là vụ D.Phương bốc thăm chọn chồng, xui thật, nó bốc 7 lần thì 5 lần trúng tên mình :((... Nói túm lại, thứ sáu ngày 13 này không đến nỗi tệ lắm.

Thứ Sáu ngày 13

<<13.10.2006>>
Tuy hôm nay là thứ Sáu ngày 13 nhưng không hiểu vì sao mình lạ có nhiều sự may mắn lạ thường, sáng sang nhà thằng Khôi, tìm một cái là được liền, đường đi mới rải nhựa, chạy ngon ơ. Chiều đến lớp, thoát khỏi trả bài các môn luôn. Bài kiểm tra Anh văn mình lo lắng thì được 8đ (cao rồi đó)... Bù lại, vẫn còn nhiều điều không may xảy ra. Chẳng hạn như cái đĩa mình đưa cho Khôi bị hỏng, không ghi được gì cả. Rồi bị cô mắng cái chuyện thằng Lộc và Phúc đánh nhau (mình chẳng hề biết gì về vụ này cả), đau nhất là vụ D.Phương bốc thăm chọn chồng, xui thật, nó bốc 7 lần thì 5 lần trúng tên mình :((... Nói túm lại, thứ sáu ngày 13 này không đến nỗi tệ lắm.

Thursday, October 12, 2006

Một Tuần trăng đã qua.

<<11.10.2006>>
Hôm nay khá nhiều sự kiện.
Sáng... Vào học tin học, lớp quá ồn. Với trách nhiệm của mình, mình đã ghi nhận tất cả những "gương mặt tiều biểu" vào sổ kỷ luật. Trong đó có cả thằng lớp phó còn lại. Sau tiết Tin học, nhức đầu thật, ra nhà thi đấu làm bài tập Lý. Làm vài bài rồi vào đánh bóng bàn luôn. Dạo này bóng bàn xuống tay rồi, chỉ thắng có vài trận à.
Chiều... Tiết English có một bài viết với chủ đề What do you study for?, mình viết cũng được, KAnh còn bảo bài đó "dễ thương" (?!). Tiết Sử, có một tin vui và một tin buồn. Tin vui: Cô Quyên đã trở lại dạy sau một tuần vắng bóng giang hồ. Còn tin buồn là hôm nay là ngày cuối cùng cô dạy. Phải tới tháng 3, cô mới quay lại dạy tiếp. :(. Trở lại với môn Hóa, thật không hiểu nổi, tại sao cô Hóa vẫn còn là cô Hóa. Cô vào lớp, ngồi xuống, trả bài, cho làm bài, giảng bài, sửa bài... vẫn ngồi một chỗ, từ đầu tới cuối, không buồn viết cái gì lên bảng. Gặp những đứa anti-fan của Hóa, nghe cô nói như vịt nghe sấm, không hình dung ra được cái gì. Ước gì cô đọc bài blog này rồi thay đổi cách dạy của mình. Tiết cuối là tiết Điện, tinh thần học tập của mấy đứa trong lớp vẫn lắng xuống. Vì thế tình trạng ồn ào nói chuyện vẫn tiếp diễn. Cho nên, 2 thằng nữa lại bay vào sổ kỷ luật ở phút 89.
Đến tối, hôm nay không học gì nhiều nên mình cùng Phong, Duệ, Huy đi bắn Gunbound đỡ buồn. Tám giờ về, xe Duệ hỏng, phải được kéo về nên 9 giờ kém mình mới có mặt tại nhà, ăn xong rồi ngủ luôn, bỏ cả viết blog.
Thêm một điều nữa, đây là bài Day log thứ 30 của mình, đồng nghĩa với việc Gman's daily Blog của mình đã tồn tại được một tháng tròn.

Một Tuần trăng đã qua.

<<11.10.2006>>
Hôm nay khá nhiều sự kiện.
Sáng... Vào học tin học, lớp quá ồn. Với trách nhiệm của mình, mình đã ghi nhận tất cả những "gương mặt tiều biểu" vào sổ kỷ luật. Trong đó có cả thằng lớp phó còn lại. Sau tiết Tin học, nhức đầu thật, ra nhà thi đấu làm bài tập Lý. Làm vài bài rồi vào đánh bóng bàn luôn. Dạo này bóng bàn xuống tay rồi, chỉ thắng có vài trận à.
Chiều... Tiết English có một bài viết với chủ đề What do you study for?, mình viết cũng được, KAnh còn bảo bài đó "dễ thương" (?!). Tiết Sử, có một tin vui và một tin buồn. Tin vui: Cô Quyên đã trở lại dạy sau một tuần vắng bóng giang hồ. Còn tin buồn là hôm nay là ngày cuối cùng cô dạy. Phải tới tháng 3, cô mới quay lại dạy tiếp. :(. Trở lại với môn Hóa, thật không hiểu nổi, tại sao cô Hóa vẫn còn là cô Hóa. Cô vào lớp, ngồi xuống, trả bài, cho làm bài, giảng bài, sửa bài... vẫn ngồi một chỗ, từ đầu tới cuối, không buồn viết cái gì lên bảng. Gặp những đứa anti-fan của Hóa, nghe cô nói như vịt nghe sấm, không hình dung ra được cái gì. Ước gì cô đọc bài blog này rồi thay đổi cách dạy của mình. Tiết cuối là tiết Điện, tinh thần học tập của mấy đứa trong lớp vẫn lắng xuống. Vì thế tình trạng ồn ào nói chuyện vẫn tiếp diễn. Cho nên, 2 thằng nữa lại bay vào sổ kỷ luật ở phút 89.
Đến tối, hôm nay không học gì nhiều nên mình cùng Phong, Duệ, Huy đi bắn Gunbound đỡ buồn. Tám giờ về, xe Duệ hỏng, phải được kéo về nên 9 giờ kém mình mới có mặt tại nhà, ăn xong rồi ngủ luôn, bỏ cả viết blog.
Thêm một điều nữa, đây là bài Day log thứ 30 của mình, đồng nghĩa với việc Gman's daily Blog của mình đã tồn tại được một tháng tròn.

Tuesday, October 10, 2006

Giải phóng Hà Nội

<<10.10.2006>>
Hôm nay là ngày giải phóng Hà Nội. Vì thế nên mình sẽ post vài tấm hình "nhặt" được khi lòng vòng trên internet.





Hôm nay cũng là một ngày vất vả nhưng thú vị của mình. Sáng đi ra trạm xe buýt khá trễ. Thế mà còn gặp cả Thúy Anh và Duy Thức. Ba đứa đợi mỏi cổ mà không thấy cái 27 nào lên. Bước đường cùng, cả ba cùng lên xe 103 đến Phú Thọ rồi đi taxi lên LHP. Rất kinh tế, chỉ 10k 1 người. Cũng nhờ vậy mà tất cả vẫn vào lớp đúng giờ. Tiết Văn, CGCD không có gì đáng nói. Đến tiết Hóa, cô cho vào phòng nghe nhìn xem các bài thí nghiệm nước ngoài, không biết bao giờ hs Việt Nam mới có thể được làm. Cô còn chơi một đòn ác liệt nữa. Mỗi người phài nộp 1 bài ghi lại các hiện tượng và phương trình phản ứng có trong phần thí nghiệm kia. CÔ tưởng học sinh là thánh à, là chuyên Hóa hết à. Càng nghĩ càng tức. Làm thế nào mà làm được, đành phải mượn bọn chuyên Hóa mà chép thôi. Cứ đà này, làm sao chống tiêu cực trong học tập được.
Tối về, lên xe buýt, ngồi kế bạn Ngân A6, biết bạn này lâu lắm rồi mà nay mới nói chuyện, mà lại là Ngân mở lời. Chà, sao mình "hiền" wá vậy.

Giải phóng Hà Nội

<<10.10.2006>>
Hôm nay là ngày giải phóng Hà Nội. Vì thế nên mình sẽ post vài tấm hình "nhặt" được khi lòng vòng trên internet.





Hôm nay cũng là một ngày vất vả nhưng thú vị của mình. Sáng đi ra trạm xe buýt khá trễ. Thế mà còn gặp cả Thúy Anh và Duy Thức. Ba đứa đợi mỏi cổ mà không thấy cái 27 nào lên. Bước đường cùng, cả ba cùng lên xe 103 đến Phú Thọ rồi đi taxi lên LHP. Rất kinh tế, chỉ 10k 1 người. Cũng nhờ vậy mà tất cả vẫn vào lớp đúng giờ. Tiết Văn, CGCD không có gì đáng nói. Đến tiết Hóa, cô cho vào phòng nghe nhìn xem các bài thí nghiệm nước ngoài, không biết bao giờ hs Việt Nam mới có thể được làm. Cô còn chơi một đòn ác liệt nữa. Mỗi người phài nộp 1 bài ghi lại các hiện tượng và phương trình phản ứng có trong phần thí nghiệm kia. CÔ tưởng học sinh là thánh à, là chuyên Hóa hết à. Càng nghĩ càng tức. Làm thế nào mà làm được, đành phải mượn bọn chuyên Hóa mà chép thôi. Cứ đà này, làm sao chống tiêu cực trong học tập được.
Tối về, lên xe buýt, ngồi kế bạn Ngân A6, biết bạn này lâu lắm rồi mà nay mới nói chuyện, mà lại là Ngân mở lời. Chà, sao mình "hiền" wá vậy.

Avatar mới đây

Đây là cái avatar mới do mình design đây, mọi người cho ý kiến nhé.

Avatar mới đây

Đây là cái avatar mới do mình design đây, mọi người cho ý kiến nhé.

Monday, October 9, 2006

Hành trình qua 3 nước và đi bộ về Hà Nội


Lâm Thị Thanh Huyền và chiếc chứng minh thư đã giúp cô tìm lại gia đình
Chẳng ai có thể ngờ người con gái có gương mặt tươi trẻ, còn phảng phất nét hồn nhiên lại có một cuộc đời ly kỳ đến thế.

Hơn một nghìn ngày mất tích, mất trí nhớ, cô sinh viên Việt Nam xuất sắc đã bắt đầu những năm tháng đọa đày khi từ Australia qua Mỹ, một ngày kia chui trong con-te-nơ trên một chiếc tàu chở hàng vượt đại đương về Trung Quốc.

Để rồi từ Trung Quốc về Lạng Sơn và từ Lạng Sơn đi bộ về Hà Nội trong tình trạng chẳng biết mình là ai?...

Ngay từ nhỏ, Lâm Thị Thanh Huyền đã tỏ ra thông minh khác thường. Hồi mới lên ba ở quê nhà Phú Xuyên – Hà Tây, chỉ nghe anh chị đọc bài học thuộc lòng vài lần, Huyền đã nhớ rồi đọc lại vanh vách.

Chính vì thế mà bố của Huyền - ông Lâm Văn Bảng, một thương binh nặng - đã xiết bao kỳ vọng vào cô con gái mà mình rất mực thương yêu.

Và thực tế, từ lớp một cho đến khi vào đại học, Huyền luôn giành được những kết quả xuất sắc trong học tập. Tốt nghiệp phổ thông trung học năm 1997, Huyền thi đỗ Đại học Giao thông Vận tải với số điểm cao.

Nhưng học hết năm thứ nhất, cảm thấy không hợp, Huyền quyết định thi vào khoa Toán – Tin Đại học Quốc gia và trúng tuyển. Học đến năm thứ 2, Huyền vượt qua nhiều sinh viên khác để giành học bổng du học ở Australia.

Đêm trước ngày sang xứ người, Huyền trò chuyện tâm tình với bố đến quá nửa đêm. Món quà ông Bảng tặng con gái chẳng nặng về vật chất. Ông mở tủ lấy ra một vật được gói ghém cẩn thận. Đó là cuốn sách “Gương Nhân - Quả” do Thành hội Phật giáo TP.HCM xuất bản. Ông Bảng mua năm 1995 và thuộc làu từng câu từng chữ.

Bây giờ ông trao sách cho con gái, giọng rưng rưng: “Đây là cuốn sách bố thích, sang đó khi gặp khó khăn, con hãy đọc nó. Nó sẽ giúp con vượt qua”. Ông Bảng ghi số điện thoại gia đình và tên mình vào gáy sách. Nhưng chẳng hiểu sao lần này, ông lại ghi chữ “Bảng” thành chữ “Bang”.

Cả hai bố con đều không ngờ rằng cuốn “Gương Nhân - Quả”, trở thành một “ân nhân”, một điểm “cởi nút” quan trọng trong vở kịch trên sân khấu cuộc đời đầy éo le, lạ lùng mà Huyền đóng vai chính.

Tại họa kinh hoàng trên đất khách

Huyền sang Australia, học ở thành phố Sydney, viết thư đều đặn về nhà và cuốn “Gương Nhân – Quả” trở thành sách gối đầu giường.

Cuộc sống ở xứ lạ bớt cô đơn hơn khi Huyền trở nên thân thiết với hàng xóm – một phụ nữ người Pháp. Bà người Pháp cảm mến cô sinh viên Việt Nam ngoan hiền, nết na nên nhận Huyền làm con nuôi. Họ thường xuyên qua lại chăm sóc nhau như ruột thịt.

Bỗng một ngày Huyền bị sốt li bì, nằm liệt giường. Mấy hôm không thấy cô con gái nuôi sang chơi, bà mẹ người Pháp vội vàng qua nhà Huyền. Bà lập tức đưa Huyền đi bệnh viện. Bác sỹ kết luận: Huyền bị viêm não biến chứng rất nặng.

Tất cả các bệnh viện ở Australia đều bó tay với trường hợp này. Muốn cứu Huyền, phải đưa cô sang một bệnh viện tốt nhất ở Mỹ. Chẳng chút đắn đo, bà mẹ Pháp đã làm thủ tục để Huyền sang Mỹ điều trị.

Các bác sỹ ở Mỹ sau khi xem xét kỹ bệnh tình của Huyền, đã khẳng định: Muốn cứu tính mạng, phải phẫu thuật, nhưng phẫu thuật có thể sẽ mất trí nhớ. Giữa tính mạng và trí nhớ, chọn cái nào? Dĩ nhiên, không khó để đưa ra câu trả lời.

Cuộc phẫu thuật đã cứu sống Huyền, sức khỏe dần hồi phục nhưng trí nhớ của cô như một vùng sương khói mờ ảo. Họa vô đơn chí, khi hai mẹ con đang trên đường ra sân bay trở về Australia thì lại hứng chịu một tai nạn giao thông khủng khiếp.

Một chiếc xe đâm vào ôtô Huyền ngồi, những chiếc thùng rất lớn lao xuống... Cô tỉnh lại trong bệnh viện và không thấy bà mẹ nuôi người Pháp đâu nữa. Bà đã chết? Hay bà không tìm thấy Huyền? Bà mẹ nuôi nhân hậu đã biến mất khỏi cuộc đời Huyền từ đấy.

Trong cái bệnh viện xa lạ đó, Huyền tự hỏi mình là ai? Vì sao lại ở nơi này? Huyền không thể trả lời. Trí nhớ cô chẳng khác nào một ổ dữ kiện trong máy tính đã bị xóa sạch.

Trống rỗng, xám xịt. Đến mức Huyền không thể biết mình tên gì? Người nước nào, học ở đâu, bố mẹ là ai? Cô như người từ hành tinh khác lạc vào trái đất, và ký ức là một vùng “chân không” hun hút. Sự mất trí nhớ càng trở nên tai hại hơn khi tất cả giấy tờ của Huyền bị mất hết sau vụ tai nạn.

Giọng Huyền nhỏ nhẹ : “ Lúc ấy, ký ức về từ những ngày học ở Australia và tất cả quá khứ của tôi bị xóa hết. Tôi chỉ nhớ những gì diễn ra sau khi rời khỏi bệnh viện ở Mỹ”.

Người con gái gầy gò, ốm yếu, đầu không còn tóc sau lần phẫu thuật ấy lê bước ra cổng bệnh viện ở thành phố New York, chẳng một ai đến đón, chẳng biết đi đâu về đâu giữa nước Mỹ rộng lớn và xa lạ. Và một câu hỏi luôn nhói lên: “Mình là ai?”.

Huyền đứng bên đường, túi chẳng có một đồng, tài sản nếu kể ra thì chỉ còn bộ quần áo đang mặc mà thôi. Dường như chẳng còn ai có thể nghèo hơn bởi vì ngay một kẻ hành khất rách nát nhất thì vẫn còn ký ức, trí nhớ. Đói.

Cơn đói đến với Huyền chầm chậm nhưng mỗi lúc một dữ dội. Huyền bỗng nhìn thấy một đám trẻ nhiều màu da đang đi trên đường. Chẳng hiểu ai xui khiến, Huyền nhập vào đám trẻ đó. Đám trẻ đi vào một nhà hàng để rửa thuê chai lọ. Huyền cùng làm việc với chúng. Gầy gò nhỏ bé, trông cô gái người Việt này chẳng khác nào một đứa trẻ.

Vì thế mà ngay cả đám trẻ con cũng không nhận thấy có một người lớn nhập bọn. Công việc rửa chai lọ chỉ được trả công bằng một bữa ăn, không có tiền lương. Nhưng với Huyền như vậy cũng tốt lắm rồi, vì đó là cách giúp cô sống qua ngày trong cuộc hành trình tìm lại chính mình.

“Làm ơn cho tôi biết tôi là ai?”

Hôm ấy đang rửa chai lọ ở nhà hàng, Huyền được một bà người Hoa chuyên buôn đồ điện tử từ Trung Quốc sang, quan tâm. Cảnh ngộ đặc biệt của Huyền đã khiến bà thương gia động lòng trắc ẩn, muốn giúp đỡ đưa Huyền về quê hương.

Nhưng ngay cả đất nước của mình tên gì, ở đâu Huyền cũng chẳng nhớ. May thay trong tiềm thức sâu thẳm của cô gái ấy vẫn còn vẳng lên mấy từ ít ỏi: “Việt Nam – Hồ Chí Minh”. Những từ này chẳng khác nào chiếc la bàn chỉ cho Huyền một hướng đi khi đang lạc giữa đại dương bao la.

Bà thương gia Trung Quốc phán đoán Huyền là người Việt Nam, nên đã hỏi cô có muốn về nước không? Huyền gật đầu. Thế rồi Huyền lên chiếc tàu thủy chở hàng điện tử, nhắm mắt đưa chân, phó mặc cho số phận. Huyền phải ngồi trong con-ten-nơ chở hàng.

Bóng tối dày đặc bao phủ. Nóng bức đến ngộp thở. Say sóng. Tất cả khiến cho cô gái nhỏ bé ấy càng thêm buồn tủi. Con tàu lênh đênh giữa đại dương bao nhiêu ngày Huyền chẳng biết, nhưng cũng đủ dài để cảm thấy mình là tù nhân của bóng tối trong chiếc hộp sắt kín như bưng.

Một ngày nọ, tàu đến Trung Quốc. Sau khi nghỉ ngơi vài ngày Huyền được bà thương gia đưa đến tận Lạng Sơn. Huyền qua cửa khẩu Tân Thanh, đặt chân lên đất Việt. Lúc ấy, cô cũng chẳng biết Việt Nam là một đất nước như thế nào, có khác gì Mỹ và Trung Quốc?

Điều mà cô nhận thấy rõ nhất: Nơi đây cô có cùng ngôn ngữ với mọi người. Nhưng giữa miền miên viễn này, cô bỗng có cảm giác giống như lúc bước chân ra khỏi bệnh viện ở Mỹ: không tiền, không chốn nương thân, không trí nhớ...Và đói.

Huyền thất thểu bước đi trên đường, gặp ai cũng hỏi một câu khiến cho người ta tưởng cô bị điên: “Anh ơi, chị ơi, có biết tôi là ai không? Làm ơn cho tôi biết tôi là ai?”.

Huyền hy vọng có ai đó nhận ra mình. Đáp lại là những cái lắc đầu, sự ngạc nhiên, giận dữ, thương hại... Nhưng Huyền vẫn không nản lòng, cứ lang thang ở Lạng Sơn với câu hỏi có thể khiến mình bị tống vào nhà thương điên.

Tiềm thức mách bảo Huyền tìm đến nhà chùa để xin miếng ăn, chỗ ngủ qua đêm và dường như đó là cách duy nhất để tránh những cạm bẫy ở tỉnh biên giới thường xẩy ra nhiều vụ bắt cóc, buôn bán phụ nữ sang Trung Quốc.

Sau khi nghe Huyền kể hoàn cảnh, một nhà sư đã khuyên cô xuống Hà Nội sẽ dễ kiếm sống và có nhiều cơ hội tìm được gia đình hơn ở Lạng Sơn. Hà Nội ở đâu? Huyền hoàn toàn chẳng còn nhớ gì về Thủ đô, nới cô đã từng sống thời sinh viên nhưng vẫn quyết đi về hướng ấy. Đi bộ.

Đi bộ vì không có tiền đi xe ô tô và cũng vì một chút hy vọng mong manh: Có ai trên đường quốc lộ sẽ nhận ra mình chăng? Huyền vượt qua quãng đường gần hai trăm cây số mà trong tay không có một đồng.

Không hành lý. Đầu thế kỷ 21, giữa nườm nượp ôtô, xe máy trên quốc lộ, một người con gái ốm yếu, đầu gần như không còn tóc, cứ lầm lũi đi bộ về Hà Nội. Thân gái dặm trường, phía trước còn nhiều gian nan lẫn cạm bẫy...

Hành trình qua 3 nước và đi bộ về Hà Nội


Lâm Thị Thanh Huyền và chiếc chứng minh thư đã giúp cô tìm lại gia đình
Chẳng ai có thể ngờ người con gái có gương mặt tươi trẻ, còn phảng phất nét hồn nhiên lại có một cuộc đời ly kỳ đến thế.

Hơn một nghìn ngày mất tích, mất trí nhớ, cô sinh viên Việt Nam xuất sắc đã bắt đầu những năm tháng đọa đày khi từ Australia qua Mỹ, một ngày kia chui trong con-te-nơ trên một chiếc tàu chở hàng vượt đại đương về Trung Quốc.

Để rồi từ Trung Quốc về Lạng Sơn và từ Lạng Sơn đi bộ về Hà Nội trong tình trạng chẳng biết mình là ai?...

Ngay từ nhỏ, Lâm Thị Thanh Huyền đã tỏ ra thông minh khác thường. Hồi mới lên ba ở quê nhà Phú Xuyên – Hà Tây, chỉ nghe anh chị đọc bài học thuộc lòng vài lần, Huyền đã nhớ rồi đọc lại vanh vách.

Chính vì thế mà bố của Huyền - ông Lâm Văn Bảng, một thương binh nặng - đã xiết bao kỳ vọng vào cô con gái mà mình rất mực thương yêu.

Và thực tế, từ lớp một cho đến khi vào đại học, Huyền luôn giành được những kết quả xuất sắc trong học tập. Tốt nghiệp phổ thông trung học năm 1997, Huyền thi đỗ Đại học Giao thông Vận tải với số điểm cao.

Nhưng học hết năm thứ nhất, cảm thấy không hợp, Huyền quyết định thi vào khoa Toán – Tin Đại học Quốc gia và trúng tuyển. Học đến năm thứ 2, Huyền vượt qua nhiều sinh viên khác để giành học bổng du học ở Australia.

Đêm trước ngày sang xứ người, Huyền trò chuyện tâm tình với bố đến quá nửa đêm. Món quà ông Bảng tặng con gái chẳng nặng về vật chất. Ông mở tủ lấy ra một vật được gói ghém cẩn thận. Đó là cuốn sách “Gương Nhân - Quả” do Thành hội Phật giáo TP.HCM xuất bản. Ông Bảng mua năm 1995 và thuộc làu từng câu từng chữ.

Bây giờ ông trao sách cho con gái, giọng rưng rưng: “Đây là cuốn sách bố thích, sang đó khi gặp khó khăn, con hãy đọc nó. Nó sẽ giúp con vượt qua”. Ông Bảng ghi số điện thoại gia đình và tên mình vào gáy sách. Nhưng chẳng hiểu sao lần này, ông lại ghi chữ “Bảng” thành chữ “Bang”.

Cả hai bố con đều không ngờ rằng cuốn “Gương Nhân - Quả”, trở thành một “ân nhân”, một điểm “cởi nút” quan trọng trong vở kịch trên sân khấu cuộc đời đầy éo le, lạ lùng mà Huyền đóng vai chính.

Tại họa kinh hoàng trên đất khách

Huyền sang Australia, học ở thành phố Sydney, viết thư đều đặn về nhà và cuốn “Gương Nhân – Quả” trở thành sách gối đầu giường.

Cuộc sống ở xứ lạ bớt cô đơn hơn khi Huyền trở nên thân thiết với hàng xóm – một phụ nữ người Pháp. Bà người Pháp cảm mến cô sinh viên Việt Nam ngoan hiền, nết na nên nhận Huyền làm con nuôi. Họ thường xuyên qua lại chăm sóc nhau như ruột thịt.

Bỗng một ngày Huyền bị sốt li bì, nằm liệt giường. Mấy hôm không thấy cô con gái nuôi sang chơi, bà mẹ người Pháp vội vàng qua nhà Huyền. Bà lập tức đưa Huyền đi bệnh viện. Bác sỹ kết luận: Huyền bị viêm não biến chứng rất nặng.

Tất cả các bệnh viện ở Australia đều bó tay với trường hợp này. Muốn cứu Huyền, phải đưa cô sang một bệnh viện tốt nhất ở Mỹ. Chẳng chút đắn đo, bà mẹ Pháp đã làm thủ tục để Huyền sang Mỹ điều trị.

Các bác sỹ ở Mỹ sau khi xem xét kỹ bệnh tình của Huyền, đã khẳng định: Muốn cứu tính mạng, phải phẫu thuật, nhưng phẫu thuật có thể sẽ mất trí nhớ. Giữa tính mạng và trí nhớ, chọn cái nào? Dĩ nhiên, không khó để đưa ra câu trả lời.

Cuộc phẫu thuật đã cứu sống Huyền, sức khỏe dần hồi phục nhưng trí nhớ của cô như một vùng sương khói mờ ảo. Họa vô đơn chí, khi hai mẹ con đang trên đường ra sân bay trở về Australia thì lại hứng chịu một tai nạn giao thông khủng khiếp.

Một chiếc xe đâm vào ôtô Huyền ngồi, những chiếc thùng rất lớn lao xuống... Cô tỉnh lại trong bệnh viện và không thấy bà mẹ nuôi người Pháp đâu nữa. Bà đã chết? Hay bà không tìm thấy Huyền? Bà mẹ nuôi nhân hậu đã biến mất khỏi cuộc đời Huyền từ đấy.

Trong cái bệnh viện xa lạ đó, Huyền tự hỏi mình là ai? Vì sao lại ở nơi này? Huyền không thể trả lời. Trí nhớ cô chẳng khác nào một ổ dữ kiện trong máy tính đã bị xóa sạch.

Trống rỗng, xám xịt. Đến mức Huyền không thể biết mình tên gì? Người nước nào, học ở đâu, bố mẹ là ai? Cô như người từ hành tinh khác lạc vào trái đất, và ký ức là một vùng “chân không” hun hút. Sự mất trí nhớ càng trở nên tai hại hơn khi tất cả giấy tờ của Huyền bị mất hết sau vụ tai nạn.

Giọng Huyền nhỏ nhẹ : “ Lúc ấy, ký ức về từ những ngày học ở Australia và tất cả quá khứ của tôi bị xóa hết. Tôi chỉ nhớ những gì diễn ra sau khi rời khỏi bệnh viện ở Mỹ”.

Người con gái gầy gò, ốm yếu, đầu không còn tóc sau lần phẫu thuật ấy lê bước ra cổng bệnh viện ở thành phố New York, chẳng một ai đến đón, chẳng biết đi đâu về đâu giữa nước Mỹ rộng lớn và xa lạ. Và một câu hỏi luôn nhói lên: “Mình là ai?”.

Huyền đứng bên đường, túi chẳng có một đồng, tài sản nếu kể ra thì chỉ còn bộ quần áo đang mặc mà thôi. Dường như chẳng còn ai có thể nghèo hơn bởi vì ngay một kẻ hành khất rách nát nhất thì vẫn còn ký ức, trí nhớ. Đói.

Cơn đói đến với Huyền chầm chậm nhưng mỗi lúc một dữ dội. Huyền bỗng nhìn thấy một đám trẻ nhiều màu da đang đi trên đường. Chẳng hiểu ai xui khiến, Huyền nhập vào đám trẻ đó. Đám trẻ đi vào một nhà hàng để rửa thuê chai lọ. Huyền cùng làm việc với chúng. Gầy gò nhỏ bé, trông cô gái người Việt này chẳng khác nào một đứa trẻ.

Vì thế mà ngay cả đám trẻ con cũng không nhận thấy có một người lớn nhập bọn. Công việc rửa chai lọ chỉ được trả công bằng một bữa ăn, không có tiền lương. Nhưng với Huyền như vậy cũng tốt lắm rồi, vì đó là cách giúp cô sống qua ngày trong cuộc hành trình tìm lại chính mình.

“Làm ơn cho tôi biết tôi là ai?”

Hôm ấy đang rửa chai lọ ở nhà hàng, Huyền được một bà người Hoa chuyên buôn đồ điện tử từ Trung Quốc sang, quan tâm. Cảnh ngộ đặc biệt của Huyền đã khiến bà thương gia động lòng trắc ẩn, muốn giúp đỡ đưa Huyền về quê hương.

Nhưng ngay cả đất nước của mình tên gì, ở đâu Huyền cũng chẳng nhớ. May thay trong tiềm thức sâu thẳm của cô gái ấy vẫn còn vẳng lên mấy từ ít ỏi: “Việt Nam – Hồ Chí Minh”. Những từ này chẳng khác nào chiếc la bàn chỉ cho Huyền một hướng đi khi đang lạc giữa đại dương bao la.

Bà thương gia Trung Quốc phán đoán Huyền là người Việt Nam, nên đã hỏi cô có muốn về nước không? Huyền gật đầu. Thế rồi Huyền lên chiếc tàu thủy chở hàng điện tử, nhắm mắt đưa chân, phó mặc cho số phận. Huyền phải ngồi trong con-ten-nơ chở hàng.

Bóng tối dày đặc bao phủ. Nóng bức đến ngộp thở. Say sóng. Tất cả khiến cho cô gái nhỏ bé ấy càng thêm buồn tủi. Con tàu lênh đênh giữa đại dương bao nhiêu ngày Huyền chẳng biết, nhưng cũng đủ dài để cảm thấy mình là tù nhân của bóng tối trong chiếc hộp sắt kín như bưng.

Một ngày nọ, tàu đến Trung Quốc. Sau khi nghỉ ngơi vài ngày Huyền được bà thương gia đưa đến tận Lạng Sơn. Huyền qua cửa khẩu Tân Thanh, đặt chân lên đất Việt. Lúc ấy, cô cũng chẳng biết Việt Nam là một đất nước như thế nào, có khác gì Mỹ và Trung Quốc?

Điều mà cô nhận thấy rõ nhất: Nơi đây cô có cùng ngôn ngữ với mọi người. Nhưng giữa miền miên viễn này, cô bỗng có cảm giác giống như lúc bước chân ra khỏi bệnh viện ở Mỹ: không tiền, không chốn nương thân, không trí nhớ...Và đói.

Huyền thất thểu bước đi trên đường, gặp ai cũng hỏi một câu khiến cho người ta tưởng cô bị điên: “Anh ơi, chị ơi, có biết tôi là ai không? Làm ơn cho tôi biết tôi là ai?”.

Huyền hy vọng có ai đó nhận ra mình. Đáp lại là những cái lắc đầu, sự ngạc nhiên, giận dữ, thương hại... Nhưng Huyền vẫn không nản lòng, cứ lang thang ở Lạng Sơn với câu hỏi có thể khiến mình bị tống vào nhà thương điên.

Tiềm thức mách bảo Huyền tìm đến nhà chùa để xin miếng ăn, chỗ ngủ qua đêm và dường như đó là cách duy nhất để tránh những cạm bẫy ở tỉnh biên giới thường xẩy ra nhiều vụ bắt cóc, buôn bán phụ nữ sang Trung Quốc.

Sau khi nghe Huyền kể hoàn cảnh, một nhà sư đã khuyên cô xuống Hà Nội sẽ dễ kiếm sống và có nhiều cơ hội tìm được gia đình hơn ở Lạng Sơn. Hà Nội ở đâu? Huyền hoàn toàn chẳng còn nhớ gì về Thủ đô, nới cô đã từng sống thời sinh viên nhưng vẫn quyết đi về hướng ấy. Đi bộ.

Đi bộ vì không có tiền đi xe ô tô và cũng vì một chút hy vọng mong manh: Có ai trên đường quốc lộ sẽ nhận ra mình chăng? Huyền vượt qua quãng đường gần hai trăm cây số mà trong tay không có một đồng.

Không hành lý. Đầu thế kỷ 21, giữa nườm nượp ôtô, xe máy trên quốc lộ, một người con gái ốm yếu, đầu gần như không còn tóc, cứ lầm lũi đi bộ về Hà Nội. Thân gái dặm trường, phía trước còn nhiều gian nan lẫn cạm bẫy...

Cô gái hơn một nghìn ngày mất tích và sự trở về kỳ lạ (kỳ 2)

Tưởng như cơ hội tìm thấy gia đình đã tắt ngấm thì bỗng dưng nó lại đến với Lâm Thanh Huyền trong một tình huống lạ lùng...
Rửa bát thuê, bán bánh mì và... luyện thi đại học
Thỉnh thoảng cô gái đó dừng lại hỏi thăm một câu đã trở thành cửa miệng: “Có người nào biết tôi là ai không...?”. Khi màn đêm sắp sập xuống, cô gái tìm một ngôi chùa, xin chút cơm chay và ngủ nhờ. Sáng sớm tinh mơ lại lên đường.
Đi như hành xác, gian nan khổ cực như sang Tây Thiên lấy kinh. Điều mà Huyền luôn cố gắng để làm trong suốt chặng hành trình ấy là kể cho người dân nghe hoàn cảnh của mình để mong tìm ra manh mối gia đình.
Thế rồi, lần nọ sau khi nghe Huyền kể, một người đàn bà Lạng Sơn đã nằng nặc nhận ngay cô chính là đứa con gái đã mất tích của mình. Huyền cả tin, đã cùng người đàn bà đó về “nhà”.
Nhưng đến nơi, thấy anh em họ hàng của người đàn bà hoàn toàn dửng dưng, Huyền mới nhận ra đây chẳng phải gia đình, quê hương của mình. Cô lại ngược đường về Hà Nội.
Huyền chẳng nhớ thời gian đi bộ từ Lạng Sơn về đến Hà Nội mất bao lâu, có lẽ phải một tháng hoặc hơn thế, chỉ biết đôi giày đã mòn vẹt, gương mặt đã bạc đi vì nắng gió, bụi đường. Và cái đầu gần như trọc ngày nào giờ tóc đã lên xanh.
Về đến Hà Nội, Huyền vẫn đối diện với những con số không tròn trĩnh: không tiền, không nơi ở, không gia đình, không trí nhớ... Huyền lại xin rửa bát cho quán cơm ở Cầu Giấy. Nhưng lần này với Huyền rửa bát ở Cầu Giấy khác với rửa chai lọ bên Mỹ ở chỗ: được trả lương.
Ngày làm thuê, đêm về đã thành thói quen, Huyền tìm tới các ngôi chùa xin ngủ nhờ. Và cũng đã thành một thứ phản xạ: Huyền cứ đi hỏi những người dưng câu “điên rồ” cửa miệng: “Có biết tôi là ai?...”. Nhưng càng hỏi, càng vô vọng.
Trong khi đó, gia đình ông Lâm Văn Bảng ở Phú Xuyên – Hà Tây buồn như có tang. Sau một thời gian, không nhận được thư hay bất cứ tin tức gì của con gái, ông Bảng đã gọi điện sang Australia hỏi nhưng nhà trường cũng chỉ trả lời: Huyền không còn học ở đây nữa, chúng tôi không biết em đi đâu. Tin nghe như sét đánh ngang tai.
Ông Bảng hốt hoảng định bay qua Australia nhưng vợ ngăn lại vì sợ sang đó thì “chẳng tìm được con lại mất luôn cả bố”. Gần như tuyệt vọng, sức khoẻ ông Bảng suy sụp.
Ở Australia, sau khi thấy Huyền đi chữa bệnh rồi mãi không quay lại trường, tưởng cô đã về nước, bạn bè đã gom tất cả đồ đạc gửi về Việt Nam. Trong đó có cả cuốn sách gương Nhân – Quả. Thế nhưng địa chỉ họ gửi không rõ ràng nên những thứ đồ đó bị thất lạc.
Chẳng ai hay biết, Huyền đang rửa bát thuê ở Cầu Giấy, cách gia đình có ba mươi cây số. Ngoài thời gian đi rửa bát thuê, Huyền thường lân la lên hàng sách cũ ở vỉa hè đường Láng đọc nhờ.
Một chị chủ quầy sách thấy Huyền hiền lành đã rủ về ở cùng nhà trọ gần trường Cao đẳng Sư phạm Hà Nội. Thế là Huyền bỏ công việc rửa bát thuê, ngày đi bán sách với người đàn bà kia, tối đi bán bánh mỳ. Khuya, Huyền chong đèn đọc sách.
Cô đọc ngấu nghiến như chưa bao giờ được đọc. Huyền đói kiến thức. Tất cả những kiến thức trong đầu nữ sinh viên xuất sắc ngày nào đã bị xóa sạch cùng với chứng mất trí nhớ.
Bằng cách đọc sách, Huyền học lại từ đầu. Một đêm Huyền chỉ ngủ khoảng hai tiếng, thời gian còn lại cô “ngốn” những cuốn sách cũ mà ban ngày sẽ bày bán ven đường Láng...Cuộc sống cứ thế trôi đi.
Đêm nọ, đi bán bánh mỳ về, Huyền chẳng thấy người đàn bà ở cùng mình đâu nữa. Chị ta đã biến mất cùng với toàn bộ số tiền mà Huyền bán bánh mỳ đạp xe rã cả chân một năm qua. Chỉ để lại một số sách cũ. Huyền “tiếp quản” “gia tài” đó và vẫn tiếp tục bán sách.
Với lượng kiến thức đã đọc, Huyền tự tin đến mức gõ cửa nhà người lạ xin... luyện thi đại học với điều kiện: nếu học sinh tiến bộ mới nhận tiền. Thế rồi gia sư Lâm Thị Thanh Huyền dần dần được các bậc phụ huynh hết sức tín nhiệm vì kết quả học tập của con em họ ngày càng tốt.
Người này giới thiệu người kia, Huyền trở nên bận rộn với những “cua” dạy dày đặc. Có hôm, đạp xe mệt quá, Huyền ngất giữa đường. Cũng may gần một hiệu thuốc, nên Huyền được cấp cứu ngay. Tích cóp mãi rồi Huyền cũng mua được một chiếc xe máy. Nhưng “chó cắn áo rách”, Huyền bị kẻ cắp lấy mất.
Trong một lần đi làm gia sư, Huyền gặp một chàng trai. Chàng trai đó có tình cảm đặc biệt với cô gái dịu dàng này. Nhưng khi anh ngỏ lời, Huyền đã nói thật về hoàn cảnh của mình. Chàng trai lại càng yêu thương Huyền hơn và xin hỏi cưới. Nhưng Huyền bảo: “Em phải tìm được gia đình mới tính chuyện chồng con”.
Chẳng hiểu sao mấy từ “Việt Nam - Hồ Chí Minh” từ sâu thẳm tiềm thức đã luôn khiến Huyền nghĩ rằng: gia đình mình ở thành phố mang tên Bác. Huyền đã toan khăn gói hành phương Nam, nhưng người yêu ngăn lại.
Huyền đã sống ở Hà Nội gần bốn năm mà chẳng một mảy may dấu hiệu nào cho thấy sẽ biết - mình - là - ai? Gia đình mình ở đâu? Có lúc, Huyền đã lên truyền hình Hà Nội đăng nhắn tin tìm người nhà. Nhưng tin nhắn trở nên ngây ngô và như gió bay lên trời khi mà bản thân Huyền chẳng biết mình tên gì...?
Ba cuộc điện thoại – một cuộc trở về
Cuộc sống ở trọ của Huyền buồn tủi đến tê lòng mỗi khi Tết đến. Trong khi các gia đình sum họp, Huyền chẳng biết đi đâu về đâu, có lúc nằm khóc một mình.
26 Tết năm 2005, sau khi đã cho học sinh nghỉ, Huyền tìm một cuốn sách đọc cho vơi nỗi cô quạnh. Cô vô tình lấy một cuốn sách mang tên “Gương Nhân- Quả”.
Cuốn sách được bọc cẩn thận bằng mấy lớp giấy. Huyền bỗng tò mò bóc những lớp giấy ra để xem. Bóc hết lớp thứ nhất, cô thấy kẹp giữa hai bìa sách là chiếc chứng minh thư nhân dân của một cô gái.
Kỳ lạ thay: gương mặt trong tấm ảnh chứng minh thư nhân dân đó giống Huyền như hai giọt nước. Và cái tên trên chứng minh thư: Lâm Thị Thanh Huyền, nghe như một tiếng vọng xa xôi từ ký ức đã ngủ quên.
Huyền giật mình, tự hỏi: “Sao trên đời này lại có người giống mình đến thế? Hay người trong chứng minh thư lại chính là mình”. Cô định thần nhìn kĩ và phát hiện thấy chữ “Bang” và số điện thoại đã mờ trên gáy sách. Sự tò mò xen lẫn chút hy vọng mong manh đã khiến Huyền bấm máy gọi về số điện thoại ấy...
* * *
Từng bị giặc bắt giam ở “địa ngục trần gian” Phú Quốc thời Mỹ ngụy nên ông Lâm Văn Bảng đam mê sưu tầm những kỷ vật của đồng đội thời chiến tranh.
Cuối năm 2004, ông xây ngay trong khu vườn - cạnh mấy gian trưng bày kỷ vật đồng đội- một ngôi đền nhỏ để ngày ngày hương khói cho những anh linh đã hy sinh vì nước.
Đúng ngày 26 Tết, đền thờ liệt sỹ khánh thành. Đang lúc bận rộn khách khứa, một hồi chuông điện thoại reo vang. Bà Nguyễn Thị Lan - vợ ông Bảng nhấc máy. Phía đầu dây bên kia giọng một cô gái rụt rè hỏi: “Thưa bác, đây có phải nhà bác Bang không ạ?” “Không phải, cô nhầm rồi”. Bà Lan cúp máy.
Nghe tiếng “rụp” đầu dây bên kia, Huyền giật mình. Cô mơ hồ nhận thấy giọng người phụ nữ rất quen. Điều đó khiến Huyền kiên nhẫn bấm máy lần thứ hai. Giọng người phụ nữ cáu bẳn: “Đã bảo không phải rồi, sao gọi nhiều thế?”.
Huyền thẫn thờ ngồi ngắm mãi bức ảnh “giống mình” trong chứng minh thư. Như có cái gì đó xui khiến, Huyền bấm máy lần thứ ba. Chuông điện thoại lại reo giữa lúc nhà đang đông khách, bà Lan bảo: “Chắc lại điện thoại của con bé đó, đã bảo không phải cứ hỏi mãi”.
Thấy vợ khó chịu, ông Bảng chạy lại nhấc máy. Mặt ông tái đi khi nghe tiếng “A lô! alô! alô”. Một giọng nói quá quen thuộc đã ăn vào máu thịt trong ông. Tiếng cô gái hỏi: “Dạ, thưa bác, nhà bác có ai tên Huyền không ạ!?”.
Ông Bảng trở nên tê dại khi nghe câu hỏi ấy. Linh cảm của người bố mách bảo: đúng con gái mình rồi. Ông hỏi trong hoảng loạn: “Có, có, Huyền đấy à con. Ôi, ba đây mà, ba của con đây mà. Con không nhận ra ba sao? Con đang ở đâu để ba đón về?” .
Người con gái nói nơi mình ở. Ông Bảng vơ vội chiếc áo rét, gọi thêm vài ba người nữa rồi ào lên Hà Nội. Tuy vội, ông vẫn không quên mang theo album ảnh gia đình.
Bước vào nhà Huyền, ông Bảng mừng như điên dại khi thấy đứa con yêu đã mất tích gần một nghìn năm trăm ngày đang đứng trước mặt mình. Ông ôm chầm lấy Huyền, nước mắt trào ra.
Nhưng Huyền vẫn không nhận ra người đàn ông tóc bạc như cước ấy là bố mình. Cô gọi ông bằng bác như một người xa lạ. Lần bị lừa ở Lạng Sơn khiến Huyền trở nên cảnh giác.
Chỉ sau khi ông Bảng đưa album ảnh gia đình và kể lại chi tiết chuyện gia đình thì Huyền mới tin và lên xe về quê. Cả đại gia đình như vỡ oà trong niềm vui.
Nhà ông Bảng đón một cái Tết vui nhất trong đời. Họ hàng, làng xóm, lúc nào cũng đến kín nhà mừng cho sự trở về vô cùng kỳ lạ của con gái ông. Sau Tết, Huyền làm đám cưới với chàng trai đã yêu thương và chờ đợi mình. Cô đã tìm lại tên cho mình theo đúng nghĩa của cụm từ này.
Tôi ngồi trong căn hộ chung cư tầng 10 ở khu bán đảo Linh Đàm (Hà Nội) – nơi Huyền ở bây giờ - một không gian yên tĩnh, giản dị mà toát lên vẻ đầm ấm.
Có tiếng trẻ nhỏ khóc trong chiếc nôi đặt giữa nhà. Huyền bế bé trai kháu khỉnh cô vừa sinh được hơn 2 tháng, nét mặt tươi trẻ ngời lên niềm hạnh phúc như thể chưa từng trải qua những ngày tháng khốn khổ đến tận cùng.
Huyền lấy cho tôi xem chiếc chứng minh thư tìm thấy trong cuốn sách “Gương Nhân - Quả” mà giờ đây cô vẫn sử dụng. Giọng Huyền trở nên bồi hồi: “Trong quãng đời - không- biết -mình-là -ai, tôi thấy điều may mắn nhất là giữ được mình, không vướng vào những tệ nạn xã hội.
Và những lúc nguy nan nhất, tôi luôn được những người tốt giúp đỡ. Bây giờ tôi ước làm sao gặp lại bà mẹ nuôi người Pháp, thậm chí tôi đã học cả tiếng Hoa để mong có cơ hội gặp lại bà thương gia Trung Quốc.
Ngay cả người đàn bà Thái Bình đã lấy hết tiền của tôi tôi cũng biết ơn. Nếu không có người đàn bà đó, thì làm sao tôi gặp lại cuốn Gương Nhân - Quả”.
Nhờ sự quan tâm của gia đình cũng như người chồng hiền lành, chu đáo, trí nhớ của Huyền đã khôi phục được nhiều. Cô nhớ rất nhanh những kiến thức được học chẳng khác nào thời còn sinh viên.
Bây giờ Huyền vẫn có một khoản thu nhập ổn định bằng nghề dạy học. Huyền dạy học như một sự tri ân với cuộc sống và tình thương của cô dành cho các em học sinh luôn khiến các bậc phụ huynh ngạc nhiên, cảm động.
Sắp tới, Huyền dự định thi vào Đại học Sư phạm với ước nguyện gắn bó với nghề giáo trọn đời. Tôi nghĩ khi người con gái ấy đứng trên bục giảng, chỉ cần kể câu chuyện kỳ lạ của đời mình sẽ khiến cho học trò tin trên đời vẫn có những chuyện cổ tích, vẫn có Gương Nhân – Quả, ở hiền sẽ gặp lành...
Ghi chép của Phùng Nguyên - Tiền Phong

Followers

Blog Archive