Label Cloud

Saturday, March 1, 2008

Chào tháng Ba

[ 29.2.2008 ]
Leap Day

Ngày này là một ngày đặc biệt, là ngày được bổ sung đề điều chỉnh hệ thống lịch trên thế giới. Phải 4 năm mới có một ngày 29/2 thế này. Nó còn hiếm hơn cả nhật thực hay nguyệt thực. Những ai sinh ngày thì không biết phải tổ chức sinh nhật thế nào nhỉ. Nhắc tới sinh nhật mới thấy đáng sợ. Tháng 2 ngắn ngủi này mình có tới 15 cái sinh nhật (chắc tại người ta thích có con ngay Tết nên tháng 2 mới bị bội thực sinh nhật thế này).

Lịch sinh nhật tháng 2

Đó là tháng hai. Nó đã qua, mai mai là sang tháng 3. Nó là hiện tại. Một hiện tại kinh hoàng mở đầu bằng 1 tuần ktra liên tục. Từ Toán, Lý, Hóa tới Văn, Sinh, Sử, Địa... :-s có môn còn kiểm tra tới mấy lần, có ngày kiểm tra tới mấy môn 8-}. Không chết cũng bị thương.

Chào tháng Ba

[ 29.2.2008 ]
Leap Day

Ngày này là một ngày đặc biệt, là ngày được bổ sung đề điều chỉnh hệ thống lịch trên thế giới. Phải 4 năm mới có một ngày 29/2 thế này. Nó còn hiếm hơn cả nhật thực hay nguyệt thực. Những ai sinh ngày thì không biết phải tổ chức sinh nhật thế nào nhỉ. Nhắc tới sinh nhật mới thấy đáng sợ. Tháng 2 ngắn ngủi này mình có tới 15 cái sinh nhật (chắc tại người ta thích có con ngay Tết nên tháng 2 mới bị bội thực sinh nhật thế này).

Lịch sinh nhật tháng 2

Đó là tháng hai. Nó đã qua, mai mai là sang tháng 3. Nó là hiện tại. Một hiện tại kinh hoàng mở đầu bằng 1 tuần ktra liên tục. Từ Toán, Lý, Hóa tới Văn, Sinh, Sử, Địa... :-s có môn còn kiểm tra tới mấy lần, có ngày kiểm tra tới mấy môn 8-}. Không chết cũng bị thương.

Tuesday, February 26, 2008

Bắt đầu từ 1 electron

Đây là bài viết mà mình sẽ đưa vào kỷ yếu của lớp 12A1 năm nay.

"Không phải khoa học lúc nào cũng đúng…

Tôi vào lớp cũng như phần đông các bạn khác. Cũng chỉ là một người mới trong một tập thể chưa liên kết. Khi đó, tôi thể như 1 electron tự do. Trôi nổi khắp nơi, chứ ít khi lấy phòng A007 làm orbital. Nhưng thời gian trôi qua, lực hút tĩnh điện của "hạt nhân" càng lúc càng mạnh. Khối tâm đó đã hút tôi lại gần hơn.

 Tấm hình đầu tiên của lớp

Rồi đến một ngày, có những hiện tượng mà cả những định luật, lý thuyết cao siêu trong khoa học cũng không thể giải thích được. Đó là phản ứng chuyển hóa electron thành proton. Sau đó proton lớp phó kỷ luật, rơi vào khối nhân. Hy sinh một phần khối lượng của mình để tăng thêm lực hút hạt nhân. Các nuclon bên trong lại liên kết chặt chẽ hơn. Đồng thời cũng lại gia tăng thêm lực hút tĩnh điện, hút thêm nhiều electron tự do khác vào. Cứ thế, hành tinh nguyên tử Amotizen càng lúc càng vững chắc và "nặng ký".

 Tuy nhiên, không phải electron nào cũng dễ dàng chuyển động theo quỹ đạo. Cũng có một vài thành viên, không dễ dàng hòa nhập. Cũng có vài thành viên khác ở lớp ngoài cũng với mức năng lượng ion hóa thấp, dễ dàng bị bứt ra khỏi nguyên tử. Hay cả những nuclon, vì phản ứng hạt nhân nào đó mà hiểu lầm nhau, phân rã ra bên ngoài. Cứ mỗi lần như thế, toàn bộ nguyên tử này sẽ bị hao hụt đi 1 phần năng lượng. Vì thế, tất cả đang mong đợi một ngoại lực đủ mạnh để gom góp toàn bộ các hạt nào đang đẩy nhau, trở về một khối.

Tiếp theo, xin mượn sóng vô tuyến, gửi tới cái thành viên không còn ngồi lại với nhau trong phòng A026 nữa. Đơn giản là [Một ngày Amotizen, cả đời Amotizen]. Chỉ cần bản thân các bạn không quên lớp mình, thì lớp mình sẽ không bao giờ quên các bạn. Các bạn sẽ không kết tủa, mà hòa tan vào với lớp.

Tuy đạo hàm tình bạn của chúng ta như những hàm lượng giác đổi dấu liên tục, nhưng lim của của hàm này chắc chắn tiến về vô cực. Tuy có những lúc hệ phương trình trong chúng ta không thể trực tiếp mà tìm ra nghiệm. Nhưng khi những ẩn phụ được đặt đúng lúc đúng chỗ vào thì hệ nào cũng giải ra. Ẩn phụ chính là những người bạn biết quan tâm lẫn nhau, là những thầy cô tâm lý, hiểu học sinh.

Chúng ta đều mong muốn được trở thành các đường tiệm cận của nhau, để tiến sát vào nhau mãi mãi. Nhưng đường đời đâu bằng phẳng, nó ép chung ta thành những đường thẳng, gặp nhau, cắt nhau rồi cũng phải đi theo những con đường khác nhau. Và đây đã là điểm cuối. Mong rằng tất cả các nhân tố cấu tạo nên một Amotizen hôm nay – một Amotizen tuy không phải số một, nhưng là duy nhất này – sẽ mãi là bạn của nhau, sẽ có cơ hội cùng nhau đọc lại cuốn kỷ yếu này một lần nữa.

Những điều vĩ đại nhất luôn nằm trong những điều đơn giản nhất…"

Bắt đầu từ 1 electron

Đây là bài viết mà mình sẽ đưa vào kỷ yếu của lớp 12A1 năm nay.

"Không phải khoa học lúc nào cũng đúng…

Tôi vào lớp cũng như phần đông các bạn khác. Cũng chỉ là một người mới trong một tập thể chưa liên kết. Khi đó, tôi thể như 1 electron tự do. Trôi nổi khắp nơi, chứ ít khi lấy phòng A007 làm orbital. Nhưng thời gian trôi qua, lực hút tĩnh điện của "hạt nhân" càng lúc càng mạnh. Khối tâm đó đã hút tôi lại gần hơn.

 Tấm hình đầu tiên của lớp

Rồi đến một ngày, có những hiện tượng mà cả những định luật, lý thuyết cao siêu trong khoa học cũng không thể giải thích được. Đó là phản ứng chuyển hóa electron thành proton. Sau đó proton lớp phó kỷ luật, rơi vào khối nhân. Hy sinh một phần khối lượng của mình để tăng thêm lực hút hạt nhân. Các nuclon bên trong lại liên kết chặt chẽ hơn. Đồng thời cũng lại gia tăng thêm lực hút tĩnh điện, hút thêm nhiều electron tự do khác vào. Cứ thế, hành tinh nguyên tử Amotizen càng lúc càng vững chắc và "nặng ký".

 Tuy nhiên, không phải electron nào cũng dễ dàng chuyển động theo quỹ đạo. Cũng có một vài thành viên, không dễ dàng hòa nhập. Cũng có vài thành viên khác ở lớp ngoài cũng với mức năng lượng ion hóa thấp, dễ dàng bị bứt ra khỏi nguyên tử. Hay cả những nuclon, vì phản ứng hạt nhân nào đó mà hiểu lầm nhau, phân rã ra bên ngoài. Cứ mỗi lần như thế, toàn bộ nguyên tử này sẽ bị hao hụt đi 1 phần năng lượng. Vì thế, tất cả đang mong đợi một ngoại lực đủ mạnh để gom góp toàn bộ các hạt nào đang đẩy nhau, trở về một khối.

Tiếp theo, xin mượn sóng vô tuyến, gửi tới cái thành viên không còn ngồi lại với nhau trong phòng A026 nữa. Đơn giản là [Một ngày Amotizen, cả đời Amotizen]. Chỉ cần bản thân các bạn không quên lớp mình, thì lớp mình sẽ không bao giờ quên các bạn. Các bạn sẽ không kết tủa, mà hòa tan vào với lớp.

Tuy đạo hàm tình bạn của chúng ta như những hàm lượng giác đổi dấu liên tục, nhưng lim của của hàm này chắc chắn tiến về vô cực. Tuy có những lúc hệ phương trình trong chúng ta không thể trực tiếp mà tìm ra nghiệm. Nhưng khi những ẩn phụ được đặt đúng lúc đúng chỗ vào thì hệ nào cũng giải ra. Ẩn phụ chính là những người bạn biết quan tâm lẫn nhau, là những thầy cô tâm lý, hiểu học sinh.

Chúng ta đều mong muốn được trở thành các đường tiệm cận của nhau, để tiến sát vào nhau mãi mãi. Nhưng đường đời đâu bằng phẳng, nó ép chung ta thành những đường thẳng, gặp nhau, cắt nhau rồi cũng phải đi theo những con đường khác nhau. Và đây đã là điểm cuối. Mong rằng tất cả các nhân tố cấu tạo nên một Amotizen hôm nay – một Amotizen tuy không phải số một, nhưng là duy nhất này – sẽ mãi là bạn của nhau, sẽ có cơ hội cùng nhau đọc lại cuốn kỷ yếu này một lần nữa.

Những điều vĩ đại nhất luôn nằm trong những điều đơn giản nhất…"

Saturday, February 23, 2008

Khó thở

[ 23.2.2008 ]

Lại hết 1 tuần, tạm thời được nghỉ ngơi. Cả tuần chỉ mong đợi tới ngày thứ bảy, vì chỉ có tối thứ 7 là có thể gác tất cả mọi chuyện sang một bên mà tận hưởng (cái gì cũng đc). Nhưng mà sao thứ Bảy tuần này lại khác thế nhỉ. Tự mình dìm mình trong suy nghĩ, trong lo lắng, ghen ghét.

F8 copy (Custom)

Suy nghĩ, cái gì mình không biết chính xác, thì mình phải suy nghĩ. Mà càng nghĩ, càng nhiều biến thể, càng thiếu chính xác. Càng lúc càng đi lệch lạc. Mà hy vọng là lệch thật, hy vọng những gì mình nghĩ đừng là sự thật. Hy vọng là lo lắng. Không phải là lo cho mình (mặc dù vẫn còn ối thứ để lo). Quái, liệu có phải là lo bò trắng răng hay không? Mong vậy.

Thật là khó thở trong cái bầu không khí toàn dấu "?" thế này. Mong sớm qua đc.

Khó thở

[ 23.2.2008 ]

Lại hết 1 tuần, tạm thời được nghỉ ngơi. Cả tuần chỉ mong đợi tới ngày thứ bảy, vì chỉ có tối thứ 7 là có thể gác tất cả mọi chuyện sang một bên mà tận hưởng (cái gì cũng đc). Nhưng mà sao thứ Bảy tuần này lại khác thế nhỉ. Tự mình dìm mình trong suy nghĩ, trong lo lắng, ghen ghét.

F8 copy (Custom)

Suy nghĩ, cái gì mình không biết chính xác, thì mình phải suy nghĩ. Mà càng nghĩ, càng nhiều biến thể, càng thiếu chính xác. Càng lúc càng đi lệch lạc. Mà hy vọng là lệch thật, hy vọng những gì mình nghĩ đừng là sự thật. Hy vọng là lo lắng. Không phải là lo cho mình (mặc dù vẫn còn ối thứ để lo). Quái, liệu có phải là lo bò trắng răng hay không? Mong vậy.

Thật là khó thở trong cái bầu không khí toàn dấu "?" thế này. Mong sớm qua đc.

Văn và Blog

Hôm nay sau khi đọc bài viết từ blog của cô Lý Lan, mình đã sưu tầm được vài cái blog của các nhà văn, nhà thơ khác. Mà phần lớn trong đó là do công của cô Lan xây dựng và duy trì. Nhân tiện cũng mở luôn 1 Label mới là Links - chuyên post liên kết tới những bài viết, blog hay, đáng chú ý. :D

Sau đây là một số:

Ngoài ra còn 1 số trang Google Pages khác:

Followers