Label Cloud

Saturday, September 29, 2007

Bún bò

[ 29.9.2007 ]
sn Ngọc pony


Cuối tuần, thời gian dư dả chút ít, ngồi blog giữa đêm. Sáng nay mình đi ăn sáng với TA. Trong đầu đã săn dự định đổi món, không còn cơm tấm Thanh Tâm mãi nữa, cộng thêm quán cơm đó đóng cửa. Thế là lòng vòng một hồi rồi tấp xe vào 1 quan bún bò 3:-o. Thực ra, mình rất ít đi ăn bún bò :"> (chả biết sao, chắc tại nhà mình không có truyền thống món đó), đây có thể co là lần đầu đi ăn cũng đc. Phút chốc, tô bún 12k đã đc chuyển hóa thành năng lượng dự trữ trong tế bào (nói dân dã là đã bị "luộc sạch" :))).


Thời tiết hôm nay có vẻ tốt hơn (ít nhất là so với hôm qua). Hôm qua mưa năm bảy trận. Toàn cái lúc mình đang phơi mặt ngoài đường ngoài chợ :(. Hôm qua còn quen đc bạn Thúy Hằng bên D3 nhờ cái Y!Mash và gói xôi ;)). Còn hôm nay, tới trước 8 giờ 30, trời vẫn trong, không giọt mưa nào, sáng nắng ấm, chiều hơi lạnh 8->. Quả là một mẫu thời tiết tuyệt vời để tự thưởng bản thân một giấc ngủ no sau một tuần vất vả i-).
Zz...zZz...zzZz...

Tỉnh dậy, đã gần 5 giờ, thằng Tống béo :@) cũng đã đến. Tí nữa mình vào nó sẽ sang nhà, thăm thầy Dũng.

Thầy Dũng là người thứ 3 đặt nền tảng cho mình (sau Mẹ và cô Toàn). Thầy dạy (maybe more) mình suốt 2 năm cuối cấp I. Thầy là người đầu tiên thông báo cho mình tin mình có giải thành phố năm lớp 5. Không có thầy chắc mình không thể có giải LQĐ, thành phố,... và chắc cũng chả vào đc LHP bây giờ.

Thế mà, cái đứa khốn nạn nào dám đồn tin thầy vừa mất cho ung thư phổi @-) @-). Thật là quá đáng b-(, mình nghe tin xong bàng hoàng một chốc. Nói cho mẹ và bà, bà còn khóc mới ghê :((. Thầy còn chưa tới 50 tuổi chứ bao nhiêu.

May mà Diễm Hạnh thông báo lại cho mình cái tin đồn là đúng là tin đồn :-w (may mà mình chưa thông báo tin này đi lung tung). Vậy là kế hoạch "viếng" (:-$) thầy chuyển sang "hỏi thăm sức khỏe" thầy. Lúc đầu cũng hô hào nhiều lắm, cuối cùng sau 30' chờ đợi cũng chỉ có 3 thằng, mình, Sơn và Xuân Phú. Sang hỏi thăm nói chuyện với thầy nửa tiếng rồi chạy về chuẩn bị đi học.

Hôm nay vừa vào lớp ông Thiện đã bị gọi lên bảng làm bài. Giờ này tuần trước đang vi vu ở Phan Thiết, có hiểu ông bắt làm gì đâu. Rồi ổng bảo làm chậm quá, cho về chỗ. Vừa ngồi vào chỗ là ổng bảo kiểm tra :)). Rồi ngu luôn, làm từa lưa, sai tè le, bài này chắc 5đ là cùng 8-}. Mà kệ ổng, không quan trọng, ông này dạy chán kinh khủng :-<, học hết khóa này rồi vù luôn.

Tan học, người mệt mỏi, lờ đờ, bước ra ngoài lại còn mưa nữa chứ. Gặp cái lúc không đem áo mưa, thôi kệ, cũng không xa lắm, dầm mưa tí cho mát. Về nhà, ngồi coi phim tới 11 giờ. Phim gì mà 2 vợ chồng nuôi 18 đứa con @-) @-), chóng cả mặt. Vừa định lên ngủ liền, thì thấy Thúy Anh vừa viết blog, vào đọc xong cũng lên hứng viết luôn. Thế là giờ này (12:30 rạng sáng ngày 30/9) vẫn còn thức, vẫn còn blog i-)...
Zz...zZz...zzZz...

Bún bò

[ 29.9.2007 ]
sn Ngọc pony


Cuối tuần, thời gian dư dả chút ít, ngồi blog giữa đêm. Sáng nay mình đi ăn sáng với TA. Trong đầu đã săn dự định đổi món, không còn cơm tấm Thanh Tâm mãi nữa, cộng thêm quán cơm đó đóng cửa. Thế là lòng vòng một hồi rồi tấp xe vào 1 quan bún bò 3:-o. Thực ra, mình rất ít đi ăn bún bò :"> (chả biết sao, chắc tại nhà mình không có truyền thống món đó), đây có thể co là lần đầu đi ăn cũng đc. Phút chốc, tô bún 12k đã đc chuyển hóa thành năng lượng dự trữ trong tế bào (nói dân dã là đã bị "luộc sạch" :))).


Thời tiết hôm nay có vẻ tốt hơn (ít nhất là so với hôm qua). Hôm qua mưa năm bảy trận. Toàn cái lúc mình đang phơi mặt ngoài đường ngoài chợ :(. Hôm qua còn quen đc bạn Thúy Hằng bên D3 nhờ cái Y!Mash và gói xôi ;)). Còn hôm nay, tới trước 8 giờ 30, trời vẫn trong, không giọt mưa nào, sáng nắng ấm, chiều hơi lạnh 8->. Quả là một mẫu thời tiết tuyệt vời để tự thưởng bản thân một giấc ngủ no sau một tuần vất vả i-).
Zz...zZz...zzZz...

Tỉnh dậy, đã gần 5 giờ, thằng Tống béo :@) cũng đã đến. Tí nữa mình vào nó sẽ sang nhà, thăm thầy Dũng.

Thầy Dũng là người thứ 3 đặt nền tảng cho mình (sau Mẹ và cô Toàn). Thầy dạy (maybe more) mình suốt 2 năm cuối cấp I. Thầy là người đầu tiên thông báo cho mình tin mình có giải thành phố năm lớp 5. Không có thầy chắc mình không thể có giải LQĐ, thành phố,... và chắc cũng chả vào đc LHP bây giờ.

Thế mà, cái đứa khốn nạn nào dám đồn tin thầy vừa mất cho ung thư phổi @-) @-). Thật là quá đáng b-(, mình nghe tin xong bàng hoàng một chốc. Nói cho mẹ và bà, bà còn khóc mới ghê :((. Thầy còn chưa tới 50 tuổi chứ bao nhiêu.

May mà Diễm Hạnh thông báo lại cho mình cái tin đồn là đúng là tin đồn :-w (may mà mình chưa thông báo tin này đi lung tung). Vậy là kế hoạch "viếng" (:-$) thầy chuyển sang "hỏi thăm sức khỏe" thầy. Lúc đầu cũng hô hào nhiều lắm, cuối cùng sau 30' chờ đợi cũng chỉ có 3 thằng, mình, Sơn và Xuân Phú. Sang hỏi thăm nói chuyện với thầy nửa tiếng rồi chạy về chuẩn bị đi học.

Hôm nay vừa vào lớp ông Thiện đã bị gọi lên bảng làm bài. Giờ này tuần trước đang vi vu ở Phan Thiết, có hiểu ông bắt làm gì đâu. Rồi ổng bảo làm chậm quá, cho về chỗ. Vừa ngồi vào chỗ là ổng bảo kiểm tra :)). Rồi ngu luôn, làm từa lưa, sai tè le, bài này chắc 5đ là cùng 8-}. Mà kệ ổng, không quan trọng, ông này dạy chán kinh khủng :-<, học hết khóa này rồi vù luôn.

Tan học, người mệt mỏi, lờ đờ, bước ra ngoài lại còn mưa nữa chứ. Gặp cái lúc không đem áo mưa, thôi kệ, cũng không xa lắm, dầm mưa tí cho mát. Về nhà, ngồi coi phim tới 11 giờ. Phim gì mà 2 vợ chồng nuôi 18 đứa con @-) @-), chóng cả mặt. Vừa định lên ngủ liền, thì thấy Thúy Anh vừa viết blog, vào đọc xong cũng lên hứng viết luôn. Thế là giờ này (12:30 rạng sáng ngày 30/9) vẫn còn thức, vẫn còn blog i-)...
Zz...zZz...zzZz...

Wednesday, September 26, 2007

Cuộc đào tẩu

[ 23.9.2007 ]


Haizz, sau ngày T5 khùng điên, ngày T6 ức chế, hôm nay mình "vùng vẫy" thoát ra khỏi cái không khí ngột ngạt của thành phố, ra biển để xả stress. Phải nói là mấy ngày qua là stress lắm luôn. Ngày nào cũng vậy, cứ về nhà là đầu óc quay cuồng, chân tay rũ rượi, không đủ thời gian viết blog. Vì thế một chuyến ra biển thật là có giá trị trong thời gian khó khăn này. Và rồi...

Day 1


Bùng, hết tiết 2 ngày thứ 7, tay cầm giấy phép ra thằng phòng giám thị xin về sớm. Ì èo, xì xèo một hồi, thầy cũng cho cái giấy ra cổng. Phong ngay về nhà, không chậm một phút. Về nhà một cái là nhào chuẩn bị đồ đi liền, chỉ kịp ăn 3 miếng há cảo và một nửa ly cà phê. Vì thời gian còn rất ít, nên mình xách luôn ly cà phê lên chiếc Innova nhà cậu Hải luôn.

Rời thành phố, ngồi xe suốt 200km, tíu tít với bao nhiêu chuyện của cậu và bác kể. Nửa ly cà phê cũng dần hết, nhắn tin cho thằng Khôi, dặn nó có điểm toán là báo liền. Càng xa thành phố, trời và đất càng xanh. Mình hoàn toàn tỉnh táo, không hề buồn ngủ, chỉ thích nhìn ra ngoài cửa xe. Ngoài đó cũng lắm chuyện thú vị. Nào là xe dù, dành khách mà trước giờ chỉ nghe trên báo, hôm nay tận mắt chứng kiến. Rồi những thằng khùng, nhậu xỉn rồi lao ra đầu xe để gây sự. Một thằng khốn trong đám đó mém nữa làm mình đập đầu ra trước khi xe thắng gấp.

Vân vân và vân vân, 200km cũng đi qua. Ngay lúc vừa xuống xe, mình cảm giác thiếu thiếu cái gì, thiếu thiếu ai đó. Chỉ mong có ai đó để minh cầm máy nhắn 1 tin "den noi roi ne". Nghĩ lại, chắc còn lâu lắm mới có một người như vậy. Một người có thể là mục tiêu hướng mình quay lại mỗi khi đi xa.

Sau bao nhiêu thứ thì tới khoảng 3 giờ kém, mình cũng tới nhà bà Phượng. Đây là lần đầu mình tới đây. Chỉ có mình bà ở nhà, ông Hai đi vắng, mình nhảy ngay vào cái võng và đánh một giấc tới 6 giờ kém. Lúc này thì cả nhà cậu Hải, nhà cô Phương đã có mặt đầy đủ, ông Hai cũng đã về. Ông đưa mình lên lầu thắp nhanh cho cụ. À quên nói, mình và nhánh Phan Thiết này chỉ chung cụ thôi à, nói chung là họ hàng kiểu bắt đầu xa.

Tối hôm đó, cậu dắt cả nhà đi ăn hải sản ở khu du lịch Đồi Dương. Hix, đã lâu lắm rồi mình mới ra biển, ngồi ngắm biển một hồi mới vào ăn. Khiếp, gì mà lắm tôm cua cá ghẹ quá không biết, ăn mãi mà không hết đc. Ăn xong, no căng bụng, mắt trùng xuống, chỉ thèm một cái giường để ngủ mà thôi. Bác Thu thì cứ thích chụp hình, chụp hết cảnh này tới cảnh khác, người này sang người khác. Mình nhiều lần phải ra làm phó nháy. Sau trận chiến ăn uống, mình được sang nhà cậu. Nhà cậu cũng khá là rộng rãi, mình tắm xong là lao vào cái giường, ngủ một giấc ngon lành tới 6 giờ sáng hôm sau.





Day 2


Sáng, thức dậy, nửa tỉnh nửa mê. Lúc đầu vẫn tưởng mình đang ở căn phòng của mình ở TP.HCM. Nhìn sang bên cạnh không thấy ai hết, thì ra thằng Noel nó chạy xuống nhà chơi game rồi. Mình đánh răng rửa mặt xong cũng xuống theo nó trong lúc đợi bác Thu dậy. Rồi cả nhà 5 người đi ăn sáng trước khi ra biển. Mong đợi mãi, cuối cùng cũng ra tới biển. Cắm chân vào cát lấy cảm giác rồi thay đồ nhảy xuống nước.









Nước ở đây nông lắm, mình ra khoảng 30-40 m rồi mà nước mới tới nách :)). Muốn ra nữa mà bác không cho, bắt vào. Rồi nằm tắm nắng :-ss (ko sợ đen hơn nữa), nghịch cát :)), vẽ vợi, chụp hình, chụp đc cả xấp.

Ăn no tắm mát xong lên thay đồ, rồi quay về nhà bà Phượng, ăn trưa, chụp ảnh tiếp @-). Mua cho bác Thu cái thẻ nhớ 1GB làm bác nổi phong trào take pics. Tranh thủ thời gian cả nhà làm cơm, mình đi với bố con chú Tuấn ra chỗ bảo tàng xương cá voi. Mình chạy xe máy của cậu Hải, đã ghê, tự do thoải mái \:d/.



Sau bữa trưa, mình không kịp nghỉ ngơi, đã phải chạy về nhà cậu để dọn đồ về. Trên đường về mình mua sẵn 4 gói quà và 1 cái lồng đèn (cái lồng đèn này, đảm bảo thành phố không ai có ;))).

Thời gian càng ngày càng gấp, chỉ vài phút nữa là mình đã kết thúc chuyến đi chơi 22 tiếng ở Phan Thiết rồi. Bác Dũng lái xe tới, lên xe, về thành phố. Quãng đường về có vẻ ngắn hơn. Có lẽ là do ít dừng hơn và do mình ngủ được hơn 30 phút trên xe. Vào tới thành phố là phải đương đầu với nạn kẹt xe truyền thống. Mãi tới 5:30 mình mới về tới nhà. Kết thúc "cuộc đào tẩu" ngắn ngủi vào ngày cuối tuần.

Cuộc đào tẩu

[ 23.9.2007 ]


Haizz, sau ngày T5 khùng điên, ngày T6 ức chế, hôm nay mình "vùng vẫy" thoát ra khỏi cái không khí ngột ngạt của thành phố, ra biển để xả stress. Phải nói là mấy ngày qua là stress lắm luôn. Ngày nào cũng vậy, cứ về nhà là đầu óc quay cuồng, chân tay rũ rượi, không đủ thời gian viết blog. Vì thế một chuyến ra biển thật là có giá trị trong thời gian khó khăn này. Và rồi...

Day 1


Bùng, hết tiết 2 ngày thứ 7, tay cầm giấy phép ra thằng phòng giám thị xin về sớm. Ì èo, xì xèo một hồi, thầy cũng cho cái giấy ra cổng. Phong ngay về nhà, không chậm một phút. Về nhà một cái là nhào chuẩn bị đồ đi liền, chỉ kịp ăn 3 miếng há cảo và một nửa ly cà phê. Vì thời gian còn rất ít, nên mình xách luôn ly cà phê lên chiếc Innova nhà cậu Hải luôn.

Rời thành phố, ngồi xe suốt 200km, tíu tít với bao nhiêu chuyện của cậu và bác kể. Nửa ly cà phê cũng dần hết, nhắn tin cho thằng Khôi, dặn nó có điểm toán là báo liền. Càng xa thành phố, trời và đất càng xanh. Mình hoàn toàn tỉnh táo, không hề buồn ngủ, chỉ thích nhìn ra ngoài cửa xe. Ngoài đó cũng lắm chuyện thú vị. Nào là xe dù, dành khách mà trước giờ chỉ nghe trên báo, hôm nay tận mắt chứng kiến. Rồi những thằng khùng, nhậu xỉn rồi lao ra đầu xe để gây sự. Một thằng khốn trong đám đó mém nữa làm mình đập đầu ra trước khi xe thắng gấp.

Vân vân và vân vân, 200km cũng đi qua. Ngay lúc vừa xuống xe, mình cảm giác thiếu thiếu cái gì, thiếu thiếu ai đó. Chỉ mong có ai đó để minh cầm máy nhắn 1 tin "den noi roi ne". Nghĩ lại, chắc còn lâu lắm mới có một người như vậy. Một người có thể là mục tiêu hướng mình quay lại mỗi khi đi xa.

Sau bao nhiêu thứ thì tới khoảng 3 giờ kém, mình cũng tới nhà bà Phượng. Đây là lần đầu mình tới đây. Chỉ có mình bà ở nhà, ông Hai đi vắng, mình nhảy ngay vào cái võng và đánh một giấc tới 6 giờ kém. Lúc này thì cả nhà cậu Hải, nhà cô Phương đã có mặt đầy đủ, ông Hai cũng đã về. Ông đưa mình lên lầu thắp nhanh cho cụ. À quên nói, mình và nhánh Phan Thiết này chỉ chung cụ thôi à, nói chung là họ hàng kiểu bắt đầu xa.

Tối hôm đó, cậu dắt cả nhà đi ăn hải sản ở khu du lịch Đồi Dương. Hix, đã lâu lắm rồi mình mới ra biển, ngồi ngắm biển một hồi mới vào ăn. Khiếp, gì mà lắm tôm cua cá ghẹ quá không biết, ăn mãi mà không hết đc. Ăn xong, no căng bụng, mắt trùng xuống, chỉ thèm một cái giường để ngủ mà thôi. Bác Thu thì cứ thích chụp hình, chụp hết cảnh này tới cảnh khác, người này sang người khác. Mình nhiều lần phải ra làm phó nháy. Sau trận chiến ăn uống, mình được sang nhà cậu. Nhà cậu cũng khá là rộng rãi, mình tắm xong là lao vào cái giường, ngủ một giấc ngon lành tới 6 giờ sáng hôm sau.





Day 2


Sáng, thức dậy, nửa tỉnh nửa mê. Lúc đầu vẫn tưởng mình đang ở căn phòng của mình ở TP.HCM. Nhìn sang bên cạnh không thấy ai hết, thì ra thằng Noel nó chạy xuống nhà chơi game rồi. Mình đánh răng rửa mặt xong cũng xuống theo nó trong lúc đợi bác Thu dậy. Rồi cả nhà 5 người đi ăn sáng trước khi ra biển. Mong đợi mãi, cuối cùng cũng ra tới biển. Cắm chân vào cát lấy cảm giác rồi thay đồ nhảy xuống nước.









Nước ở đây nông lắm, mình ra khoảng 30-40 m rồi mà nước mới tới nách :)). Muốn ra nữa mà bác không cho, bắt vào. Rồi nằm tắm nắng :-ss (ko sợ đen hơn nữa), nghịch cát :)), vẽ vợi, chụp hình, chụp đc cả xấp.

Ăn no tắm mát xong lên thay đồ, rồi quay về nhà bà Phượng, ăn trưa, chụp ảnh tiếp @-). Mua cho bác Thu cái thẻ nhớ 1GB làm bác nổi phong trào take pics. Tranh thủ thời gian cả nhà làm cơm, mình đi với bố con chú Tuấn ra chỗ bảo tàng xương cá voi. Mình chạy xe máy của cậu Hải, đã ghê, tự do thoải mái \:d/.



Sau bữa trưa, mình không kịp nghỉ ngơi, đã phải chạy về nhà cậu để dọn đồ về. Trên đường về mình mua sẵn 4 gói quà và 1 cái lồng đèn (cái lồng đèn này, đảm bảo thành phố không ai có ;))).

Thời gian càng ngày càng gấp, chỉ vài phút nữa là mình đã kết thúc chuyến đi chơi 22 tiếng ở Phan Thiết rồi. Bác Dũng lái xe tới, lên xe, về thành phố. Quãng đường về có vẻ ngắn hơn. Có lẽ là do ít dừng hơn và do mình ngủ được hơn 30 phút trên xe. Vào tới thành phố là phải đương đầu với nạn kẹt xe truyền thống. Mãi tới 5:30 mình mới về tới nhà. Kết thúc "cuộc đào tẩu" ngắn ngủi vào ngày cuối tuần.

Sunday, September 23, 2007

Tò mò là chỉ có chết

Trò này cực hay, từ blog của DangLVH

Tò mò là chỉ có chết

Trò này cực hay, từ blog của DangLVH

Wednesday, September 19, 2007

Kiểm tra nào

[ 19.9.2007 ]


Damn things.
Cái ngày gì mà nản kinh khủng vậy trời. Nguyên ngày kiểm tra. Sáng vào lớp thì bị gọi lên bảng làm bài. May mà nguyên buổi tối hôm qua thức tới 1 giờ kém làm hết bài tập trong sách. (Thực ra là bắt đầu làm từ 12 giờ hơn.) Cũng nhờ vậy mà tiết toán tích cực phát biểu, và các tiết sau cũng vậy (chỉ có điều nói sai hơi nhiều :">).

Sang tiết Anh, vừa vào là cô cho làm bài hệ số một. @-) @-) đề khó mà nhiều kinh khủng, 20 phút 40 câu 8-> (she thinks her students are thánhs). Bài này cao nhất 7 điểm. Chưa hết, tiết địa kiểm tra đột xuất. Cô bắt vẽ 2 cái biểu đồ, may mà chỉ có biểu đồ cột và đồ thị mà thôi (ra biểu đồ tròn là đảm báo nửa lớp nháo nhác tìm compa ;;)). Tưởng chừng tới đây là tai qua nạn khỏi, ai ngờ, vào tiết sinh, thầy cho cả lớp làm bài ktra "thử" (nếu điểm trên 8 thì sẽ lấy làm điểm miệng). Chả hiểu sao, mình lại làm đc khá khá, vừa đủ; trong lớp còn nhiều đứa 9,5 10 điểm mới ác. Thôi kệ, chả sao, môn này mình học cũng chỉ để cho qua ngày thôi ấy mà.

Chiều, phải vác cái xác lên Aptech làm kiểm tra tiếp :)). Chú ý: Chỉ vác theo mỗi cái xác, không mang theo tí óc nào lên cả. Kéo theo sự thật hiển nhiên → bài ktra cực tệ. Tại mấy ngày nay bận túi bụi với cái màn thuyết trình Faraday. Nên chả có lúc nào coi bài Aptech cả. :">, nhưng mà vẫn còn tí niềm vui khi mà điểm thực hành môn Web Development làm chục ngày trước đc maximum 100đ \:D/, bà con chúc mừng mình nào \:d/

Cái vụ Faraday mới là nhảm nhỉ. Ông Tòng này làm khổ học sinh ghê. Lớp 12 rồi còn không chịu tha, bắt các lớp phải làm thuyết trình về mấy anh bác học. Mỗi lần làm thuyết trình là mất thời gian kinh khủng. Nào là tìm tài liệu, dịch (nếu cần, trong trường hợp của mình là cần), làm powerpoint, diễn thử,... mất nguyên 1 tuần vào chuyện này. Mà phải chi công sức được đền đáp. Hôm qua tới hạn làm thuyết trình, xách Laptop của thằng Khôi, nơi mà tất cả công trình đồ họa, âm thanh, ppoint nhét vào đó, tới lớp để cho cả lớp thấy công trình của nhóm G7. Thế mà,... thế mà cuối cùng cái connector máy chiếu của trường ko thể cắm vào cái máy của thằng Hói @-) @-). Và thế là,... thế là không thể thuyết trình đc, thầy xin lỗi, để tuần sau các em làm lại. Thế đấy,... :-<, công sức một tuần ko đâu vào đâu :(, chán kinh khủng.

Followers