Chỉ còn một giây lát nữa thôi. Thời gian bỗng đang thật nhanh, mà cũng là thật chậm. Một giây lát là bao nhiêu lâu? Một hai giây? Hay là vài mươi phút nữa? Hơi thở của em là chiếc kim gió đang chạy trên đồng hồ của sự sống. Khi nào hơi thở ngừng lại, thì cuộc hành trình kỳ diệu của em bắt đầu.
Em đi đâu? Đã bao nhiêu lần trong cuộc đời này, em rời xa tôi. Có khi em đi về một phương trời thật xa lạ. Chúng ta chia tay nhau như những người trưởng thành, không buồn đau hay quyến luyến. Tôi ôm em trong vòng tay và để hết tâm tư theo dõi dòng hơi thở. Thở để mà biết rằng chúng ta vẫn đang còn có nhau trong cuộc sống. Chính trong giây phút đó, tôi tin dù em có đi đâu thật xa chăng nữa, thì tôi vẫn không mất em.
Em đi đâu đó thật lâu, rồi em lại quay về. Sự sống là một cuộc hành trình vòng tròn. Chúng ta vẫn gặp nhau hoài trên những vòng tròn ảo diệu ấy. Ai đã vẽ những vòng tròn cho ta đi? Tôi. Và em nữa. Chúng ta vẽ muôn vàn những vòng tròn xinh xinh, to và nhỏ. Rồi chúng ta đi vòng quanh, gặp nhau. Mỗi lần thấy nhau thì chúng ta lại nắm tay nhau cười. Và mỗi lần gặp, tôi lại thấy em mới ra.
Bao nhiêu năm qua, em không già đi một chút nào. Cả tôi nữa. Mỗi buổi sáng soi gương, tôi lại ngạc nhiên, lẩm bẩm: “Lạ thật. Chúng ta càng sống thì càng mới ra. Và trẻ lại.” Vậy mà con người ta cứ sợ già. Già nua là một ý niệm mông lung, mơ hồ. Con người, mỗi phút mỗi giây đều đang trẻ lại. Sự sống đang trẻ lại, mới lại trong từng ngày, từng giờ.
Gặp em, lần nào tôi cũng để một vài giây cho trái tim mình kinh ngạc. Em đây rồi, tưởng như là người xưa, nhưng vẫn mang một cái gì thật mới mẻ. Tôi nói thầm: “Em thật là đẹp.” Và cho phép mình say đắm, ngưỡng mộ em trong một thoáng chốc. Vậy là hạnh phúc lắm rồi. Hạnh phúc là gì? Là nhận ra nhau trên vòng tròn của sự sống. Là thấy nhau và lạ lùng cho khả năng làm mới của sự sống.
Có khi tôi ngỡ rằng em đã trở thành một người khác. Tôi cứ tưởng em không phải là em nữa. Con người tôi thương đã không còn nữa. Em đột nhiên biến mất ra khỏi cuộc đời này. Và con người đang nói, đang cười bên tôi là một hình bóng xa xăm. Nhưng mà không, em vẫn là em. Có một cái gì vẫn không bao giờ thay đổi. Trên vòng tròn kỳ diệu, tôi vẫn nhận ra em.
Vậy thì em sẽ đi đâu? Chỉ một chốc lát nữa, em lại khởi đầu một hành trình mới. Thoạt đầu, tôi nghĩ: “Em sẽ đến một nơi tôi chưa từng biết qua.” Tôi nghĩ về một thiên đàng. Em đang trên đường đi về thiên đàng. Và nơi đó, em chờ tôi. Nhưng tôi liền biết là mình lầm. Thiên đàng không phải là một nơi chốn xa lạ. Chúng ta đã từng nắm tay nhau rong chơi ở trong thiên đàng. Nếu em về thiên đàng, thì chúng ta sẽ lại gặp nhau trong giây lát.
Thiên đàng của chúng ta có cây hồ đào già. Mùa thu nào cây hồ đào cũng cho chúng ta nhiều hạt lớn. Em sẽ đi nhặt từng rổ hạt hồ đào, rửa sạch rồi dùng kềm bóp ra ăn sống hoặc bỏ trong lò nướng chín. Em nói: “Hạt này bổ lắm, ăn thêm đi anh.” Và trên những con đường làng, hồ đào rụng đầy mà không ai nhặt hết. Chúng ta sẽ lấy một ít hạt bỏ túi, lượm theo hòn đá, thỉnh thoảng ngồi lại bên lề đường, đập hạt hồ đào ra mà ăn, rồi nhìn nhau cười thích thú.
Thiên đàng có những người thân của chúng ta. Đến thiên đàng, thế nào em cũng gặp ông bà, gặp cha mẹ, gặp một gia đình thân thương mà em chưa bao giờ xa cách. Trong trái tim của em, gia đình bao giờ cũng là tổ ấm để cho em quay về. Những khi cảm thấy bơ vơ, lạc lõng và hoang mang, em đi lên lầu thượng, đến trước bàn thờ ông bà mà thắp lên nén hương thơm. Em thỉnh lên tiếng chuông và lập tức thấy lòng mình ấm áp, trở về.
Thiên đàng là bữa cơm ngon trong gia đình. Chiều nào, dù bận cách mấy, em cũng không bao giờ bỏ qua bữa cơm gia đình. Em nói: “Với em, không có hình ảnh đẹp nào bằng cảnh tượng mọi người trong một gia đình ngồi ăn cơm với nhau.” Những lúc đó, em sẽ không cho mẹ đứng dậy lấy thêm bất cứ món gì cả. Em muốn mọi người ngồi bên nhau, hưởng từng giây phút ngọt ngào bên nhau. Em sẽ khéo léo nhắc nhở mọi người đừng nói điều gì làm buồn lòng nhau.
Phải rồi, em đi về thiên đàng. Tôi sẽ đến thiên đàng tìm em. Lúc đó, tôi sẽ tập nhận ra em trong một hình dáng mới. Tôi sẽ không ngạc nhiên đâu. Tôi sẽ thấy em trong những người em thương. Hoặc biết đâu, em sẽ hoá thân thành một bông hoa thủy tiên nở ra vào tháng tư trên ở đồi phía sau nhà. Chắc chắn, tôi sẽ nhận ra em. Và tôi sẽ đọc cho em nghe bài Chuyển Giao:
Thủy tiên hé cảnh non đông
Đẹp thay hạt giống gieo trồng năm xưa
Nắng vàng tin hãy còn thưa
Đã thơm lòng đất mùa vừa chuyển giao
Mùa tuôn dậy đến hôm nào
Mà thiên nhiên đã xôn xao lắm rồi (...)
Chỉ còn vài hơi thở nữa thôi, thì em phải khởi hành. Trong lần đi này, em để lại một hình hài. Nhưng lần nào ra đi, em lại không để lại một cái gì quen thuộc. Rồi khi gặp lại em, tôi luôn nhận ra một con người mới. Em hãy mỉm cười. Chúng ta không bao giờ xa nhau thật sự, cho nên tôi không cảm thấy đau buồn. Ở trong tâm, tôi luôn duy trì một niềm bình an. Cho tôi và cho em.
Pháp, 10-2007