Label Cloud

Saturday, March 31, 2007

Nóng tới điên luôn


[ 30.3.2007 ]


Lâu lắm mới có một ngày tươi tỉnh thế này Suốt mấy ngày qua, ngày nào mình cũng phải sống trong tình trạng stress nặng. Đủ thứ chuyện làm mình mệt mỏi. Từ chuyện điểm số tới bạn bè, lại còn bị đau mắt nữa, rồi bể kiếng,...

Bị chừng đó áp lực, hôm nay mình quyết định thay đổi tí. Sáng đi đo mắt và đổi kính. Đồng thời làm cho xong tờ phân biệt vô cơ rồi in bức thư của bác Thu ra. Nói chung là bao nhiêu việc tồn đọng đem ra giải quyết luôn. Làm xong đống công việc đó trong buổi sáng làm mình thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Hôm nay lại đi xe máy tới trường, qua nhà Thúy Anh đón ả đi. Nhưng hình như hơi sớm, thế là lại phải chờ. Cái thời tiết này có vẻ không muốn mình hết stress thì phải. Nhiệt độ lúc trưa khoảng 34 -35oC. Quả là hết chịu nổi. Đến trường thì người khô ra như mắm.

Để xả stress, mình và thằng Khải nghĩ ra cái trò. Đại loại như là hai thằng cùng gọi tên một người để người đó quay xuống. Người đó nhìn ai trong hai đứa trước thì đứa đó thắng. Nghe hơi nhảm thì phải, nhưng mà lúc đó thì rất là vui. Mặt của các nạn nhân trông rất là ngố.

Cũng cái tiết đó, hộp khô bò của tổ 4 được phân phối cho cả lớp Lúc thằng Phúc nói đưa 1 tờ giấy để nó truyền đi. Mình quăng cho nó cuốn sổ Kỷ luật -> bé hết hồn. Hộp khô bò đó tiếp tục được "lưu truyền trong dân gian" cho tới lúc hết tiết. Thầy vừa ra, cả đám bu vào dành dựt cái hộp. Mình vớ được nó từ tay Ky. Vừa lúc đó, Thanh Hương lao vào. Mình chạy. Không kịp, bị kéo lại, té xuống ghế. Nhưng vì miếng cơm manh áo, mình quyết không buông ra. Ai ngờ, Hương nằm ôm mình luôn mới ghê. Thoát được, chạy tiếp rồi lại bị túm, bị ôm. Lần này tụi trong lớp lấy máy chụp hình ra chụp lại rồi quay phim luôn. Bó tay. Cuối giờ Anh văn lỡ làm Minh giận, nhưng không ngờ là Minh lại xin lỗi trước. Minh mà, lúc nào cũng thế, cũng sợ mất lòng người khác (nói thế là khen Minh đó). Tiết 4,5 là giờ thí nghiệm Lý. Yêu cầu là đo từ trường Trái Đất. Tính toán tùm lum, mấy cái Ampe kế còn bị hư, cắm mãi không chạy. Đã thế mình còn bon chen tính toán + chế số cho mấy nhóm khác. Quả là thí nghiệm ở VN phải có những chuyên gia Details Maker mới làm được.

Hết tiết thí nghiệm, bước ra khỏi khu thực nghiệm là gặp ngay cái xe máy yêu thương của mình. Hồi trưa gửi xe chỉ cách khu C này 1 bước chân. Đút chìa khóa vào, lên xe ngồi, chuẩn bị nổ máy thì cả đám trong lớp phát hiện. Chúng nó bắt mình khao, chúng nó còn đùa tháo đồ trên xe ra. Bó tay. Ra cửa trường, lại phải chở ku Dương về rồi quay lại trường vô cảmvô cảmvô cảm.

Nóng tới điên luôn


[ 30.3.2007 ]


Lâu lắm mới có một ngày tươi tỉnh thế này Suốt mấy ngày qua, ngày nào mình cũng phải sống trong tình trạng stress nặng. Đủ thứ chuyện làm mình mệt mỏi. Từ chuyện điểm số tới bạn bè, lại còn bị đau mắt nữa, rồi bể kiếng,...

Bị chừng đó áp lực, hôm nay mình quyết định thay đổi tí. Sáng đi đo mắt và đổi kính. Đồng thời làm cho xong tờ phân biệt vô cơ rồi in bức thư của bác Thu ra. Nói chung là bao nhiêu việc tồn đọng đem ra giải quyết luôn. Làm xong đống công việc đó trong buổi sáng làm mình thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Hôm nay lại đi xe máy tới trường, qua nhà Thúy Anh đón ả đi. Nhưng hình như hơi sớm, thế là lại phải chờ. Cái thời tiết này có vẻ không muốn mình hết stress thì phải. Nhiệt độ lúc trưa khoảng 34 -35oC. Quả là hết chịu nổi. Đến trường thì người khô ra như mắm.

Để xả stress, mình và thằng Khải nghĩ ra cái trò. Đại loại như là hai thằng cùng gọi tên một người để người đó quay xuống. Người đó nhìn ai trong hai đứa trước thì đứa đó thắng. Nghe hơi nhảm thì phải, nhưng mà lúc đó thì rất là vui. Mặt của các nạn nhân trông rất là ngố.

Cũng cái tiết đó, hộp khô bò của tổ 4 được phân phối cho cả lớp Lúc thằng Phúc nói đưa 1 tờ giấy để nó truyền đi. Mình quăng cho nó cuốn sổ Kỷ luật -> bé hết hồn. Hộp khô bò đó tiếp tục được "lưu truyền trong dân gian" cho tới lúc hết tiết. Thầy vừa ra, cả đám bu vào dành dựt cái hộp. Mình vớ được nó từ tay Ky. Vừa lúc đó, Thanh Hương lao vào. Mình chạy. Không kịp, bị kéo lại, té xuống ghế. Nhưng vì miếng cơm manh áo, mình quyết không buông ra. Ai ngờ, Hương nằm ôm mình luôn mới ghê. Thoát được, chạy tiếp rồi lại bị túm, bị ôm. Lần này tụi trong lớp lấy máy chụp hình ra chụp lại rồi quay phim luôn. Bó tay. Cuối giờ Anh văn lỡ làm Minh giận, nhưng không ngờ là Minh lại xin lỗi trước. Minh mà, lúc nào cũng thế, cũng sợ mất lòng người khác (nói thế là khen Minh đó). Tiết 4,5 là giờ thí nghiệm Lý. Yêu cầu là đo từ trường Trái Đất. Tính toán tùm lum, mấy cái Ampe kế còn bị hư, cắm mãi không chạy. Đã thế mình còn bon chen tính toán + chế số cho mấy nhóm khác. Quả là thí nghiệm ở VN phải có những chuyên gia Details Maker mới làm được.

Hết tiết thí nghiệm, bước ra khỏi khu thực nghiệm là gặp ngay cái xe máy yêu thương của mình. Hồi trưa gửi xe chỉ cách khu C này 1 bước chân. Đút chìa khóa vào, lên xe ngồi, chuẩn bị nổ máy thì cả đám trong lớp phát hiện. Chúng nó bắt mình khao, chúng nó còn đùa tháo đồ trên xe ra. Bó tay. Ra cửa trường, lại phải chở ku Dương về rồi quay lại trường vô cảmvô cảmvô cảm.

Tuesday, March 27, 2007

Back to Bus


[ 27.3.2007 ]


Chỉ sau mấy ngày không viết blog, khả năng văng chương và khả năng đánh máy của mình giảm sút thấy rõ, trông cứ loạng quạng thế nào ấy, phải rèn luyện thêm thôi.
Sau một giấc ngủ ngắn, đầu óc đã minh mẫn hơn. Vừa nãy học chị Nhi mà buồn ngủ quá. Đã thế học một lúc 3 bài. Hơi bị choáng. Càng về cuối, chị dạy có lẽ càng ẩu. Chỉ còn 3 buổi nữa là mình good bye chị luôn rồi. Chán thật, cuối tháng 3, 5 người phụ nữ trong đời mình cùng lúc ra đi. Đầu tiên là 3 cô giáo sinh dễ thương vào thứ Bảy, hôm sau đến chị Lan và một tuần sau đó là chị Nhi. Có hợp có tàn, 5 sự ra đi này cũng chỉ làm mình bùi hùi một tẹo, sau đó thì bình thường lại ngay.
Trên lớp, học liền 2 tiết văn làm mình thấy chán hẳn đi. Hai tiết văn nó nhạt nhẽo đến vô độ, cô giảng bài đều đều, buồn ngủ. Chỉ có phần thuyết trình của Trưởng là thú vị. Trưởng thuyết trình cứ như là nhà phê bình văn học vậy. Mặt của Trưởng khi nói trông rất giàu cảm xúc, cứ như thể Trưởng bức xúc đã lâu nay mới được nói vậy. Nhận xét chung, Trưởng là một người mạnh mẽ, mãnh liệt. Sau 2 tiết Văn là 2 tiết Hóa. Việc có giá trị nhất mà cô mang lại là phát bài kiểm tra của 2 tuần trước. Cái bài mà mình phải làm một mình đó. May thật, cô chỉ lấy 40 câu đúng thôi, thế là vừa đủ 10 tròn. Lần đầu mình thấy 10 vẫn còn thấp, Trí tới 10+, Tú Linh 10++ cá biệt có Q.Phương tới 10++++ (nhìn hoa cả mắt). Nói chung 40 so với 44 của Quỳnh Phương là khá lắm rồi, làm bài 1 mình mà. Tiết cuối cùng là Kỹ thuật, tiết này không muốn nhắc nhở hay hò hét gì tụi nó nữa, ồn quá thể. Vừa lúc ra chơi vào, mém cãi nhau với tụi tổ 6. Chúng nó không chịu chấp nhận là chúng nó sai còn cứ cố cãi với mình. Mệt thật, làm lớp phó KL đâu có dễ, mềm cũng khó mà cứng cũng khó.
Ra về, mình về chung với Thúy Anh (trong thời gian này thì không thể khác được rồi). May mà 2 đứa bỏ chuyến xe đầu để uống sữa. Nếu không thì phải đi bộ cả khúc nữa rồi. Suốt đường về, 2 đứa giỡn như giặc, cười sái quai hàm. Đã lâu không đi xe buýt, giờ đi lại cũng thấy vui vui, lạ lạ...

Back to Bus


[ 27.3.2007 ]


Chỉ sau mấy ngày không viết blog, khả năng văng chương và khả năng đánh máy của mình giảm sút thấy rõ, trông cứ loạng quạng thế nào ấy, phải rèn luyện thêm thôi.
Sau một giấc ngủ ngắn, đầu óc đã minh mẫn hơn. Vừa nãy học chị Nhi mà buồn ngủ quá. Đã thế học một lúc 3 bài. Hơi bị choáng. Càng về cuối, chị dạy có lẽ càng ẩu. Chỉ còn 3 buổi nữa là mình good bye chị luôn rồi. Chán thật, cuối tháng 3, 5 người phụ nữ trong đời mình cùng lúc ra đi. Đầu tiên là 3 cô giáo sinh dễ thương vào thứ Bảy, hôm sau đến chị Lan và một tuần sau đó là chị Nhi. Có hợp có tàn, 5 sự ra đi này cũng chỉ làm mình bùi hùi một tẹo, sau đó thì bình thường lại ngay.
Trên lớp, học liền 2 tiết văn làm mình thấy chán hẳn đi. Hai tiết văn nó nhạt nhẽo đến vô độ, cô giảng bài đều đều, buồn ngủ. Chỉ có phần thuyết trình của Trưởng là thú vị. Trưởng thuyết trình cứ như là nhà phê bình văn học vậy. Mặt của Trưởng khi nói trông rất giàu cảm xúc, cứ như thể Trưởng bức xúc đã lâu nay mới được nói vậy. Nhận xét chung, Trưởng là một người mạnh mẽ, mãnh liệt. Sau 2 tiết Văn là 2 tiết Hóa. Việc có giá trị nhất mà cô mang lại là phát bài kiểm tra của 2 tuần trước. Cái bài mà mình phải làm một mình đó. May thật, cô chỉ lấy 40 câu đúng thôi, thế là vừa đủ 10 tròn. Lần đầu mình thấy 10 vẫn còn thấp, Trí tới 10+, Tú Linh 10++ cá biệt có Q.Phương tới 10++++ (nhìn hoa cả mắt). Nói chung 40 so với 44 của Quỳnh Phương là khá lắm rồi, làm bài 1 mình mà. Tiết cuối cùng là Kỹ thuật, tiết này không muốn nhắc nhở hay hò hét gì tụi nó nữa, ồn quá thể. Vừa lúc ra chơi vào, mém cãi nhau với tụi tổ 6. Chúng nó không chịu chấp nhận là chúng nó sai còn cứ cố cãi với mình. Mệt thật, làm lớp phó KL đâu có dễ, mềm cũng khó mà cứng cũng khó.
Ra về, mình về chung với Thúy Anh (trong thời gian này thì không thể khác được rồi). May mà 2 đứa bỏ chuyến xe đầu để uống sữa. Nếu không thì phải đi bộ cả khúc nữa rồi. Suốt đường về, 2 đứa giỡn như giặc, cười sái quai hàm. Đã lâu không đi xe buýt, giờ đi lại cũng thấy vui vui, lạ lạ...

Thursday, March 22, 2007

Nhặt nhạnh

Quay Cóp Đại Cáo
Thường nghe:
Việc quay cóp cốt ở nhanh tay,
Photo giỏi cũng tùy từng địa điểm...
Như lớp ta từ trước
Vốn xưng hùng xưng bá đã lâu
Bàn 1,bàn 2,bàn 3 đã chia, Phong cách đôi khi cũng khác
Từ Hình học, Giải tích, Đại Số... Bao lần ra hàng thu nhỏ
Cùng triết Mác, hữu cơ, từ trường, mỗi môn hùng cứ một năm,
Tuy kĩ thuật có lúc khác nhau, Song anh kiệt thì kì nào cũng có
rrrrrrrrrrrrrrr
Xưa và Nay
Gái xưa dạ một, vâng hai
Gái nay mà bảo là quay cãi liền.
Gái xưa thùy mị thục hiền
Gái nay như mấy con... điên ngoài đường.
Gái xưa may vá tỏ tường
Gái nay chỉ biết tìm đường Shopping.
Gái xưa mới thật là xinh
Gái nay như thể ... "tinh tinh xổng chuồng".
Gái xưa ăn nói điệu đàng
Gái nay ăn nói sỗ sàng thấy ghê.
Gái xưa vừa gặp đã mê
Gái nay nhìn kỹ vẫn chê như thường.
Gái xưa đâu biết trèo tường
Gái nay giận lẫy kiếm đường theo trai.
Gái xưa làm lụng quen tay
Gái nay làm biếng khoanh tay ngồi nhìn

Nhặt nhạnh

Quay Cóp Đại Cáo
Thường nghe:
Việc quay cóp cốt ở nhanh tay,
Photo giỏi cũng tùy từng địa điểm...
Như lớp ta từ trước
Vốn xưng hùng xưng bá đã lâu
Bàn 1,bàn 2,bàn 3 đã chia, Phong cách đôi khi cũng khác
Từ Hình học, Giải tích, Đại Số... Bao lần ra hàng thu nhỏ
Cùng triết Mác, hữu cơ, từ trường, mỗi môn hùng cứ một năm,
Tuy kĩ thuật có lúc khác nhau, Song anh kiệt thì kì nào cũng có
rrrrrrrrrrrrrrr
Xưa và Nay
Gái xưa dạ một, vâng hai
Gái nay mà bảo là quay cãi liền.
Gái xưa thùy mị thục hiền
Gái nay như mấy con... điên ngoài đường.
Gái xưa may vá tỏ tường
Gái nay chỉ biết tìm đường Shopping.
Gái xưa mới thật là xinh
Gái nay như thể ... "tinh tinh xổng chuồng".
Gái xưa ăn nói điệu đàng
Gái nay ăn nói sỗ sàng thấy ghê.
Gái xưa vừa gặp đã mê
Gái nay nhìn kỹ vẫn chê như thường.
Gái xưa đâu biết trèo tường
Gái nay giận lẫy kiếm đường theo trai.
Gái xưa làm lụng quen tay
Gái nay làm biếng khoanh tay ngồi nhìn

Hiệu ứng Đời thừa


[ 20.3.2007 ]


Phù, cuối ngày, hắn ngồi đây, viết lại những gì đã trải qua trong một ngày dài đầy những mệt mỏi. Hắn đầu một ngày như vậy bằng cách rời khỏi giường sau những lời hú gọi, những cái lắc (thậm chí vài cú đấm). Tám giờ mà phải dạy quả là cực hình với hắn, một kẻ sống về đêm. Nhưng may mà hôm qua, cũng vì cái mệt, hắn đã "thăng thiên" từ ngay sau 8 giờ tối, một việc mà trước giờ hiếm có. Cái việc đáng để kể lại đầu tiên sau khi tỉnh giấc, cũng là việc tốn calo và kiên nhẫn nhất trong ngày không đâu khác ngoài việc đi lấy giấy tờ xe. Đó là bước cuối cùng để hợp thức hóa cái xe của hắn (chỉ là cái xe thôi chứ chưa phải là việc lái xe). Mẹ hắn gửi gắm hắn cho một bác xe ôm. Bác này có nhiệm vụ đưa hắn đến cái nơi-mà-ai-cũng-biết-là-đâu-đó.

Thế là hắn lên đường, trong bộ đồng phục đi học. Tại hắn lười, không muốn phải thay đồ 2 lần. Thế là hắn xuất hiện tại the hell một cách nổi bật. Các cô dì chú bác ông bà ở đây đều trên 18 tưổi. Đâu ai như hắn, mới gần 17 mà đã phải đăng ký xe bằng tên mình. Nhưng mà vậy cũng hay, không ai ảnh hưởng lên mình, nhẹ nhàng hơn nhiều. Đưa giấy gọi vào khay rồi ra ngồi ghế đá. Ngồi đó, hắn ngồi hình dung ra cái ngày thứ 3 tuần trước, một ngày khó khăn. Đến đây từ 11 giờ hơn, thế mà phải đi, đừng, ngồi, chạy trong suốt mấy tiếng, tới tận 2 giờ hơn, hắn mới lấy được cái biển số về. Đã thế, hắn còn phải làm bài kiểm tra một mình, bữa đó hắn thực sự là làm bài một mình, không quay, không hỏi (dù hoàn cảnh rất dễ làm 2 cái việc trên). Mà trời cũng không phụ lòng hắn, hắn có cái biển số khá là xịn: 8119.

Nãy giờ có vẻ hơi bị lan man nhỉ, đó là tại vì hắn phải ngời chờ. Mà khi người ta ngồi chờ một cái gì đó thì đầu óc lan man lắm. Hắn cũng thế, nghĩ nhiều, chỉ mong cho thời gian vụt qua nhanh để hắn có thể cầm cái giấy tờ xe mang tên hắn về. Ngồi trên ghế đá, nghe bao nhiêu câu chuyện của những người xung quanh, hắn mới thấy là cái tư tưởng của hắn cần phải thay đổi chút ít để có thể tồn tại được trong cái cuộc sống khắc nghiệt này. Những người khác, cũng như hắn, chờ đợi cái tên mình được gọi, nhấp nhỏm. Mỗi khi bà công an bắt đầu gọi tên tiếp thì mọi người lại nhốn nháo, xô đẩy nhau để đến gần bà đó hơn, rất hỗn độn. Rồi cái tên quen thuộc của hắn cũng được gọi. Hắn vui mừng từ tốn vào trong. Cái từ tốn đó không được bao lâu khi mà những con người kia cứ cố đẩy hắn. Thế là hắn đẩy lại, sợ gì, cũng lắm cãi nhau thôi. Nếu có cãi nhau thật thì cũng chả mất gì, ít nhất cũng làm cho đối phương mỏi cổ (không phải mỏi miệng). Cầm được cái miếng giấy có ép plastic chỉ lớn hơn cái chứng mình nhân dân, hắn hồ hởi chen ra. Đến khi có chỗ đứng rồi thì hắn mới mở ra đọc. Kỳ nhỉ, tại sao cái chỗ loại xe, người ta lại gi cho hắn là Nữ. Ngạc nhiên, hắn ra hỏi bác xe ôm. Lúc đó, bác này đang ngơ ngác + nháo nhác tìm mình. Bác ấy giải thích là mấy loại xe máy mới của Honda đều ghi là Nữ hết. Thế là hắn an tâm, lên xe và về. Đoạn đường về cũng êm đềm như lúc đi vậy, chỉ có điều pha thêm tí niềm vui và nhẹ nhõm.

Về nhà, hắn mệt đừ vì cái nóng và cái đợi. Hắn lăn ra thưởng thức sự êm ái va dễ chịu của cái giường. Hắn ráng online một lúc. Dạo này hắn thiếu thời gian để làm việc này lắm rồi. Hắn check mail, check tin nhắn, gửi bức thư cho bác, xem wa cái blog này. Kỳ lạ, cái IE hôm nay bị gì, Farvorites mất hết, rồi cả typed addresses nữa... cứ như bị reset vậy. Mất thêm một đống thời gian để tìm hiểu và chỉnh sửa, nhưng bó tay. Hắn tắt IE rồi bật lại, lại kỳ lạ, mọi thứ lại bình thường như cũ. Hắn cố gắng viết thêm mấy chữ cho bài blog trước. Vô vọng, thời gian không chiều lòng hắn. Thời gian cũng là thứ mà hắn sợ nhất. Hắn ý thức được nỗi sợ này từ hồi cuối cấp một, lúc mà hắn nhận được mấy dòng lưu bút từ một người bạn mà có lẽ giờ đã quên hắn rồi. Hắn lại mở cái msn lên, để tìm ZIP code của thành phồ Hồ Chí Minh. Hắn lục lọi săm soi mãi cũng tìm ra. Đồng thời hắn còn coi qua thời tiết của thành phố chiều nay. Nó bảo 7 giờ sẽ mữa. Nửa mừng, nửa lo, nửa tin, nửa ngờ. Hắn còn ra uy bằng việc tiên đoán thời tiết cho bà hắn.

*
*.*

Hắn ăn cơm, uống cà phê như mọi ngày. Nhưng có khác mấy tuần trước là ly cà phê này được pha từ tay của chị Tâm, người giúp việc mới của nhà hắn. Hăn uống xong, chuẩn bị đi học thì đứa bạn thân của hắn gọi, hỏi đi bằng gì. Hắn nghĩ nhanh, rồi bào xe buýt. Thế là nhỏ bạn hắn nhờ hắn trên đường ra trạm xe buýt, ghé qua nhà nhỏ để đón nhỏ đi luôn. Ok, chuyện thường ấy mà. Rồi một lát, hắn hỏi mẹ, nên đi bằng gì, mẹ hắn bảo: "tùy con". Thế là hắn quyết đi đi xe máy luôn. Hắn vẫn còn cái cảm giác khoai khoái khi hợp thức cái xe. Vừa dắt xe ra cửa thì nghe tin có tai nạn giao thông ở ngay ngã tư, lại còn có người chết. Thế nhưng hắn vẫn quyết định đi xe. Mà cũng hơi ngạc nhiên là cả nhà hắn không ai cản hắn cả. Hắn cũng chả quan tâm lắm đến cái tai nạn đó, hắn chạy thẳng sang nhà nhỏ bạn. Bạn hắn cũng bất ngờ khi hắn xuất hiện với cái RS đỏ chót. Hai đứa vừa đi lên trường vừa nói chuyện tíu tít. Hắn nhìn vào đồng hồ xăng, chà chà gần tới mức đỏ rồi. Hắn định dừng lại đổ xăng nhưng bạn hắn nói chưa cần. Thế nên hắn tiếp tục con đường tới trường. Con đường buổi trưa vắng vẻ. Người người đều muốn đi thật nhanh để né được cái nắng chói chang lúc 12 giờ này. Hắn cũng vậy, vì không đội nón nên hắn cũng ráng đi nhanh nhất trong chừng mực cho phép. Cũng giống hôm qua, hôm nay mấy bác "bồ câu" nghỉ ngơi hết rồi. Thế nên hắn và bạn hắn đã đến trường sớm.

Gửi xe xong, hắn nhanh chân vào lớp để hỏi xem tí nữa có bài gì không. Hắn vừa vào lớp, cả nhóm trong lớp đã hỏi hắn: "Có đem theo ký báo nào không?". Ngơ ngác một hồi, mới nhớ ra là hôm nay là hạn để nộp giấy báo cũ rồi. Cũng thật lạ, gọi là quyên góp, gọi là kế hoạch nhỏ mà cứ bị hối thúc, cưỡng ép. Thế này gọi là quán triệt quá sâu sắc câu nói của Bác: "Thi đua là yêu nước, yêu nước phải thi đua... " vậy. Khổ, mà may là tổ mình còn 1 tổ trưởng biết lo. Linh đã dặn nhà mang lên 9kg báo cũ để nộp cho tổ không bị trừ điểm. Vậy là vụ kế hoạch nhỏ đã xong. Hắn lấy cầu, chạy ra sân đá với ku Phát. Dần dần thì số người đá cầu đã lên tới 12 người. Có lẽ trò đá cầu là trò mà nam sinh Việt Nam chuộng nhất mỗi giờ ra chơi.

Chuông reng, hắn lại quay lại với cái chỗ nắm cuối lớp để giả vờ chăm chú nghe cô giáo sinh giảng bài Đời Thừa. Cũng vì nghe giảng bài đó xong nên hôm nay hắn mới tự viết về hắn theo cái lối này. Vừa giả vờ nghe vừa làm bài tập hóa. Lâu lâu hắn cũng đứng dậy phát biểu vài câu. Ngẫm lại, hắn thấy là 5 lượt phát biểu của tổ hắn trong tuần này đều là của hắn cả. Càng lúc hắn càng thích giờ hóa, giờ này có vẻ hắn tự tin hơn hẳn. Hắn xung phong nhiều, làm bài nhiều... khác hẳn một hắn 3 tháng trước đây. Tiết cuối là tiết Kỹ thuật. Cả lớp đều biết chắc là hôm nay thầy sẽ kiểm tra đột xuất. Mà như thế thì còn gì là đột xuất nữa nhỉ. Mọi người đều hối hả chuẩn bị. Người chuẩn bị ôn bài, người chuẩn bị làm phao. Thầy vào lớp, giảng bài hăng say. Chiều hướng tí nữa có kiểm tra càng lúc càng rõ nét. Đến lúc thầy vừa giảng bài xong, hắn đã mau chóng giơ tay thắc mắc về bài giảng. Hắn cố gắng nặn ra câu hỏi, bất cứ câu gì cũng được, chỉ cần câu giờ ra đến lúc chuông reo là được. Nhưng mà biết hỏi gì khi bài giảng quá ngắn và quá rõ ràng thế. Hắn chỉ bôi ra được 3 phút. Sau 3 phút đó, thầy bắt cả lớp lấy giấy ra và làm kiểm tra như đã định. Đành vậy, đằng nào thì cũng có ky Khải ngồi cạnh nhắc bài rồi. Thế là bài kiểm tra cuối cùng của môn này cũng đã qua. Từ nay nhẹ nhõm rồi, hắn vừa nghĩ thế vừa nhanh tay dọn sách vở lại rồi lên được ra về...

*
*.*

Ngoài trời đang mưa, mưa khá to. Cơn mưa đầu mùa này đánh dấu cho một chuỗi những ngày ẩm ướt sắp tới. Thế là một vài thứ sẽ phải thay đổi để thích nghi với thời tiết mới. Hắn cũng đã biết trước chiều nay sẽ mưa, chỉ là không ngờ mưa lại sớm thế thôi. Và vì thế nên hắn cũng không thèm đem theo áo mưa. Thôi kệ, chắc trời cũng sắp tạnh - nghĩ thầm, hắn tiếp tục dọn đồ đạc. Cellphone rung lên. Nhỏ bạn của hắn gọi. Hắn nghe máy trong tiếng rào rào cũng mưa, tiếng nhốn nháo nói chuyện của đám bạn cùng lớp. Bạn hắn nhờ hắn chở về. Nhưng những tạp âm kia đã làm cho hắn nghe nhầm. Mà hắn thì không biết hắn đã nghe nhầm, hắn cứ đinh ninh, bạn hắn không muốn dầm mưa nên đi xe buýt về. Thế là hắn thẳng bước tiến ra nhà xe dưới cơn mưa. Đi trên hành lang bên này mà hắn cứ ngoái sang bên kia để coi bạn hắn đã về chưa, hắn đã bắt đầu nghĩ rằng hắn nghe nhầm. Nhưng mà hắn không biết làm gì hơn, bạn hắn mượn điện thoại gọi cho hắn nên làm sao gọi lại được. Bước tiếp. Hắn lấy được cái xe ra khỏi nhà xe rồi, hơi khó với một thằng mới đi xe được 2 tuần như hắn. Ra tới cửa trường, hắn vẫn cố ngoái nhìn thêm một lượt. Nhưng hắn không thể tìm ra bạn hắn trong cái đám đông đang ào ạt đổ ra khỏi trường. Chần chừ 3 giây rồi hắn... phóng.

Cơn mưa bắt đầu nặng hạt. Hắn chỉ có 1 cái mũ duy nhất. Cái mũ đó chỉ có thể giúp cái đầu nhỏ của hắn không ướt. Còn những gì từ cổ trở xuống thì đều dính nước mưa hết rồi. Hắn đi tới Nguyễn Tri Phương thì hắn nhận ra rằng không thể đi tiếp được, đành phải táp vào lề đề dựng xe trú tạm. Được vài phút thì cellphone lại reo. Bạn hắn gọi lại, giờ thì hắn mới nghe rõ và hiểu ra là hắn đã sai. Thế là hắn lại đội mưa vù về trường đón bạn hắn.

Từ xa xa, hắn thấy bạn hắn đang ôm cặp đứng đó. Lại gần, nhưng chưa nhìn kỹ vào mặt nhỏ bạn, hắn dừng xe đợi bạn hắn lên. Bạn hắn hỏi tại sao lại bỏ nhỏ lại. Hắn chỉ biết nói là nghe nhầm. Giọng bạn hắn có vẻ khác khác. Nhưng hắn chưa chú ý lắm. Hai đứa không nói thêm câu nào (thực sự thì hắn có nói nhiều lắm, nhưng bạn hắn cứ trơ ra) cho đến Nguyễn Đình Chiểu. Đèn đỏ, hắn quay lại nhìn kỹ vào mặt bạn hắn. Chết, bạn hắn dính nước mưa vào mắt rồi. Nước mưa 2 hàng trên mặt đứa bạn thân nhất của hắn. Á, tiêu hắn rồi, hắn cố gắng làm bạn hắn cười bằng đủ trò, nhưng không thành. Bạn hắn chỉ bảo không phải tại hắn. Mà hắn biết, nói thế thì chính xác là tại hắn mất rồi. Trời mưa quá, dừng xe lại bên đường, hắn mua 2 cái áo mưa để mặc vào khỏi ướt. Khổ nỗi hắn tay dài chân dài, vừa mặc vào là rách 1 cái. Thôi, cần về gấp nên hắn cũng không mua lại cái khác. Lúc này, bạn hắn vẫn nức nở sau lưng. Hắn hỏi, hắn dỗ, hắn xin lỗi, hứa hẹn, nhưng bạn hắn cũng không chịu nói là tại hắn. Hắn cũng chịu vậy.

Trên đường mưa, gió từng luồng, lạnh cắt da. Tay hắn run run, hàm hắn thì đập vào nhau cộp cộp. Bạn hắn cũng lạnh, nhưng ràng ngồi yên. Hắn nhìn lại thì thấy bạn hắn đã ngủ ngon lành trên yên sau. Mưa, đường ướt, tần nhìn không tốt nên hắn không dám chạy nhanh dù ước mơ lớn nhất lúc này là phòng về nhà càng nhanh càng tốt. Bạn hắn tỉnh lại, chỉ cho hắn một con đường ngắn hơn, ít xe hơn để cả hai có thể tránh được vụ kẹt xe trước mặt. Lách ra được khỏi con hẻm, chiếc xe đổ vào đám đông đang chạy nhanh trên đường Âu Cơ. Thế là đã đến đoạn đường quen thuộc. Hắn quay lại hỏi thêm một lần nữa về chuyện nước mắt. Bấy giờ thì bạn hắn cũng chịu trả lời hắn. Thì ra là bạn hắn sợ phải đi xe buýt một mình, sợ phải gặp con người kia. Chỉ thế thôi. Thế thôi cũng có nghĩa là tại hắn, tại cái lỗ tai của hắn O. Thôi thì tạm quên chuyện đó, hắn còn có một vấn đề lớn - đồng hồ xăng của hắn đang tụt dần về chữ E. Thế là hắn dùng nốt chút sức tàn lực kiệt của cái xe mà chạy tới trạm xăng, may mà kịp. Lúc đổ xăng, hắn mới bỏ áo mưa ra. Lúc này bạn hắn trông mới tươi tỉnh trở lại. Xăng đầy, tiếp tục đoạn cuối của con đường về nhà. Trời vẫn lạnh, nghĩ lại mới thấy sai lầm khi bỏ cái áo mưa ra lúc nãy.

Về tới nhà, chả muốn học tí nào, nhưng chỉ còn mấy ngày nữa thôi nên hắn ráng tận dụng nốt. Hắn ăn no rồi lăn ra ngủ. Ấy ấy của bạn hắn nhắn tin "hỏi thăm", đúng là... Hắn reply 1 tin rồi chị gia sư của hắn đến. Hắn quay lại học. Hôm nay hắn ôn lại mấy bài trước rồi học thêm bài Anilin. Thời gian không còn bao nhiêu mà bài vở còn nhiều quá. Có lẽ cái ý định kết thúc chương trình phổ thông trong năm nay của hắn không thành sự thật được rồi. Sau khi học, hắn kết thúc một ngày dài bằng những dòng blog...

Hiệu ứng Đời thừa


[ 20.3.2007 ]


Phù, cuối ngày, hắn ngồi đây, viết lại những gì đã trải qua trong một ngày dài đầy những mệt mỏi. Hắn đầu một ngày như vậy bằng cách rời khỏi giường sau những lời hú gọi, những cái lắc (thậm chí vài cú đấm). Tám giờ mà phải dạy quả là cực hình với hắn, một kẻ sống về đêm. Nhưng may mà hôm qua, cũng vì cái mệt, hắn đã "thăng thiên" từ ngay sau 8 giờ tối, một việc mà trước giờ hiếm có. Cái việc đáng để kể lại đầu tiên sau khi tỉnh giấc, cũng là việc tốn calo và kiên nhẫn nhất trong ngày không đâu khác ngoài việc đi lấy giấy tờ xe. Đó là bước cuối cùng để hợp thức hóa cái xe của hắn (chỉ là cái xe thôi chứ chưa phải là việc lái xe). Mẹ hắn gửi gắm hắn cho một bác xe ôm. Bác này có nhiệm vụ đưa hắn đến cái nơi-mà-ai-cũng-biết-là-đâu-đó.

Thế là hắn lên đường, trong bộ đồng phục đi học. Tại hắn lười, không muốn phải thay đồ 2 lần. Thế là hắn xuất hiện tại the hell một cách nổi bật. Các cô dì chú bác ông bà ở đây đều trên 18 tưổi. Đâu ai như hắn, mới gần 17 mà đã phải đăng ký xe bằng tên mình. Nhưng mà vậy cũng hay, không ai ảnh hưởng lên mình, nhẹ nhàng hơn nhiều. Đưa giấy gọi vào khay rồi ra ngồi ghế đá. Ngồi đó, hắn ngồi hình dung ra cái ngày thứ 3 tuần trước, một ngày khó khăn. Đến đây từ 11 giờ hơn, thế mà phải đi, đừng, ngồi, chạy trong suốt mấy tiếng, tới tận 2 giờ hơn, hắn mới lấy được cái biển số về. Đã thế, hắn còn phải làm bài kiểm tra một mình, bữa đó hắn thực sự là làm bài một mình, không quay, không hỏi (dù hoàn cảnh rất dễ làm 2 cái việc trên). Mà trời cũng không phụ lòng hắn, hắn có cái biển số khá là xịn: 8119.

Nãy giờ có vẻ hơi bị lan man nhỉ, đó là tại vì hắn phải ngời chờ. Mà khi người ta ngồi chờ một cái gì đó thì đầu óc lan man lắm. Hắn cũng thế, nghĩ nhiều, chỉ mong cho thời gian vụt qua nhanh để hắn có thể cầm cái giấy tờ xe mang tên hắn về. Ngồi trên ghế đá, nghe bao nhiêu câu chuyện của những người xung quanh, hắn mới thấy là cái tư tưởng của hắn cần phải thay đổi chút ít để có thể tồn tại được trong cái cuộc sống khắc nghiệt này. Những người khác, cũng như hắn, chờ đợi cái tên mình được gọi, nhấp nhỏm. Mỗi khi bà công an bắt đầu gọi tên tiếp thì mọi người lại nhốn nháo, xô đẩy nhau để đến gần bà đó hơn, rất hỗn độn. Rồi cái tên quen thuộc của hắn cũng được gọi. Hắn vui mừng từ tốn vào trong. Cái từ tốn đó không được bao lâu khi mà những con người kia cứ cố đẩy hắn. Thế là hắn đẩy lại, sợ gì, cũng lắm cãi nhau thôi. Nếu có cãi nhau thật thì cũng chả mất gì, ít nhất cũng làm cho đối phương mỏi cổ (không phải mỏi miệng). Cầm được cái miếng giấy có ép plastic chỉ lớn hơn cái chứng mình nhân dân, hắn hồ hởi chen ra. Đến khi có chỗ đứng rồi thì hắn mới mở ra đọc. Kỳ nhỉ, tại sao cái chỗ loại xe, người ta lại gi cho hắn là Nữ. Ngạc nhiên, hắn ra hỏi bác xe ôm. Lúc đó, bác này đang ngơ ngác + nháo nhác tìm mình. Bác ấy giải thích là mấy loại xe máy mới của Honda đều ghi là Nữ hết. Thế là hắn an tâm, lên xe và về. Đoạn đường về cũng êm đềm như lúc đi vậy, chỉ có điều pha thêm tí niềm vui và nhẹ nhõm.

Về nhà, hắn mệt đừ vì cái nóng và cái đợi. Hắn lăn ra thưởng thức sự êm ái va dễ chịu của cái giường. Hắn ráng online một lúc. Dạo này hắn thiếu thời gian để làm việc này lắm rồi. Hắn check mail, check tin nhắn, gửi bức thư cho bác, xem wa cái blog này. Kỳ lạ, cái IE hôm nay bị gì, Farvorites mất hết, rồi cả typed addresses nữa... cứ như bị reset vậy. Mất thêm một đống thời gian để tìm hiểu và chỉnh sửa, nhưng bó tay. Hắn tắt IE rồi bật lại, lại kỳ lạ, mọi thứ lại bình thường như cũ. Hắn cố gắng viết thêm mấy chữ cho bài blog trước. Vô vọng, thời gian không chiều lòng hắn. Thời gian cũng là thứ mà hắn sợ nhất. Hắn ý thức được nỗi sợ này từ hồi cuối cấp một, lúc mà hắn nhận được mấy dòng lưu bút từ một người bạn mà có lẽ giờ đã quên hắn rồi. Hắn lại mở cái msn lên, để tìm ZIP code của thành phồ Hồ Chí Minh. Hắn lục lọi săm soi mãi cũng tìm ra. Đồng thời hắn còn coi qua thời tiết của thành phố chiều nay. Nó bảo 7 giờ sẽ mữa. Nửa mừng, nửa lo, nửa tin, nửa ngờ. Hắn còn ra uy bằng việc tiên đoán thời tiết cho bà hắn.

*
*.*

Hắn ăn cơm, uống cà phê như mọi ngày. Nhưng có khác mấy tuần trước là ly cà phê này được pha từ tay của chị Tâm, người giúp việc mới của nhà hắn. Hăn uống xong, chuẩn bị đi học thì đứa bạn thân của hắn gọi, hỏi đi bằng gì. Hắn nghĩ nhanh, rồi bào xe buýt. Thế là nhỏ bạn hắn nhờ hắn trên đường ra trạm xe buýt, ghé qua nhà nhỏ để đón nhỏ đi luôn. Ok, chuyện thường ấy mà. Rồi một lát, hắn hỏi mẹ, nên đi bằng gì, mẹ hắn bảo: "tùy con". Thế là hắn quyết đi đi xe máy luôn. Hắn vẫn còn cái cảm giác khoai khoái khi hợp thức cái xe. Vừa dắt xe ra cửa thì nghe tin có tai nạn giao thông ở ngay ngã tư, lại còn có người chết. Thế nhưng hắn vẫn quyết định đi xe. Mà cũng hơi ngạc nhiên là cả nhà hắn không ai cản hắn cả. Hắn cũng chả quan tâm lắm đến cái tai nạn đó, hắn chạy thẳng sang nhà nhỏ bạn. Bạn hắn cũng bất ngờ khi hắn xuất hiện với cái RS đỏ chót. Hai đứa vừa đi lên trường vừa nói chuyện tíu tít. Hắn nhìn vào đồng hồ xăng, chà chà gần tới mức đỏ rồi. Hắn định dừng lại đổ xăng nhưng bạn hắn nói chưa cần. Thế nên hắn tiếp tục con đường tới trường. Con đường buổi trưa vắng vẻ. Người người đều muốn đi thật nhanh để né được cái nắng chói chang lúc 12 giờ này. Hắn cũng vậy, vì không đội nón nên hắn cũng ráng đi nhanh nhất trong chừng mực cho phép. Cũng giống hôm qua, hôm nay mấy bác "bồ câu" nghỉ ngơi hết rồi. Thế nên hắn và bạn hắn đã đến trường sớm.

Gửi xe xong, hắn nhanh chân vào lớp để hỏi xem tí nữa có bài gì không. Hắn vừa vào lớp, cả nhóm trong lớp đã hỏi hắn: "Có đem theo ký báo nào không?". Ngơ ngác một hồi, mới nhớ ra là hôm nay là hạn để nộp giấy báo cũ rồi. Cũng thật lạ, gọi là quyên góp, gọi là kế hoạch nhỏ mà cứ bị hối thúc, cưỡng ép. Thế này gọi là quán triệt quá sâu sắc câu nói của Bác: "Thi đua là yêu nước, yêu nước phải thi đua... " vậy. Khổ, mà may là tổ mình còn 1 tổ trưởng biết lo. Linh đã dặn nhà mang lên 9kg báo cũ để nộp cho tổ không bị trừ điểm. Vậy là vụ kế hoạch nhỏ đã xong. Hắn lấy cầu, chạy ra sân đá với ku Phát. Dần dần thì số người đá cầu đã lên tới 12 người. Có lẽ trò đá cầu là trò mà nam sinh Việt Nam chuộng nhất mỗi giờ ra chơi.

Chuông reng, hắn lại quay lại với cái chỗ nắm cuối lớp để giả vờ chăm chú nghe cô giáo sinh giảng bài Đời Thừa. Cũng vì nghe giảng bài đó xong nên hôm nay hắn mới tự viết về hắn theo cái lối này. Vừa giả vờ nghe vừa làm bài tập hóa. Lâu lâu hắn cũng đứng dậy phát biểu vài câu. Ngẫm lại, hắn thấy là 5 lượt phát biểu của tổ hắn trong tuần này đều là của hắn cả. Càng lúc hắn càng thích giờ hóa, giờ này có vẻ hắn tự tin hơn hẳn. Hắn xung phong nhiều, làm bài nhiều... khác hẳn một hắn 3 tháng trước đây. Tiết cuối là tiết Kỹ thuật. Cả lớp đều biết chắc là hôm nay thầy sẽ kiểm tra đột xuất. Mà như thế thì còn gì là đột xuất nữa nhỉ. Mọi người đều hối hả chuẩn bị. Người chuẩn bị ôn bài, người chuẩn bị làm phao. Thầy vào lớp, giảng bài hăng say. Chiều hướng tí nữa có kiểm tra càng lúc càng rõ nét. Đến lúc thầy vừa giảng bài xong, hắn đã mau chóng giơ tay thắc mắc về bài giảng. Hắn cố gắng nặn ra câu hỏi, bất cứ câu gì cũng được, chỉ cần câu giờ ra đến lúc chuông reo là được. Nhưng mà biết hỏi gì khi bài giảng quá ngắn và quá rõ ràng thế. Hắn chỉ bôi ra được 3 phút. Sau 3 phút đó, thầy bắt cả lớp lấy giấy ra và làm kiểm tra như đã định. Đành vậy, đằng nào thì cũng có ky Khải ngồi cạnh nhắc bài rồi. Thế là bài kiểm tra cuối cùng của môn này cũng đã qua. Từ nay nhẹ nhõm rồi, hắn vừa nghĩ thế vừa nhanh tay dọn sách vở lại rồi lên được ra về...

*
*.*

Ngoài trời đang mưa, mưa khá to. Cơn mưa đầu mùa này đánh dấu cho một chuỗi những ngày ẩm ướt sắp tới. Thế là một vài thứ sẽ phải thay đổi để thích nghi với thời tiết mới. Hắn cũng đã biết trước chiều nay sẽ mưa, chỉ là không ngờ mưa lại sớm thế thôi. Và vì thế nên hắn cũng không thèm đem theo áo mưa. Thôi kệ, chắc trời cũng sắp tạnh - nghĩ thầm, hắn tiếp tục dọn đồ đạc. Cellphone rung lên. Nhỏ bạn của hắn gọi. Hắn nghe máy trong tiếng rào rào cũng mưa, tiếng nhốn nháo nói chuyện của đám bạn cùng lớp. Bạn hắn nhờ hắn chở về. Nhưng những tạp âm kia đã làm cho hắn nghe nhầm. Mà hắn thì không biết hắn đã nghe nhầm, hắn cứ đinh ninh, bạn hắn không muốn dầm mưa nên đi xe buýt về. Thế là hắn thẳng bước tiến ra nhà xe dưới cơn mưa. Đi trên hành lang bên này mà hắn cứ ngoái sang bên kia để coi bạn hắn đã về chưa, hắn đã bắt đầu nghĩ rằng hắn nghe nhầm. Nhưng mà hắn không biết làm gì hơn, bạn hắn mượn điện thoại gọi cho hắn nên làm sao gọi lại được. Bước tiếp. Hắn lấy được cái xe ra khỏi nhà xe rồi, hơi khó với một thằng mới đi xe được 2 tuần như hắn. Ra tới cửa trường, hắn vẫn cố ngoái nhìn thêm một lượt. Nhưng hắn không thể tìm ra bạn hắn trong cái đám đông đang ào ạt đổ ra khỏi trường. Chần chừ 3 giây rồi hắn... phóng.

Cơn mưa bắt đầu nặng hạt. Hắn chỉ có 1 cái mũ duy nhất. Cái mũ đó chỉ có thể giúp cái đầu nhỏ của hắn không ướt. Còn những gì từ cổ trở xuống thì đều dính nước mưa hết rồi. Hắn đi tới Nguyễn Tri Phương thì hắn nhận ra rằng không thể đi tiếp được, đành phải táp vào lề đề dựng xe trú tạm. Được vài phút thì cellphone lại reo. Bạn hắn gọi lại, giờ thì hắn mới nghe rõ và hiểu ra là hắn đã sai. Thế là hắn lại đội mưa vù về trường đón bạn hắn.

Từ xa xa, hắn thấy bạn hắn đang ôm cặp đứng đó. Lại gần, nhưng chưa nhìn kỹ vào mặt nhỏ bạn, hắn dừng xe đợi bạn hắn lên. Bạn hắn hỏi tại sao lại bỏ nhỏ lại. Hắn chỉ biết nói là nghe nhầm. Giọng bạn hắn có vẻ khác khác. Nhưng hắn chưa chú ý lắm. Hai đứa không nói thêm câu nào (thực sự thì hắn có nói nhiều lắm, nhưng bạn hắn cứ trơ ra) cho đến Nguyễn Đình Chiểu. Đèn đỏ, hắn quay lại nhìn kỹ vào mặt bạn hắn. Chết, bạn hắn dính nước mưa vào mắt rồi. Nước mưa 2 hàng trên mặt đứa bạn thân nhất của hắn. Á, tiêu hắn rồi, hắn cố gắng làm bạn hắn cười bằng đủ trò, nhưng không thành. Bạn hắn chỉ bảo không phải tại hắn. Mà hắn biết, nói thế thì chính xác là tại hắn mất rồi. Trời mưa quá, dừng xe lại bên đường, hắn mua 2 cái áo mưa để mặc vào khỏi ướt. Khổ nỗi hắn tay dài chân dài, vừa mặc vào là rách 1 cái. Thôi, cần về gấp nên hắn cũng không mua lại cái khác. Lúc này, bạn hắn vẫn nức nở sau lưng. Hắn hỏi, hắn dỗ, hắn xin lỗi, hứa hẹn, nhưng bạn hắn cũng không chịu nói là tại hắn. Hắn cũng chịu vậy.

Trên đường mưa, gió từng luồng, lạnh cắt da. Tay hắn run run, hàm hắn thì đập vào nhau cộp cộp. Bạn hắn cũng lạnh, nhưng ràng ngồi yên. Hắn nhìn lại thì thấy bạn hắn đã ngủ ngon lành trên yên sau. Mưa, đường ướt, tần nhìn không tốt nên hắn không dám chạy nhanh dù ước mơ lớn nhất lúc này là phòng về nhà càng nhanh càng tốt. Bạn hắn tỉnh lại, chỉ cho hắn một con đường ngắn hơn, ít xe hơn để cả hai có thể tránh được vụ kẹt xe trước mặt. Lách ra được khỏi con hẻm, chiếc xe đổ vào đám đông đang chạy nhanh trên đường Âu Cơ. Thế là đã đến đoạn đường quen thuộc. Hắn quay lại hỏi thêm một lần nữa về chuyện nước mắt. Bấy giờ thì bạn hắn cũng chịu trả lời hắn. Thì ra là bạn hắn sợ phải đi xe buýt một mình, sợ phải gặp con người kia. Chỉ thế thôi. Thế thôi cũng có nghĩa là tại hắn, tại cái lỗ tai của hắn O. Thôi thì tạm quên chuyện đó, hắn còn có một vấn đề lớn - đồng hồ xăng của hắn đang tụt dần về chữ E. Thế là hắn dùng nốt chút sức tàn lực kiệt của cái xe mà chạy tới trạm xăng, may mà kịp. Lúc đổ xăng, hắn mới bỏ áo mưa ra. Lúc này bạn hắn trông mới tươi tỉnh trở lại. Xăng đầy, tiếp tục đoạn cuối của con đường về nhà. Trời vẫn lạnh, nghĩ lại mới thấy sai lầm khi bỏ cái áo mưa ra lúc nãy.

Về tới nhà, chả muốn học tí nào, nhưng chỉ còn mấy ngày nữa thôi nên hắn ráng tận dụng nốt. Hắn ăn no rồi lăn ra ngủ. Ấy ấy của bạn hắn nhắn tin "hỏi thăm", đúng là... Hắn reply 1 tin rồi chị gia sư của hắn đến. Hắn quay lại học. Hôm nay hắn ôn lại mấy bài trước rồi học thêm bài Anilin. Thời gian không còn bao nhiêu mà bài vở còn nhiều quá. Có lẽ cái ý định kết thúc chương trình phổ thông trong năm nay của hắn không thành sự thật được rồi. Sau khi học, hắn kết thúc một ngày dài bằng những dòng blog...

Friday, March 16, 2007

A1 cái thể loại


[ 15.3.2007 ]


Sau ngày hôm qua ít ngủ, hôm nay mình lại phải dậy sớm, quả là mệt. Xuống bếp đã thấy mẹ mua sẵn đồ ăn sáng. Chả biết nó là cái gì, quất luôn. Ăn hết sạch mà vẫn thấy đó meo. Nhưng mà trễ rồi, phải lên đường thôi. Dắt xe máy ra, nổ máy, mình thấy đi xe không hề khó, chỉ có cái khúc bắt đầu và kết thúc là phức tạp. Lái xe qua nhà Thúy Anh, dừng trước cửa, nhìn vào đã thấy Thúy Anh ngồi đó (không như mấy lần trước, toàn phải gọi khàn cổ). Thúy Anh lên xe, 2 đứa thẳng tiến tới trường. Kể cũng lạ, me Thúy Anh biết là mình mới tập xe mấy ngày mà cũng tin tưởng giao con gái cho mình. Hôm nay thật là may, trên đường không một bóng bồ câu. Chuyến đi tưởng chừng 100% suôn sẻ, ai ngờ phút chót, lúc gửi xe, mình lại làm hề, chỉ có cái vụ trả về số N thôi mà làm hoài ko đc. Rút kinh nghiệm vậy.

Vào trường, lúc đó chả có bao nhiêu người. Hẹn thằng Khôi lên đánh bóng bàn mà cũng chả thấy nó đâu. Ngồi chơi xơi nước một lát với mấy đứa trong lớp cho tới lúc ku Khôi ló mặt ra. Đánh bóng bàn với nó trong 30' rồi cầm quả bóng rổ vào sân thi đấu chơi một tí. Chơi đã rồi quay vào sân trường... đá cầu. Càng lúc càng thấy chán đá với thằng Huy, thằng này cứ thấy cầu là shoot, chả cần biết có ai đứng trước đó. Cả cái lớp này, đá cầu chỉ hợp với ku Phát, Sơn, Khôi, Hiển, Nguyện. Tụi còn lại, mình thấy hình như chúng nó chỉ biết đá cho qua sân bên kia thôi thì phải.

Chuông reng, vào lớp, mồ hôi nhễ nhại, lớp nhốn nháo. Thầy Hiếu vào, lại là 2 tiết tự học nữa. Trên thầy thì thấy nói trời nói biển. Bên dưới thì trò tha hồ nói chuyện, đùa giỡn. Thực sự mà nói sự hiện diện của thầy chả ảnh hưởng tới thế sự. Sau 2 tiết thư giãn, mình xuồng sân đá cầu. Mình không muốn về ngay, không muôn nhiều người thấy cái xe. Thế cũng tại vì mình không muốn phải cho mượn. Trên đời này nhiều đứa có sở thích đi mượn lắm. Trên cầu thang gặp anh Thịnh, ảnh cho xem thử cái JXD 689 mà mình định mua. Nhìn cũng được, màn hình 2,5 inches kể ra thì cũng chưa đã lắm, chụp hình thì chỉ ngang với máy điện thoại (trừ cái 4 chấm ra), chức năng MP3 cũng tạm được. Chắc đầu tư thêm 200k nữa để mua luôn cái 921 vậy. Thú vị nhất là lúc đá cầu. Lúc đầu là 11A1 không thôi, sau đó thì mấy anh 12A1 vào đá chung, thêm lát nữa thì 4 nhóc 10A1 cũng vào đá, thế là đủ bộ A1.

Mười hai giờ đúng, bác bảo vệ vào "lùa" tất cả mọi người trong sân ra về. Mình lấy xe, chạy thẳng về nhà. Buổi chiều ở nhà dành thời gian để ngủ là chính (đó là đã uống 1 ly cà phê sữa rồi đó, chắc phải chuyển sang cà phê đặc quá). Buổi tối, chị Nhi sang. Sao hôm nay đầu óc mình thế nào ấy, làm sai liên tục. Bà chị ngồi phân tích tâm lý cho mình (mặc dù chả đúng tí nào). Sau một thời gian mới quay về quỹ đạo đc. Học thêm bài Phenol rồi nghỉ. Ráng cố gắng kết thúc phổ thông trong tháng 3 này.

A1 cái thể loại


[ 15.3.2007 ]


Sau ngày hôm qua ít ngủ, hôm nay mình lại phải dậy sớm, quả là mệt. Xuống bếp đã thấy mẹ mua sẵn đồ ăn sáng. Chả biết nó là cái gì, quất luôn. Ăn hết sạch mà vẫn thấy đó meo. Nhưng mà trễ rồi, phải lên đường thôi. Dắt xe máy ra, nổ máy, mình thấy đi xe không hề khó, chỉ có cái khúc bắt đầu và kết thúc là phức tạp. Lái xe qua nhà Thúy Anh, dừng trước cửa, nhìn vào đã thấy Thúy Anh ngồi đó (không như mấy lần trước, toàn phải gọi khàn cổ). Thúy Anh lên xe, 2 đứa thẳng tiến tới trường. Kể cũng lạ, me Thúy Anh biết là mình mới tập xe mấy ngày mà cũng tin tưởng giao con gái cho mình. Hôm nay thật là may, trên đường không một bóng bồ câu. Chuyến đi tưởng chừng 100% suôn sẻ, ai ngờ phút chót, lúc gửi xe, mình lại làm hề, chỉ có cái vụ trả về số N thôi mà làm hoài ko đc. Rút kinh nghiệm vậy.

Vào trường, lúc đó chả có bao nhiêu người. Hẹn thằng Khôi lên đánh bóng bàn mà cũng chả thấy nó đâu. Ngồi chơi xơi nước một lát với mấy đứa trong lớp cho tới lúc ku Khôi ló mặt ra. Đánh bóng bàn với nó trong 30' rồi cầm quả bóng rổ vào sân thi đấu chơi một tí. Chơi đã rồi quay vào sân trường... đá cầu. Càng lúc càng thấy chán đá với thằng Huy, thằng này cứ thấy cầu là shoot, chả cần biết có ai đứng trước đó. Cả cái lớp này, đá cầu chỉ hợp với ku Phát, Sơn, Khôi, Hiển, Nguyện. Tụi còn lại, mình thấy hình như chúng nó chỉ biết đá cho qua sân bên kia thôi thì phải.

Chuông reng, vào lớp, mồ hôi nhễ nhại, lớp nhốn nháo. Thầy Hiếu vào, lại là 2 tiết tự học nữa. Trên thầy thì thấy nói trời nói biển. Bên dưới thì trò tha hồ nói chuyện, đùa giỡn. Thực sự mà nói sự hiện diện của thầy chả ảnh hưởng tới thế sự. Sau 2 tiết thư giãn, mình xuồng sân đá cầu. Mình không muốn về ngay, không muôn nhiều người thấy cái xe. Thế cũng tại vì mình không muốn phải cho mượn. Trên đời này nhiều đứa có sở thích đi mượn lắm. Trên cầu thang gặp anh Thịnh, ảnh cho xem thử cái JXD 689 mà mình định mua. Nhìn cũng được, màn hình 2,5 inches kể ra thì cũng chưa đã lắm, chụp hình thì chỉ ngang với máy điện thoại (trừ cái 4 chấm ra), chức năng MP3 cũng tạm được. Chắc đầu tư thêm 200k nữa để mua luôn cái 921 vậy. Thú vị nhất là lúc đá cầu. Lúc đầu là 11A1 không thôi, sau đó thì mấy anh 12A1 vào đá chung, thêm lát nữa thì 4 nhóc 10A1 cũng vào đá, thế là đủ bộ A1.

Mười hai giờ đúng, bác bảo vệ vào "lùa" tất cả mọi người trong sân ra về. Mình lấy xe, chạy thẳng về nhà. Buổi chiều ở nhà dành thời gian để ngủ là chính (đó là đã uống 1 ly cà phê sữa rồi đó, chắc phải chuyển sang cà phê đặc quá). Buổi tối, chị Nhi sang. Sao hôm nay đầu óc mình thế nào ấy, làm sai liên tục. Bà chị ngồi phân tích tâm lý cho mình (mặc dù chả đúng tí nào). Sau một thời gian mới quay về quỹ đạo đc. Học thêm bài Phenol rồi nghỉ. Ráng cố gắng kết thúc phổ thông trong tháng 3 này.

Thursday, March 15, 2007

Sinh nhật bé Bông


[ 14.3.2007 ]


Sáng nay sau khi 4 lần chuông báo thức kêu, mình đã dậy. Thay quần áo, lấy sách vở Lý (môn có nhiều sách vở nhất). Hôm nay mình sẽ đi xe máy lên trường. Không kịp ăn sáng, thằng còi này phải chạy ra tiệm Thiên Lôc hốt cái hamburger để lót dạ. Treo bánh vào xe, ta lên đường đến trường trong niềm hân hoan xe mới. Chạy èo èo! Đã! Có xe rồi nó khác, đi xe máy quả là thích hơn xe đạp nhiều. Nhưng mà hồi hộp cũng lắm. Phải tính đường không có Bồ Câu. Suy nghĩ... Quyết định đi đường Lê Hồng Phong nối dài. Đường này hình như là có công an, nhưng mà tần số tương đối ít. Ai ngờ,... có công an thật. May mà các bác ấy đứng bên kia đừơng, mình ở tận bên này, hòa mình vào làn xe chờ đèn đỏ nên không bị hốt. Đèn bật xanh, chạy thằng luôn, thế là tới trường an toàn.
Tưởng thế là xong, nhưng mà đi xe máy còn nhiều điều phức tạp khác nữa. Nào là chuẩn bị tiền gửi xe (hồi trứơc đi xe đạp, mình toàn trả sau khi đã dựng xe, lấy vé), rồi dẫn bộ (mà quên đưa về số N), dựng xe sát vào xe bên cạnh... nói chung là phải có lần đầu làm hề thì lần sau mới khá được. Lẳng lặng vào canteen. Thấy trong đó rất đông vui, đầy đủ nhà Loạn. Vân Anh chưa đến. Vân Anh hẹn mình đến để giảng bài Lý mà không thấy đâu. Chán, ra đánh bóng bàn với Khôi và Ky. Sau nữa tiếng bóng bàn, 3 thằng kéo nhau lên phòng 208 để học. Tưởng lúc này phải đông đủ lắm rồi chứ, ai ngờ chỉ lèo tèo mỗi Ky và cô Trang. Bọn chúng nó đã đến nhưng chúng không chịu lên. Đến khi cô phải xuống lôi lên thì mới chịu lên. Học chả được bao nhiêu nữa thì mọi người thay phiên nhau bảo bận, xin về trước.
Hết 2 tiết, mình và Vân Anh về. Lấy xe, chở Vân Anh đi mua quà cho My béo. Vào tiệm Chip gần trường mua 3 cái kẹp tóc, tặng bé Bông 2 cái, còn một cái cho Vân Anh. Lấy xe chở Vân Anh về trường rồi mình về nhà luôn. Buổi chiều, mẹ bắt đi xe buýt. Chán kinh khủng, đã thế còn ra trễ, không thấy ai hết. Đứng đợi 10', cuối cùng xe cũng đến. Trên xe cũng toàn là người lạ. Vào lớp cũng mém trễ. Hôm nay ước gì được ngồi xe máy, lướt tới trường.
Hai tiết AV mở đầu cho 1 serie buồn tẻ. Hai tiết này chả có thể thú vị hơn nếu người dạy không phải ông Châu này. Lúc tiết hai, mình ngồi chứng minh mấy cái phương trình "En GU" với thằng Khải, xong 2 thằng ngồi cười gần chết. Đúng lúc đó thầy xuống, may mà không sao. Sang tiết sử, lớp có vẻ hào hứng với môn này (kể từ ngày cô Uyên quay lại dạy). Giờ mới nhớ rõ, Văn minh là tập hợp con của Văn hóa. Từ trước tới giờ không nhớ được cái này. Tiết hóa, bình thường. Từ đầu HK2 tới giờ, tiết hóa là tiết mình năng nổ nhất. Nhờ cả vào chị Nhi. Với lại hóa hữu cơ học cũng hay, liên quan nhiều tới lý. Nói tới Lý mới tức, hôm nay mình chuẩn bị kỹ để ktra Lý rồi, thế mà cô lại bảo dời ngày ktra lại, bó tay. Thế là ngày hôm nay không có kiểm tra gì hết.

Ra về, sau khi đi mua và ăn hotdog với Thanh Hương, mình tiến ra trạm xe buýt. Đã lâu lắm rồi mới gặp Đăng và Thúy Anh ở đây. Mẫy ngày trứơc, mình toàn đi một mình. Bon chen lên xe, ngồi kế Thúy Anh, nghe chị này kể lại chuyện hôm qua. Mình con trai, nghe còn thấy tởm. Thôi thì sau này, đi chung với Thúy Anh nhiều hơn vậy, tội nghiệp. Lúc tới Mai Lan, mình đau khổ nhận ra rằng nhà bác Thiệu đã khóa trái cửa. Thế là phải đi bộ về vậy. Buổi tối, năn nỉ được mẹ ngày mai cho mình đi xe máy đi học sáng. Mẹ đồng ý. Rồi mình online, chơi NBA tới tối.

Sinh nhật bé Bông


[ 14.3.2007 ]


Sáng nay sau khi 4 lần chuông báo thức kêu, mình đã dậy. Thay quần áo, lấy sách vở Lý (môn có nhiều sách vở nhất). Hôm nay mình sẽ đi xe máy lên trường. Không kịp ăn sáng, thằng còi này phải chạy ra tiệm Thiên Lôc hốt cái hamburger để lót dạ. Treo bánh vào xe, ta lên đường đến trường trong niềm hân hoan xe mới. Chạy èo èo! Đã! Có xe rồi nó khác, đi xe máy quả là thích hơn xe đạp nhiều. Nhưng mà hồi hộp cũng lắm. Phải tính đường không có Bồ Câu. Suy nghĩ... Quyết định đi đường Lê Hồng Phong nối dài. Đường này hình như là có công an, nhưng mà tần số tương đối ít. Ai ngờ,... có công an thật. May mà các bác ấy đứng bên kia đừơng, mình ở tận bên này, hòa mình vào làn xe chờ đèn đỏ nên không bị hốt. Đèn bật xanh, chạy thằng luôn, thế là tới trường an toàn.
Tưởng thế là xong, nhưng mà đi xe máy còn nhiều điều phức tạp khác nữa. Nào là chuẩn bị tiền gửi xe (hồi trứơc đi xe đạp, mình toàn trả sau khi đã dựng xe, lấy vé), rồi dẫn bộ (mà quên đưa về số N), dựng xe sát vào xe bên cạnh... nói chung là phải có lần đầu làm hề thì lần sau mới khá được. Lẳng lặng vào canteen. Thấy trong đó rất đông vui, đầy đủ nhà Loạn. Vân Anh chưa đến. Vân Anh hẹn mình đến để giảng bài Lý mà không thấy đâu. Chán, ra đánh bóng bàn với Khôi và Ky. Sau nữa tiếng bóng bàn, 3 thằng kéo nhau lên phòng 208 để học. Tưởng lúc này phải đông đủ lắm rồi chứ, ai ngờ chỉ lèo tèo mỗi Ky và cô Trang. Bọn chúng nó đã đến nhưng chúng không chịu lên. Đến khi cô phải xuống lôi lên thì mới chịu lên. Học chả được bao nhiêu nữa thì mọi người thay phiên nhau bảo bận, xin về trước.
Hết 2 tiết, mình và Vân Anh về. Lấy xe, chở Vân Anh đi mua quà cho My béo. Vào tiệm Chip gần trường mua 3 cái kẹp tóc, tặng bé Bông 2 cái, còn một cái cho Vân Anh. Lấy xe chở Vân Anh về trường rồi mình về nhà luôn. Buổi chiều, mẹ bắt đi xe buýt. Chán kinh khủng, đã thế còn ra trễ, không thấy ai hết. Đứng đợi 10', cuối cùng xe cũng đến. Trên xe cũng toàn là người lạ. Vào lớp cũng mém trễ. Hôm nay ước gì được ngồi xe máy, lướt tới trường.
Hai tiết AV mở đầu cho 1 serie buồn tẻ. Hai tiết này chả có thể thú vị hơn nếu người dạy không phải ông Châu này. Lúc tiết hai, mình ngồi chứng minh mấy cái phương trình "En GU" với thằng Khải, xong 2 thằng ngồi cười gần chết. Đúng lúc đó thầy xuống, may mà không sao. Sang tiết sử, lớp có vẻ hào hứng với môn này (kể từ ngày cô Uyên quay lại dạy). Giờ mới nhớ rõ, Văn minh là tập hợp con của Văn hóa. Từ trước tới giờ không nhớ được cái này. Tiết hóa, bình thường. Từ đầu HK2 tới giờ, tiết hóa là tiết mình năng nổ nhất. Nhờ cả vào chị Nhi. Với lại hóa hữu cơ học cũng hay, liên quan nhiều tới lý. Nói tới Lý mới tức, hôm nay mình chuẩn bị kỹ để ktra Lý rồi, thế mà cô lại bảo dời ngày ktra lại, bó tay. Thế là ngày hôm nay không có kiểm tra gì hết.

Ra về, sau khi đi mua và ăn hotdog với Thanh Hương, mình tiến ra trạm xe buýt. Đã lâu lắm rồi mới gặp Đăng và Thúy Anh ở đây. Mẫy ngày trứơc, mình toàn đi một mình. Bon chen lên xe, ngồi kế Thúy Anh, nghe chị này kể lại chuyện hôm qua. Mình con trai, nghe còn thấy tởm. Thôi thì sau này, đi chung với Thúy Anh nhiều hơn vậy, tội nghiệp. Lúc tới Mai Lan, mình đau khổ nhận ra rằng nhà bác Thiệu đã khóa trái cửa. Thế là phải đi bộ về vậy. Buổi tối, năn nỉ được mẹ ngày mai cho mình đi xe máy đi học sáng. Mẹ đồng ý. Rồi mình online, chơi NBA tới tối.

Tuesday, March 13, 2007

Jack Canfield và 7 nguyên tắc thành công


Bạn đang tìm kiếm niềm vui trong cuộc sống, bạn mơ ước hạnh phúc và khao khát thành công... Bạn đang lựa chọn con đường để đạt được những điều đó, Ông Jack Canfield sẽ chia sẻ bí quyết của ông cho bạn đó là 7 nguyên tắc thành công để giành được sự phi thường trong mỗi khía cạnh của cuộc sống ở thế kỷ 21.

  1. Chịu 100% trách nhiệm về cuộc sống của bạn. Một trong những quan niệm sai lầm đầy rẫy trong nền văn hóa của chúng ta ngày nay là bạn có quyền sống một cuộc đời tuyệt vời. Bằng cách nào đó, ở nơi nào đó, một người nào đó phải có trách nhiệm đem lại cho ta cuộc sống đầy hạnh phúc. Chúng ta luôn nghĩ mình đương nhiên phải có nhiều cơ hội chọn lựa công việc thú vị, chăm sóc gia đình và xây dựng những mối quan hệ cá nhân vui vẻ, đơn giản là vì chúng ta tồn tại. Sự thật chỉ có một người có trách nhiệm cho những phẩm chất của cuộc sống mà bạn đang sống - người đó chính là BẠN.
  2. Hiểu rõ tại sao bạn ở đây. Tin tưởng rằng mỗi chúng ta được sinh ra với một mục đích sống. Xác định mục tiêu này có lẽ là hành vi quan trọng nhất mà những người thành công thường áp dụng. Họ dành thời gian để hiểu họ ở đây để làm gì và sau đó họ đeo đuổi điều đó với sự say mê và nhiệt tình.
  3. Quyết định điều bạn muốn. Một trong những lý do quan trọng tại sao hầu hết con người không đạt được những gì họ muốn là họ đã không quyết định họ muốn cái gì. Họ đã không vạch rõ ước muốn của họ một cách rõ ràng và chi tiết thuyết phục… Đối với bạn, thế nào là thành công?
  4. Hãy tin tưởng là điều đó có thể thực hiện được. Các nhà khoa học thường tin rằng con người phản ứng lại thông tin đi vào não bộ từ thế giới bên ngoài. Nhưng ngày nay, họ dần nhận ra rằng chúng ta chỉ đáp lại những điều mà não bộ dự đoán sẽ xảy ra dựa vào những kinh nghiệm trước đó. Trên thực tế, trí óc là một công cụ đầy quyền năng, nó có thể phân phát cho bạn đúng là tất cả những gì bạn muốn. Nhưng bạn phải tin rằng những gì bạn muốn là có thể thực hiện được.
  5. Tin tưởng vào chính bản thân. Nếu bạn muốn thành công trong việc tạo dựng được cuộc sống mà bạn hằng mơ ước thì bạn phải tin tưởng rằng mình có đủ khả năng làm cho nó xảy ra… Bạn có thể gọi đó là sự tự trọng, sự tự tin hay sự đảm bảo cho bản thân, có một niềm tin vững chắc rằng bạn có những phẩm chất để đạt đến thành công đó, đó là năng lực, nội lực, tài năng và kỹ năng để đạt được những kết quả mong muốn.
  6. Hãy tin vào những người xung quanh. Hãy tưởng tượng xem sẽ dễ dàng thành công như thế nào trong cuộc sống nếu bạn luôn tin rằng thế giới luôn ủng hộ và mang cơ hội đến cho bạn. Đó là cách của những người thành công.
  7. Biết cách đặt mục tiêu. Các chuyên gia nghiên cứu khoa học thành công biết rằng não bộ là một cơ quan tìm kiếm mục tiêu. Bất cứ mục tiêu nào bạn đưa vào tiềm thức, nó sẽ họat động ngày đêm để đạt mục tiêu đó. Để kích hoạt tiềm thức, mục tiêu đó phải đo được. Nếu ở đây không có tiêu chuẩn gì để đo đạc, nó sẽ chỉ đơn giản là một thứ gì đó bạn muốn, một điều ước, một sở thích, một ý tưởng hay.

Bạn là trung bình cộng của 5 người mà bạn dành thời gian cho họ nhiều nhất

Jack Canfield và 7 nguyên tắc thành công


Bạn đang tìm kiếm niềm vui trong cuộc sống, bạn mơ ước hạnh phúc và khao khát thành công... Bạn đang lựa chọn con đường để đạt được những điều đó, Ông Jack Canfield sẽ chia sẻ bí quyết của ông cho bạn đó là 7 nguyên tắc thành công để giành được sự phi thường trong mỗi khía cạnh của cuộc sống ở thế kỷ 21.

  1. Chịu 100% trách nhiệm về cuộc sống của bạn. Một trong những quan niệm sai lầm đầy rẫy trong nền văn hóa của chúng ta ngày nay là bạn có quyền sống một cuộc đời tuyệt vời. Bằng cách nào đó, ở nơi nào đó, một người nào đó phải có trách nhiệm đem lại cho ta cuộc sống đầy hạnh phúc. Chúng ta luôn nghĩ mình đương nhiên phải có nhiều cơ hội chọn lựa công việc thú vị, chăm sóc gia đình và xây dựng những mối quan hệ cá nhân vui vẻ, đơn giản là vì chúng ta tồn tại. Sự thật chỉ có một người có trách nhiệm cho những phẩm chất của cuộc sống mà bạn đang sống - người đó chính là BẠN.
  2. Hiểu rõ tại sao bạn ở đây. Tin tưởng rằng mỗi chúng ta được sinh ra với một mục đích sống. Xác định mục tiêu này có lẽ là hành vi quan trọng nhất mà những người thành công thường áp dụng. Họ dành thời gian để hiểu họ ở đây để làm gì và sau đó họ đeo đuổi điều đó với sự say mê và nhiệt tình.
  3. Quyết định điều bạn muốn. Một trong những lý do quan trọng tại sao hầu hết con người không đạt được những gì họ muốn là họ đã không quyết định họ muốn cái gì. Họ đã không vạch rõ ước muốn của họ một cách rõ ràng và chi tiết thuyết phục… Đối với bạn, thế nào là thành công?
  4. Hãy tin tưởng là điều đó có thể thực hiện được. Các nhà khoa học thường tin rằng con người phản ứng lại thông tin đi vào não bộ từ thế giới bên ngoài. Nhưng ngày nay, họ dần nhận ra rằng chúng ta chỉ đáp lại những điều mà não bộ dự đoán sẽ xảy ra dựa vào những kinh nghiệm trước đó. Trên thực tế, trí óc là một công cụ đầy quyền năng, nó có thể phân phát cho bạn đúng là tất cả những gì bạn muốn. Nhưng bạn phải tin rằng những gì bạn muốn là có thể thực hiện được.
  5. Tin tưởng vào chính bản thân. Nếu bạn muốn thành công trong việc tạo dựng được cuộc sống mà bạn hằng mơ ước thì bạn phải tin tưởng rằng mình có đủ khả năng làm cho nó xảy ra… Bạn có thể gọi đó là sự tự trọng, sự tự tin hay sự đảm bảo cho bản thân, có một niềm tin vững chắc rằng bạn có những phẩm chất để đạt đến thành công đó, đó là năng lực, nội lực, tài năng và kỹ năng để đạt được những kết quả mong muốn.
  6. Hãy tin vào những người xung quanh. Hãy tưởng tượng xem sẽ dễ dàng thành công như thế nào trong cuộc sống nếu bạn luôn tin rằng thế giới luôn ủng hộ và mang cơ hội đến cho bạn. Đó là cách của những người thành công.
  7. Biết cách đặt mục tiêu. Các chuyên gia nghiên cứu khoa học thành công biết rằng não bộ là một cơ quan tìm kiếm mục tiêu. Bất cứ mục tiêu nào bạn đưa vào tiềm thức, nó sẽ họat động ngày đêm để đạt mục tiêu đó. Để kích hoạt tiềm thức, mục tiêu đó phải đo được. Nếu ở đây không có tiêu chuẩn gì để đo đạc, nó sẽ chỉ đơn giản là một thứ gì đó bạn muốn, một điều ước, một sở thích, một ý tưởng hay.

Bạn là trung bình cộng của 5 người mà bạn dành thời gian cho họ nhiều nhất

Time - Thời gian


Ordinary people merely think how they shall spend time; a man of talent tries to use it efficiently.
Benjamin Franklin a great scientist said “Remember that time is money.. Time lost is never found again".
"Time is so fleeting that if we do not pray to God in our youth, old age may find us incapable of thinking about Him."
- Hans Christian Andersen

Time is - Too slow for those who wait.
Time is - Too swift for those who fear.
Time is - Too long for those who grieve.
Time is - Too short for those who rejoice.

But for those who know it time is everything
“I recommend you to take care of minutes, for hours will take care of themselves." Said Phillip Dormer Stanhope.
When a new work arose in an International company, the people were wondering to whom to allocate this new work. Then the HRD expert suggested that it should be allocated to the busiest person in the organization. A busiest person will some how a find a way to do new thing. Those who have most to do, and have a will to work, will find most of the time.

To realize the value of ONE YEAR, ask a student who failed.
To realize the value of ONE MONTH, ask a mother who gave birth to a premature baby.
To realize the value of ONE WEEK, ask the editor of a weekly newspaper.
To realize the value of ONE HOUR, ask the lovers who are waiting in a bus stop.
To realize the value of ONE MINUTE, ask a person who missed the train.
To realize the value of ONE SECOND, ask a person who just avoided an accident.
To realize the value of ONE MILLISECOND, ask the person who won a silver medal in the Olympics.

Did you know that you have 84,600 seconds deposited in your time bank account every day? Every night you lose whatever time you do not use. You can't buy time, and you can't save it. You can only spend it, and if you fail to spend it, you waste it. How are you spending your time?

====================================================
Những người thường chỉ đơn giản nghĩ thời gian sẽ trôi qua; 1 người thông thái sẽ cố gắng sử dụng thời gian một cách hiệu quả.
Benjamin Franklin – 1 nhà khoa học nổi tiếng (cái này mới coi sách nên nhớ Franklin là người phát hiện ra dòng chuyển động electron và phát minh ra cột thu lôi) – “Hãy nhớ rằng thời gian là tiền bạc… Nhưng thời gian mất đi thì không bao giờ lấy lại đựơc”.
“Thời gian lướt nhanh đến độ nếu ta không cầu Chúa vào thời thanh niên, vào tuổi già ta sẽ không thể nhớ đến Người nữa.”
– Hans Christian Andersen

Thời gian – quá chậm cho những ai chờ đợi
Thời gian – quá nhanh cho những ai sợ hãi
Thời gian – quá dài cho những ai đang đau buồn
Thời gian – quá ngắn cho những ai đang vui sướng
Nhưng đối với những ai biết nhận thấy, thời gian là tất cả.

“Tôi khuyên bạn hãy quý trọng từng phút, vì giờ sẽ tự canh chừng lấy nó”. - Phillip Dormer Stanhope
Khi 1 công việc mới xuất hiện trong 1 công ty quốc tế, mọi người đều thắc mắc công việc này sẽ được chỉ định cho ai. Và rồi, 1 chuyên gia đề nghị rằng công việc đó nên dành cho người bận bịu nhất trong tổ chức này. Người bận bịu nhất sẽ bằng cách nào đó tìm ra cách làm những việc mới. Những người có nhiều công việc để làm nhất và sẵn sang làm việc sẽ tìm ra nhiều thời gian nhất.

Để nhận thấy giá trị của 1 NĂM, hãy hỏi 1 học sinh đã thi rớt.
Để nhận thấy giá trị của 1 THÁNG, hãy hỏi 1 người mẹ với đứa con sinh non.
Để nhận thấy giá trị của 1 TUẦN, hãy hỏi 1 tổng biên tập của 1 tòa soạn báo.
Để nhận thấy giá trị của 1 GIỜ, hãy hỏi những người đang yêu chờ xe buýt ra sao.
Để nhận thấy giá trị của 1 PHÚT, hãy hỏi 1 người lỡ 1 chuyến tàu.
Để nhận thấy giá trị của 1 GIÂY, hãy hỏi 1 người thoát chết khỏi 1 tai nạn.
Để nhận thấy giá trị của 1 PHẦN NGÀN GIÂY, hãy hỏi 1 vận động viên đoạt huy chương bạc ở Olympic.

Bạn có biết bạn có 84.600 giây trong tài khoản ngân hàng thời gian mỗi ngày? Mỗi đêm, bạn đánh mất những thời gian mà bạn không sử dụng. Bạn không thể mua thời gian, và bạn không thể để dành thời gian. Bạn chỉ có thể sử dụng thì giờ và nếu bạn thất bại trong việc này, bạn đã lãng phí nó.
Bạn sử dụng thời giờ như thế nào?
người dịch: bạn tui.
---------------------------------------------------------

Time - Thời gian


Ordinary people merely think how they shall spend time; a man of talent tries to use it efficiently.
Benjamin Franklin a great scientist said “Remember that time is money.. Time lost is never found again".
"Time is so fleeting that if we do not pray to God in our youth, old age may find us incapable of thinking about Him."
- Hans Christian Andersen

Time is - Too slow for those who wait.
Time is - Too swift for those who fear.
Time is - Too long for those who grieve.
Time is - Too short for those who rejoice.

But for those who know it time is everything
“I recommend you to take care of minutes, for hours will take care of themselves." Said Phillip Dormer Stanhope.
When a new work arose in an International company, the people were wondering to whom to allocate this new work. Then the HRD expert suggested that it should be allocated to the busiest person in the organization. A busiest person will some how a find a way to do new thing. Those who have most to do, and have a will to work, will find most of the time.

To realize the value of ONE YEAR, ask a student who failed.
To realize the value of ONE MONTH, ask a mother who gave birth to a premature baby.
To realize the value of ONE WEEK, ask the editor of a weekly newspaper.
To realize the value of ONE HOUR, ask the lovers who are waiting in a bus stop.
To realize the value of ONE MINUTE, ask a person who missed the train.
To realize the value of ONE SECOND, ask a person who just avoided an accident.
To realize the value of ONE MILLISECOND, ask the person who won a silver medal in the Olympics.

Did you know that you have 84,600 seconds deposited in your time bank account every day? Every night you lose whatever time you do not use. You can't buy time, and you can't save it. You can only spend it, and if you fail to spend it, you waste it. How are you spending your time?

====================================================
Những người thường chỉ đơn giản nghĩ thời gian sẽ trôi qua; 1 người thông thái sẽ cố gắng sử dụng thời gian một cách hiệu quả.
Benjamin Franklin – 1 nhà khoa học nổi tiếng (cái này mới coi sách nên nhớ Franklin là người phát hiện ra dòng chuyển động electron và phát minh ra cột thu lôi) – “Hãy nhớ rằng thời gian là tiền bạc… Nhưng thời gian mất đi thì không bao giờ lấy lại đựơc”.
“Thời gian lướt nhanh đến độ nếu ta không cầu Chúa vào thời thanh niên, vào tuổi già ta sẽ không thể nhớ đến Người nữa.”
– Hans Christian Andersen

Thời gian – quá chậm cho những ai chờ đợi
Thời gian – quá nhanh cho những ai sợ hãi
Thời gian – quá dài cho những ai đang đau buồn
Thời gian – quá ngắn cho những ai đang vui sướng
Nhưng đối với những ai biết nhận thấy, thời gian là tất cả.

“Tôi khuyên bạn hãy quý trọng từng phút, vì giờ sẽ tự canh chừng lấy nó”. - Phillip Dormer Stanhope
Khi 1 công việc mới xuất hiện trong 1 công ty quốc tế, mọi người đều thắc mắc công việc này sẽ được chỉ định cho ai. Và rồi, 1 chuyên gia đề nghị rằng công việc đó nên dành cho người bận bịu nhất trong tổ chức này. Người bận bịu nhất sẽ bằng cách nào đó tìm ra cách làm những việc mới. Những người có nhiều công việc để làm nhất và sẵn sang làm việc sẽ tìm ra nhiều thời gian nhất.

Để nhận thấy giá trị của 1 NĂM, hãy hỏi 1 học sinh đã thi rớt.
Để nhận thấy giá trị của 1 THÁNG, hãy hỏi 1 người mẹ với đứa con sinh non.
Để nhận thấy giá trị của 1 TUẦN, hãy hỏi 1 tổng biên tập của 1 tòa soạn báo.
Để nhận thấy giá trị của 1 GIỜ, hãy hỏi những người đang yêu chờ xe buýt ra sao.
Để nhận thấy giá trị của 1 PHÚT, hãy hỏi 1 người lỡ 1 chuyến tàu.
Để nhận thấy giá trị của 1 GIÂY, hãy hỏi 1 người thoát chết khỏi 1 tai nạn.
Để nhận thấy giá trị của 1 PHẦN NGÀN GIÂY, hãy hỏi 1 vận động viên đoạt huy chương bạc ở Olympic.

Bạn có biết bạn có 84.600 giây trong tài khoản ngân hàng thời gian mỗi ngày? Mỗi đêm, bạn đánh mất những thời gian mà bạn không sử dụng. Bạn không thể mua thời gian, và bạn không thể để dành thời gian. Bạn chỉ có thể sử dụng thì giờ và nếu bạn thất bại trong việc này, bạn đã lãng phí nó.
Bạn sử dụng thời giờ như thế nào?
người dịch: bạn tui.
---------------------------------------------------------

Nửa vòng

Trái Đất đã quay được nửa vòng quanh mặt trời từ ngày hôm đó.
[ 11.3.2007 ]


Sau gần 3 tháng không tập bóng rổ, hôm nay mình đã quyết định vác theo cái xác và quả bóng lên trường tập. Việc đi tập này cũng chỉ để tránh cái mặc cảm tội lỗi, không tập mà lấy 10đ. Nhưng thật không ngờ, hôm nay trường mình lại đấu giao hữu. Đấu gì mà đấu lắm thế. Từ trước tới giờ, chưa có được ra sân lần nào (mình chỉ ngồi dự bị 2 lần rồi nghỉ luôn). Vậy mà hôm nay, thầy cho mình ra ở đội hình xuất phát. Bên đội khách, Bùi Thị Xuân, có tới hai chục thằng lực lưỡng cộng đội cổ vũ hùng hậu. Còn bên đội nhà Lê Hồng Phong thì lèo tèo vài mống. Tới lúc đấu rồi thì LHP chỉ vừa đủ 12 người mà thôi. Mình được đấu trong khoảng 2 hiệp. Có lúc cả 3 thằng A1 đều vào sân cả. Kết quả là LHP thắng 13đ. Cả đội ra uống nước, rồi thằng Đảo chở mình ra trạm xe buýt để về. Thằng đó làm mình cắn lưỡi một cái.

Về nhà, lăn vào vòng xoáy bất tận của ăn ngủ và chơi. Tới tối, ngồi tìm thông tin về cái máy MP4 định mua. Mà quên luôn hôm nay là ngày 11/3 - ngày mà Trái Đất đã quay được nửa vòng quanh mặt trời kể từ khi mình viết bài blog đầu tiên. Thế là mình đã viết được trọn 6 tháng rồi, hay thật, một nỗ lực lớn của mình rồi đó.

partypartypartypartyparty

ôm cái nào ôm cái nào ôm cái nào ôm cái nào ôm cái nào

chụt chụtchụt chụtchụt chụtchụt chụtchụt chụtchụt chụtchụt chụtchụt chụtchụt chụtchụt chụtchụt chụtchụt chụtchụt chụtchụt chụtchụt chụt

Nửa vòng

Trái Đất đã quay được nửa vòng quanh mặt trời từ ngày hôm đó.
[ 11.3.2007 ]


Sau gần 3 tháng không tập bóng rổ, hôm nay mình đã quyết định vác theo cái xác và quả bóng lên trường tập. Việc đi tập này cũng chỉ để tránh cái mặc cảm tội lỗi, không tập mà lấy 10đ. Nhưng thật không ngờ, hôm nay trường mình lại đấu giao hữu. Đấu gì mà đấu lắm thế. Từ trước tới giờ, chưa có được ra sân lần nào (mình chỉ ngồi dự bị 2 lần rồi nghỉ luôn). Vậy mà hôm nay, thầy cho mình ra ở đội hình xuất phát. Bên đội khách, Bùi Thị Xuân, có tới hai chục thằng lực lưỡng cộng đội cổ vũ hùng hậu. Còn bên đội nhà Lê Hồng Phong thì lèo tèo vài mống. Tới lúc đấu rồi thì LHP chỉ vừa đủ 12 người mà thôi. Mình được đấu trong khoảng 2 hiệp. Có lúc cả 3 thằng A1 đều vào sân cả. Kết quả là LHP thắng 13đ. Cả đội ra uống nước, rồi thằng Đảo chở mình ra trạm xe buýt để về. Thằng đó làm mình cắn lưỡi một cái.

Về nhà, lăn vào vòng xoáy bất tận của ăn ngủ và chơi. Tới tối, ngồi tìm thông tin về cái máy MP4 định mua. Mà quên luôn hôm nay là ngày 11/3 - ngày mà Trái Đất đã quay được nửa vòng quanh mặt trời kể từ khi mình viết bài blog đầu tiên. Thế là mình đã viết được trọn 6 tháng rồi, hay thật, một nỗ lực lớn của mình rồi đó.

partypartypartypartyparty

ôm cái nào ôm cái nào ôm cái nào ôm cái nào ôm cái nào

chụt chụtchụt chụtchụt chụtchụt chụtchụt chụtchụt chụtchụt chụtchụt chụtchụt chụtchụt chụtchụt chụtchụt chụtchụt chụtchụt chụtchụt chụt

Followers